Trang 693# 1
Chương 1386: Bản lĩnh chấn động bốn phía!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đúng lúc này, Nam Thiên Cự Thần cũng đã dùng cách của đi thay người tránh thoát trói buộc của ông chủ quán rượu, đứng ở xa chỉ vào Vương Vũ nhảy đong đỏng lên gào thét: "Thằng ranh nhà ngươi đúng là không biết sống chết, quân chi viện của chúng ta sắp đến bây giờ, ngươi còn dám đứng đây chém gió à?"
"Quân chi viện?" Vương Vũ nghe thấy vậy cười nhạt trả lời: "Ngươi đang nói đến Liên Minh Huyết Sắc sao?"
"Không sai!"
Nam Thiên Cự Thần hiên ngang lẫm liệt nói: "Lão đại Huyết Sắc Chiến Kỳ đang dẫn người đến đây đó, ngươi biết điều một chút thì mau mau mở cửa thành cho chúng ta ra ngoài, nếu không đừng trách chúng ta không khách sáo!"
Trong mắt Nam Thiên Cự Thần, Toàn Chân Giáo vẻn vẹn mười mấy con người này đối mặt với quái vật khổng lồ như Liên Minh Huyết Sắc còn không phải sẽ tan thành mây khói trong giây phút hay sao, cho nên lúc này không ngần ngại nói ra, hắn ta vẫn chưa nhận ra rằng Huyết Sắc Chiến Kỳ đã bán đứng bọn chúng.
"Ha ha!" Vương Vũ cúi đầu nhìn Nam Thiên Cự Thần một cái nói: "Vậy ngươi cho rằng tại sao bây giờ ta lại có mặt ở đây?"
"Chuyện này..."
Nghe thấy lời nói của Vương Vũ, Nam Thiên Cự Thần nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, sửng ra mất ba bốn giây, lúc này mới nổi trận lôi đình kêu lên: "Con bà nó! Huyết Sắc Chiến Kỳ này thật không biết xấu hổ, lại dám bán đứng chúng ta!"
Những người khác của Hội Thứ Vương nghe thấy vậy, cũng rối rít liếc mắt nhìn nhau, trên mặt không nhịn được lộ ra biểu cảm phẫn nộ.
"Được rồi! Bây giờ các ngươi cũng nên tuyệt vọng đi!" Vương Vũ quay sang nói với Vô Ngân Tử lần nữa: "Giao con dấu ra đây, ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi đóng giả vợ ta nữa!"
"Ngươi nói đùa cái gì vậy?" Vô Ngân Tử giễu cợt cười một tiếng nói: "Ngươi cũng không nhìn xem bây giờ chúng ta có bao nhiêu người! Nếu muốn lấy lại con dấu thì cũng phải có bản lĩnh đấy!"
Nói xong, Vô Ngân Tử chỉ vào Vương Vũ ra lệnh: "Trước tiên giải quyết Toàn Chân Giáo sau đó sẽ tính sổ với Liên Minh Huyết Sắc! Ai giết được thằng ranh này thì tiền thuê lần này sẽ được nhận một nửa!"
Lúc này, Hội Thứ Vương thế nhưng đang cầm khoảng năm trăm nghìn vàng tiền thuê, chia một nửa vậy coi như là hai trăm năm mươi nghìn!
Tiền thế nhưng thật sự là thứ tốt, một đám trong mắt chỉ toàn là tiền như Hội Thứ Vương, làm sao có thể chịu nổi hấp dẫn như vậy.
Mọi người không nói hai lời, giơ dao găm lên như ong vỡ tổ lao về phía Vương Vũ.
Thật ra phương pháp làm của Vô Ngân Tử cũng có thể hiểu được, bây giờ toàn bộ quán rượu ngoại trừ Vương Vũ ra thì đều là người của Hội Thứ Vương.
Mọi người đều biết, người tập võ mà, vẫn luôn tự tin hơn những người khác, mặc dù Vô Ngân Tử biết rõ sự lợi hại của Vương Vũ, nhưng cô ta cũng không cho rằng kẻ đang đứng trước mặt tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu so với mình thì có thể mạnh đến mức nào được, mười lăm người bên mình chẳng lẽ lại không có chút phần thắng nào hay sao?
Hơn nữa, cho dù Vương Vũ thật sự có thể một đánh mười lăm thì sao chứ, đừng quên đây là ở trong game, cùng lắm chẳng qua chỉ chết một lần mà thôi, tính mạng đáng giá mấy đồng tiền chứ? So sánh với giá trị của con dấu thì hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Trong đám người Hội Thứ Vương, người đứng gần Vương Vũ nhất chính là Nam Thiên Cự Thần.
Thằng ranh này cậy vóc người hắn ta nhỏ nhắn, Vô Ngân Tử vừa dứt lời, hắn ta đã vọt đến sau lưng Vương Vũ giơ dao găm lên định đâm xuống.
"Hừ! Ngu xuẩn mất khôn!" Đối mặt với đám người chơi Hội Thứ Vương bao vây bốn phía, Vương Vũ hừ lạnh một tiếng, còn chẳng thèm quay đầu lại, chân phải đạp mạnh về phía sau một cước, băng ghế sau lưng Vương Vũ lập tức bị một cước hất lên, không nghiêng không lệch đập thẳng lên mặt Nam Thiên Cự Thần.
"Rắc rắc!"
Băng ghế vang lên một tiếng gãy nát! Nam Thiên Cự Thần bị đánh lùi về phía sau.
Cùng lúc đó ông chủ quán rượu Thuấn Di xuất hiện bên cạnh Nam Thiên Cự Thần, một tay ôm chặt bắp đùi của Nam Thiên Cự Thần kêu lên: "Kinh doanh ít vốn, đại gia ngươi xin nương tay cho."
"Đệt!"
Mắt thấy đồng đội của mình đã vọt đến bên cạnh Vương Vũ, còn bản thân mình lại bị túm chặt, Nam Thiên Cự Thần tức giận mắng một tiếng luống cuống tay chân móc vàng ném ra ngoài, trong lúc đó Vương Vũ đã giao đấu với người của Hội Thứ Vương.
Đặc điểm nghề nghiệp Thích khách này chính là Tiềm Hành vô cùng bỉ ổi, tranh thủ thời cơ đâm người ta một dao giết người trong vòng một giây, đứng một chỗ đánh giáp lá cà cũng không đủ lợi thế, cho nên kỹ năng Tiềm Hành là kỹ năng quan trọng nhất có một không hai của Thích khách, bởi vì tất cả tấn công của bọn họ đều phải dựa vào Tiềm Hành mới có thể phát huy được.
Nhưng mà Tiềm Hành đấu với người chơi khác còn tạm được, không có mấy thứ đạo cụ linh tinh như Chân Thực Chi Nhãn, ngoại trừ nghề nghiệp tank và người chơi nhân dân tệ ra, phần lớn mọi người đều không chống đỡ nổi một bộ liên kích của Thích khách, đối mặt với mười mấy Thích khách chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hội Thứ Vương nổi tiếng hung ác ở nước ngoài, dù sao về tính cơ động và tính bí mật mà nói thì Thích khách đứng thứ hai, không có nghề nghiệp nào dám đứng thứ nhất, chuyện đánh không lại thì bỏ chạy này Hội Thứ Vương còn chuyên nghiệp hơn Toàn Chân Giáo rất nhiều.
Mọi người không sợ bị mất trộm, còn không sợ bị kẻ trộm nhớ mãi không quên sao?
Có điều hôm nay Hội Thứ Vương lại không được may mắn cho lắm, gặp phải đối thủ là Vương Vũ.
Vương Vũ là ai chứ? Đây chính là một công cụ hack hình người có tác dụng thăm dò ra Tiềm Hành, kỹ năng Tiềm Hành của Thích khách trước mặt Vương Vũ căn bản không có chỗ che thân.
Thích khách mà không biết Tiềm Hành thì còn gọi là Thích khách được hay sao? Rất rõ ràng là không phải nữa rồi...
Người từng được chứng kiến sức mạnh của Vương Vũ đều biết rằng, nếu muốn đối phó tên biến thái này thì không thể coi hắn như con người được, nhất định phải dùng thái độ như đối xử với BOSS mới được.
Nếu là cao thủ chuyên nghiệp có trình độ như Ninh Tĩnh Trí Viễn kia, dưới tình huống phân phối nghề nghiệp đầy đủ, mười mấy người cùng xông lên có lẽ Vương Vũ cũng phải đối phó nghiêm túc.
Nhưng lại gặp phải mười mấy Thích khách Hội Thứ Vương này, Vương Vũ hoàn toàn không thèm để vào mắt.
Chỉ thấy Vương Vũ giang hai tay ra, đối mặt với tấn công đến từ bốn phương tám hướng trái hất phải kéo, chỉ đông đánh tây, trong giây phút khi Nam Thiên Cự Thần lấy tiền bồi thường kia, tất cả đám người Hội Thứ Vương đều đã bị Vương Vũ đánh ngã xuống đất!
Đúng, chính là bị đánh ngã xuống đất!
Bây giờ Vương Vũ cũng không biết con dấu ở trên tay ai, đương nhiên sẽ không dễ dàng tiễn đám người kia vào chỗ chết được.
Lúc này, Nam Thiên Cự Thần cũng đã bồi thường tiền xong xuôi, ngẩng đầu lên nhìn thấy tất cả đồng bọn của mình đều nằm trên mặt đất, hắn ta lập tức choáng váng ngay tại chỗ.
Phải biết rằng, bất kể là game hay là thực tế, muốn quật ngã tất cả đối thủ còn khó hơn nhiều so với việc giết chết tất cả bọn họ, mà trong thời gian ngắn như vậy, Vương Vũ lại quật ngã tất cả mọi người, mẹ nó hắn còn là người nữa hay sao?
Nam Thiên Cự Thần hoảng sợ nhìn về phía Vô Ngân Tử cách đó không xa.
Lúc này trên mặt Vô Ngân Tử hiện lên vẻ kinh ngạc hơn cả Nam Thiên Cự Thần.
Nam Thiên Cự Thần chẳng qua chỉ là người bình thường mà thôi, trong mắt hắn ta Vương Vũ chỉ quật ngã đối thủ không hơn không kém, nhưng trong mắt người tập võ như Vô Ngân Tử, hoàn toàn là một cảnh tượng khác hẳn.
Môn võ công vừa nãy của Vương Vũ được gọi là Triêm Y Thập Bát Điệt, môn võ công này là một trong những phương pháp đánh ngã mà người tập võ bắt buộc phải võ, thuộc lại giáo trình cơ bản của người tập võ, đương nhiên Vô Ngân Tử không thể không nhận ra được.
Nghe nói khi luyện môn võ công này đến cảnh giới đạt đến đỉnh cao, sẽ giống như lật ngược chiếc áo bị ướt, đối với cách nói tán hươu tán vượn này Vô Ngân Tử vẫn luôn cười nhạt khinh bỉ, dù sao trong suy nghĩ của Vô Ngân Tử, cho dù người ta có lợi hại hơn nữa thì cũng sẽ không khoa trương đến mức như vậy được, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy, Vô Ngân Tử biết rõ cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng rồi.
Thảo nào nhà họ Vương có mạnh mẽ chiếm đóng một vùng, được xưng là tôn quý nhất trong giới võ lâm, một người thế hệ sau tuổi còn trẻ của nhà họ Vương mà đã có thủ đoạn như thế, những người khác còn gì để nói nữa? Võ lâm chí tôn quả nhiên danh bất hư truyền.
"Nam Nam! Khống chế hắn!"
Nhìn thấy môn võ công này của Vương Vũ, Vô Ngân Tử cũng tự hiểu không thể thắng được hắn, vì vậy gửi tin nhắn cho Nam Thiên Cự Thần, sau đó ẩn thân biến mất.