Trang 692# 2
Chương 1385: Một lưới bắt sạch?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Nhận được tin nhắn và vàng mà Huyết Sắc Chiến Kỳ gửi đến, Vô Kỵ hoàn toàn không bất ngờ chút nào.
Dù sao ngay cả Nam Thiên Cự Thần cũng biết tìm chỗ dựa vững chắc, người có chỉ số thông minh cao như Vô Kỵ làm sao lại không đoán ra được chứ?
Sau khi nhận được tin nhắn, Vô Kỵ chuyển tiếp y nguyên tin nhắn của Huyết Sắc Chiến Kỳ cho Vương Vũ.
"Biết rồi!"
Vương Vũ đáp lại một tiếng, rồi thi triển Khinh Công đi về phía quán rượu.
Mặt khác, đám người chơi Hội Thứ Vương cũng đã từ khắp các ngóc ngách của thành Dư Huy đi tới quán rượu.
Khoảng thời gian này, những người chơi đi làm thì đi làm, người đi học thì đi học, chính là lúc không có người, cho dù có đăng nhập vào thì cũng đã tập hợp hết trong phụ bản bắt đầu đánh phụ bản, cho nên trong quán rượu cũng không đông người.
Khi Nam Thiên Cự Thần là người đầu tiên bước chân vào quán rượu, trong quán rượu chỉ có mấy người thôi, khi người của Hội Thứ Vương tập trung toàn bộ đông đủ, người chơi trong quán rượu đã đi gần hết, chỉ còn lại có một người chơi quay lưng về phía đám người chơi Hội Thứ Vương ngồi trong góc uống rượu một mình.
Thấy người của mình đều đã tập trung đông đủ, Vô Ngân Tử nhìn xung quanh một vòng, sau đó nhíu mày hỏi Nam Thiên Cự Thần: "Người của Liên Minh Huyết Sắc đâu? Tại sao vẫn chưa đến?"
Chuyện làm ăn của Hội Thứ Vương chính là giết người cướp hàng, loại buôn bán không chính đáng này vô cùng kiêng kỵ vấn đề thời gian, lúc này thấy người của Liên Minh Huyết Sắc vẫn còn chưa đến, Vô Ngân Tử quả thật có chút khó chịu.
Khách hàng chính là thượng đế, mọi người còn thanh toán xong hết tiền rồi, Liên Minh Huyết Sắc hẳn nên phải ngồi đây chờ đợi trước từ lâu rồi mới phải, bây giờ hay thật, lại để khách hàng ngồi đây đợi, rõ ràng là cửa hàng lớn thì coi thường khách đúng không, nếu không phải tình huống cấp bách, Vô Ngân Tử đã bốc lửa từ lâu rồi.
"Đừng gấp! Để ta hỏi người ta đã!" Nam Thiên Cự Thần biết tính cách lão đại nhà mình không được dễ chịu cho lắm, thấy Vô Ngân Tử có chút mất kiên nhẫn, vội vàng kéo ô bạn bè ra hỏi Huyết Sắc Chiến Kỳ: "Lão đại Huyết Sắc, người của các ngươi đâu rồi? Tại sao còn chưa đến vậy?"
Huyết Sắc Chiến Kỳ nhanh chóng trả lời: "Đã đến từ lâu rồi, ở ngay trong quán rượu ấy!"
"???"
Nam Thiên Cự Thần nghe thấy vậy thì vội vàng đứng dậy, nhảy lên ghế đẩu nhìn xung quanh một vòng, liếc mắt đã nhìn thấy một người chơi đang uống rượu một mình trong góc quán.
Bây giờ trong quán rượu chỉ có duy nhất một người ngoài như vậy, hẳn chính là người của Liên Minh Huyết Sắc đến tiếp tế chứ không còn ai khác.
Nghĩ đến đây, Nam Thiên Cự Thần ngẩng cổ nói với người chơi kia: "Này, ngươi là người của Liên Minh Huyết Sắc sao?"
Nhưng mà dường như người chơi này không nghe thấy gì, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ không để ý đến Nam Thiên Cự Thần.
Thấy đối phương không thèm đếm xỉa đến mình, Nam Thiên Cự Thần nhíu mày, nhanh chóng đi tới bên cạnh người chơi kia gõ gõ bàn nói: "Này, đang hỏi ngươi đấy, ngươi là người của Liên Minh Huyết Sắc sao?"
Người chơi kia không ngẩng đầu trầm giọng nói: "Ngươi là lão đại của Hội Thứ Vương sao?"
"Á..." Nam Thiên Cự Thần lúng túng ngơ ngác một lúc mới nói: "Không... Không phải..."
Giọng điệu người chơi này vẫn lạnh nhạt như trước: "Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, bảo lão đại của các ngươi tới đây!"
"Ta!"
Nam Thiên Cự Thần suýt nữa tức đến mức mắt trợn trắng, nhưng mà nể tình người đang đứng trước mặt là người của Liên Minh Huyết Sắc, Nam Thiên Cự Thần chỉ đành phải cắn nát răng nuốt xuống bụng, quay đầu hơi khó xử liếc nhìn Vô Ngân Tử một cái.
Bây giờ Hội Thứ Vương đang trong giai đoạn rối ren, Vô Ngân Tử cũng không muốn thêm chuyện nữa, vì vậy đứng dậy đi tới bên cạnh người chơi này nói: "Ta là Vô Ngân Tử, hội trưởng của Hội Thứ Vương, các hạ... Hả?"
Vô Ngân Tử còn chưa nói dứt lời, người kia đã đột ngột quay đầu lại nhìn, nhìn thấy người chơi này mặt chữ quốc tràn đầy khí khái anh hùng, Vô Ngân Tử nhất thời ngây ra, hoảng sợ nói: "Ngươi... ngươi là!"
Người chơi kia giọng nói lạnh lùng: "Ta là chồng ngươi mà! Nhanh như vậy đã không nhận ra rồi sao?"
"???"
Nghe thấy lời nói của người chơi này, đám người chơi Hội Thứ Vương đều có vẻ mặt mê mang, Nam Thiên Cự Thần bên cạnh lại càng nghi ngờ nói: "Lão đại, chồng ngươi cũng chơi game này sao? Giới thiệu cho chúng ta một chút đi!"
"Giới thiệu bà nội ngươi ấy!"
Vô Ngân Tử vừa sợ vừa giận nói: "Mẹ nó hắn chính là Thiết Ngưu!"
Khi còn đang nói chuyện, Vương Vũ đã đứng dậy, vươn tay ra định bóp cổ Vô Ngân Tử, Vô Ngân Tử phản ứng rất nhanh, dưới chân di chuyển, vọt đến bên cạnh Nam Thiên Cự Thần, tiện tay nhấc Nam Thiên Cự Thần lên che trước mặt mình.
"???"
Nam Thiên Cự Thần còn chưa kịp tỉnh táo lại xem xảy ra chuyện gì, bàn tay của Vương Vũ đã chụp được cổ của Nam Thiên Cự Thần.
Thấy bắt nhầm mục tiêu, Vương Vũ hơi sững sờ, tiện tay ném Nam Thiên Cự Thần ra, Nam Thiên Cự Thần kêu thảm một tiếng ngã lên một chiếc bàn gần đấy, đập cho chiếc bàn vỡ nát, ông chủ quán rượu giống như Thuấn Di ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Nam Thiên Cự Thần, ôm chặt bắp đùi của Nam Thiên Cự Thần.
Mà Vương Vũ lại không hề để ý chút nào đến sự sống chết của Nam Thiên Cự Thần, mà chỉ hơi bất ngờ nhìn Vô Ngân Tử nói: "Thay Mận Đổi Đào? Đạp Tuyết Vô Ngân của Nguyệt Ảnh Phái? Thảo nào to gan như vậy!"
"Ngươi... Ngươi biết Nguyệt Ảnh Phái sao?"
Nghe thấy Vương Vũ một câu vạch trần nguồn gốc võ công của mình, trong lòng Vô Ngân Tử không nhịn được hoảng hốt.
Nguyệt Ảnh Phái giống như Yến Tử Môn, là môn phái tu luyện khinh công.
Võ công mà, là một loại kỹ thuật đấm đá, khinh công có chút không đúng trọng tâm cho lắm.
Khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng hiện đại rồi, học võ công vốn dĩ đã chẳng có chút tương lai gì, khing công lại càng cực kỳ không có chút tác dụng gì, người tập võ đàng hoàng chính đáng hẳn là sẽ không hao phí sức lực cả đời đi học thứ này, dù sao học được cũng chẳng có tác dụng gì, chính vì như thế, phần lớn những người học khinh công vì không có tương lai mà đi lên con đường không chính đáng, cho nên khiến giới võ công vô cùng xấu hổ.
Cho nên trường phái khinh công từ trước đến nay vẫn không được người ta đánh giá cao, dần dần càng ngày càng xuống dốc, cho dù là Yến Tử Môn nổi tiếng nhất, nhưng cũng có rất ít người trong giới võ công có thể biết được, Nguyệt Ảnh Phái lại là một môn phái còn sống mà chẳng khác gì như đã chết.
Ngay cả chính bản thân Vô Ngân Tử đôi khi cũng nghi ngờ, trên thế giới rốt cuộc có Nguyệt Ảnh Phái hay không, có phải sư phụ của cô ta đang lừa gạt cô ta hay không.
Lúc này thấy Vương Vũ nói ra nguồn gốc võ công của mình, trong lòng Vô Ngân Tử kinh ngạc đến mức nào hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Đương nhiên rồi, danh tiếng là danh tiếng, thực lực là thực lực, Nguyệt Ảnh Phái tuy ít nổi tiếng đến mức ngay cả bản thân họ cũng nghi ngờ cuộc đời, nhưng mà tuyệt học Đạp Tuyết Vô Ngân của Nguyệt Ảnh Phái lại là môn võ công nổi tiếng ngang ngửa với Thất Đạp Tinh Cương của nhà họ Dương.
Nhà họ Vương vì không để cho võ công bị mai một, nên từ một trăm năm trước đã bắt đầu tu sửa Tàng Thư Các thu thập ghi chép đủ loại các môn võ học cổ xưa, Vương Vũ đương nhiên không thể nào không biết đến môn võ công Đạp Tuyết Vô Ngân này.
"Biết rõ!"
Vương Vũ hời hợt đáp một tiếng nói: "Nể mặt ngươi cũng là người học võ, ta cho ngươi một cơ hội, trả lại con dấu cho ta, ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi đóng giả vợ ta nữa!"
Vương Vũ là Tông Sư một thế hệ, tính cách vốn đứng ngoài tranh đấu xã hội, tức giận nhanh mà nguôi ngoai cũng nhanh, mọi chuyện qua rồi hơn nữa cũng đã lâu như vậy, tuy trong lòng Vương Vũ vẫn hơi tức giận nhưng cũng đã tiêu tan hơn nửa rồi, nếu đối phương cũng là người tập võ giống như mình, vẫn nên cho một cơ hội.
"Ha ha! Trả lại cho ngươi sao?"
Nhưng mà Vô Ngân Tử lại cười lạnh nói: "Hội Thứ Vương chúng ta lấy được thứ gì vốn dĩ không có lý nào lại trả lại, nếu muốn lấy lại con dấu, cũng được thôi, đưa tiền đây, một triệu vàng một đồng cũng không được thiếu."
Thấy chưa, cô nàng này đúng là biết kinh doanh, chẳng cần tiền vốn gì cả, sang tay bán lại đã kiếm lời năm trăm nghìn rồi... Hơn nữa còn có thêm năm trăm nghìn của Hỏa Lưu Nha, mẹ nó cái này là phú ông tạo ra được mấy triệu trong một phút đấy.