Trang 690# 2
Chương 1381: Trừ sói nuốt hổ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Hoặc là nói thằng ranh Vô Kỵ này có thể làm lão đại của lũ khốn kiếp này, tên này, trời sinh có thiên phú gây nghiệp chướng...
Đừng thấy bây giờ Vô Kỵ đưa Vương Vũ ra, chuyện này và chuyện bán đồng đội có sự khác biệt về bản chất.
Khai người khác ra, là hành vi bán đồng đội, nhưng nếu khai Vương Vũ ra, thì đó tuyệt đối chính là bẫy người ta.
Dù sao trong binh pháp cũng đã nói rồi, để người mạnh đi đến đánh người yếu thì được gọi là trừ sói nuốt hổ, về phần để cho Vô Ngân Tử đi đến đánh Vương Vũ, rõ ràng chính là trừ chó nuốt hổ rồi.
Thấy Vô Kỵ bán đứng đồng đội sảng khoái đến như vậy, Vô Ngân Tử cũng có chút nghi ngờ, cau mày hỏi: "Không phải ngươi đang lừa gạt ta đấy chứ?"
"Không đâu" Vô Kỵ trịnh trọng nói: "Ta lấy nhân cách của mình để tuyên thề, cho đến bây giờ ta chưa từng nói láo lừa gạt người khác!"
Còn không phải sao, trong mắt Vô Kỵ, dựa vào lời nói dối để lừa gạt người khác đó chính là mánh khóe lừa bịp cấp thấp nhất, không phù hợp với phong cách của hắn ta, dùng bộ mặt thật để che đậy đối thủ đó mới là cảnh giới tối cao, cho nên Vô Kỵ này tuy đã từng hãm hại vô số người, nhưng vẫn không hề nói láo lừa gạt người khác.
"Nhân cách của ngươi thì đáng giá được mấy đồng tiền chứ!" Vô Ngân Tử liếc Vô Kỵ một cái trắng mắt nói: "Ngươi là hạng người gì, ta cũng từng nghe nói đến rồi, cho dù ngươi thật sự nói thật ta cũng chẳng tin tưởng được, cây pháp trượng này ta sẽ cầm đi trước nhé, khi nào nhìn thấy con dấu của thành chủ thì khi đó ta sẽ trả lại cho ngươi."
"Ha ha!"
Vô Kỵ không sao cả cười cười nói: "Nể tình vừa nãy chúng ta đã từng có tiếp xúc thân thiết, ta vẫn nên nhắc nhở ngươi một câu, tốt nhất bây giờ nên trả pháp trượng lại cho ta đi, sau đó ngoan ngoãn về nhà, con dấu cũng không dễ lấy như ngươi tưởng tượng đâu..."
"Xoẹt!"
Vô Kỵ còn chưa nói dứt lời, Vô Ngân Tử giơ dao găm lên, dây thừng trong tay theo tiếng lưỡi dao sắc bén, bay vút qua đầu Vô Kỵ, cắm sâu vào tường.
Vô Kỵ lúc này bị dọa đến sững sờ.
Lúc này Vô Ngân Tử lạnh lùng trừng mắt nhìn Vô Kỵ nói: "Ta không giết ngươi không phải vì không nỡ giết ngươi, mà là vì không có ai bỏ tiền mua mạng chó của ngươi, sau này nếu còn dám nhắc đến chuyện này, cho dù không có ai trả tiền cho cái đầu của ngươi thì ta cũng sẽ đến giết ngươi!"
Vừa nói, Vô Ngân Tử vừa kêu lên với không khí: "Chúng ta đi thôi!"
Cùng lúc đó, không khí trong ngõ hẻm vặn vẹo một chút, mười mấy Thích khách áo đen xuất hiện từ giữa không trung xung quanh Vô Kỵ, sau đó đi đằng sau Vô Ngân Tử nghênh ngang rời đi.
"Thôi đi, ngươi định dọa ai chứ hả?"
Vô Kỵ bĩu môi, sau đó nhìn hai tay của mình, trên mặt lộ ra một nụ cười bỉ ổi.
Tuy Vô Kỵ tỏ vẻ khinh thường sự đe dọa của Vô Ngân Tử, nhưng nhìn bóng dáng Hội Thứ Vương rời đi, Vô Kỵ lau một vệt mồ hôi, mẹ kiếp, Hội Thứ Vương có thể nổi tiếng ngang ngửa với Toàn Chân Giáo quả nhiên cũng có mấy phần bản lĩnh thật sự, thế nhưng không biết từ bao giờ đã bao vây hắn ta lại rồi, đám khốn kiếp này thật xảo quyệt.
Mọi người của Toàn Chân Giáo đều là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, Vô Kỵ là hội trưởng, gặp phải loại chuyện này, đương nhiên cũng phải nhắc nhở những người khác một chút, vì vậy Vô Kỵ kéo kênh công hội ra kể tóm tắt lại những chuyện vừa mới xảy ra một lần.
"Hít..." Nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, đám người kia đồng loạt hít sâu một hơi nói: "Đám khốn kiếp Hội Thứ Vương kia chán sống rồi chắc, lại dám đi trêu chọc ngươi?"
Ai mà chẳng biết, Toàn Chân Giáo có hai kẻ không thể động vào được, một người là Vương Vũ, người còn lại chính là Vô Kỵ.
Vương Vũ là người gánh vác phần sức mạnh của Toàn Chân Giáo, dựa vào cách nói của người chơi thành Dư Huy chính là, đại thần Thiết Ngưu của thành Dư Huy một người đánh trăm người là chuyện thường như cơm bữa, một người đánh nghìn người là phong độ bình thường, cho dù có đối mặt với nghìn quân vạn mã thì cũng có thể lấy được đầu tướng địch dễ dàng như lấy đồ trong túi.
Còn đáng sợ hơn nữa chính là, người ta còn có một người em trai, đàn em dưới tay trải rộng khắp game, đấu một chọi một là vô địch, đấu tập thể vô địch, chọc đến Vương Vũ thì cho dù có là công hội quy mô mấy chục nghìn người cũng phải chuẩn bị thật tốt cho bản thân mình đi.
Vô Kỵ ấy à, sức mạnh không cao, nhưng mà vô cùng nham hiểm, năm đó dẫn theo mấy người phá hủy Tam Sát Trang công hội đứng đầu Trung Quốc, sau đó dẫn dắt người chơi thành Dư Huy giày vò hơn triệu người chơi đến mức không còn dám ho he gì nữa, chiến công này trong toàn giới game chính là một cột mốc lịch sử.
Quan trọng hơn nữa là, tên Vô Kỵ này là tập hợp của tất cả những gì có ý nghĩa xấu xa nhất và vô cùng khốn kiếp.
Quân tử báo thù mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù từ sớm đến muộn.
Vương Vũ có lợi hại hơn nữa, ít nhất cũng có tính cách ôn hòa, thái độ làm người rộng rãi, được người chơi của thành Dư Huy yêu quý, chọc phải Vương Vũ thì cùng lắm cũng chỉ chết mấy lần thôi, nhận thua là lập tức có thể bảo vệ bình an.
Thằng ranh Vô Kỵ này thì lại lòng tham không đáy, tiếng xấu khắp nơi, chọc phải hắn ta, chính là tương ứng với cơn ác mộng không ngừng nghỉ... Con cóc cũng có thể vung phấn ra cho ngươi đấy.
Không tin ngươi nhìn Tam Sát Trang đi, lại nhìn sang Thủy Hạ Khán Ngư đi... Ra đi rất bình yên, hát lên lại nguội lạnh.
Nguyên nhân chính vì như vậy, thành Dư Huy nhanh chóng truyền ra câu nói thà rằng đắc tội Vương Vũ nhưng không thể đắc tội Vô Kỵ được.
Tên khốn kiếp này ngày thường không có việc gì còn phải chủ động đi chọc ra chút chuyện để giải sầu nữa đấy, huống hồ lại còn bị người ta chặn đường trong ngõ hẻm cướp vũ khí, Hội Thứ Vương này không phải đang tìm đường chết thì sao?
"Có ai nói không phải đâu..." Vô Kỵ bất đắc dĩ nói: "Đám khốn kiếp này không phải là bắt nạt ta là Mục sư tay trói gà không chặt đó sao?"
Bao Tam không hổ là anh em ruột của Vô Kỵ, tuy không điên cuồng lôi kéo như Yêu Nghiệt Hoành Hành, nhưng mà khi nghe nói đến việc anh ruột của mình bị bắt nạt, lúc này lập tức kêu lên: "Có muốn ta giết bằng được bọn chúng, cướp vũ khí của ngươi về hay không?"
"Nói linh tinh!" Vô Kỵ nói: "Vũ khí của ta còn đang ở trong tay con ranh Vô Ngân Tử kia đấy, chọc đến cô ta nhỡ cô ta lại phá hủy vũ khí của ta thì sao?"
Cướp lại đồ của mình và đi cướp đồ của người khác không giống nhau.
Cướp đồ của người khác dù sao cũng là vẫn là mình được lợi, cho dù có cướp được thứ gì bị hư hỏng thì mình cũng chẳng có tổn thất gì, nhưng nếu cướp lại đồ của mình thì sẽ phải kiêng kỵ rất nhiều.
Bình thường loại tình huống này, không có thực lực tuyệt đối áp chế, cho dù có đánh thắng được đối thủ thì cũng rất có thể sẽ mất cả chì lẫn chài.
Không có Vương Vũ, thực lực của Toàn Chân Giáo và Hội Thứ Vương sẽ không phân cao thấp, lúc này nếu thật sự quay đầu lại đuổi giết Hội Thứ Vương, Vô Ngân Tử không chắc sẽ làm ra hành động gì quá khích đâu.
Phụ nữ mà, khi nên lý trí thì tuyệt đối không biết lý trí là cái gì, chuyện này Vô Kỵ có kinh nghiệm rất sâu sắc.
"Vậy ngươi làm sao bây giờ? Cứ chấp nhận như vậy thôi sao?" Minh Đô và Ký Ngạo cũng xen miệng vào.
Hội Thứ Vương thế nhưng là đoàn thể nhỏ nổi tiếng ngang ngửa với Toàn Chân Giáo, loại chuyện nổi tiếng ngang nhau này người từng có kinh nghiệm đều biết, cho dù trên mặt mọi người cười hì hì, trong lòng vẫn luôn muốn phân cao thấp một trận.
Vô Kỵ là ai chứ? Đây chính là giáo chủ của Toàn Chân Giáo! Người của Toàn Chân Giáo có thể không tôn kính, những người khác tuyệt đối không được tùy tiện bắt nạt, đánh hắn ta không phải là ảnh hưởng đến thể diện của Toàn Chân Giáo sao?
Trước đây, Toàn Chân Giáo và Hội Thứ Vương nước sông không phạm nước giếng, mọi người vẫn bình an vô sự, bây giờ Hội Thứ Vương đã bắt nạt đến tận cửa rồi, đám Toàn Chân Giáo rất hiếu chiến tàn nhẫn này đương nhiên cũng không ngồi yên được nữa.
"Không có việc gì!" Vô Kỵ thản nhiên nói: "Vũ khí của ta nào có dễ cướp như vậy chứ, ngày mai bọn họ sẽ phải hối hận thôi!"
"Hả? Ngươi đã làm gì rồi?"
"Hì hì!" Vô Kỵ lặng lẽ nói: "Ta bán đứng lão Ngưu cho bọn họ rồi, ngày mai bọn họ nhất định sẽ đi bao vây lão Ngưu."
"Ta..."
Đám người không còn gì để nói... quả nhiên, xét về độ tàn nhẫn, vẫn chính là Vô Kỵ... để cho người của Hội Thứ Vương đi bao vây Vương Vũ, đây tuyệt đối là phương pháp tự đi tìm đường chết tốt nhất của bọn họ.