Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1385 - Chương 1387: Bao Vây

Trang 693# 2

 

 

 

Chương 1387: Bao vây
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Ngược lại Nam Thiên Cự Thần lại vô cùng chấp hành mệnh lệnh, nhận được mệnh lệnh của Vô Ngân Tử, lật ngược dao găm lại đâm vào sau lưng Vương Vũ, một chiêu Tạc Kích hướng về phía đầu Vương Vũ.

Thân hình Vương Vũ hơi nghiêng sang bên cạnh, tay phải duỗi về phía sau bắt được cổ tay của Nam Thiên Cự Thần, ngay sau đó đột ngột kéo mạnh, Nam Thiên Cự Thần ôi chao một tiếng đã bị ném bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, không khí sau lưng Vương Vũ vặn vẹo, Vô Ngân Tử xuất hiện đâm một dao xuống, đánh ra một chiêu tương tự như Tạc Kích hướng về phía Vương Vũ.

Tạc Kích Song Liên!

Kỹ xảo khống chế phối hợp của Thích khách.

Ban đầu bảo một người đánh ra một chiêu đánh lạc hướng, một người tranh thủ cơ hội, lợi dụng thời gian cứng ngắc khi đối thủ né tránh tung ra đòn tấn công thật sự.

Đây chính là cái gọi là hai nắm đấm khó địch lại được bốn tay, hảo hán không địch lại được nhiều người.

Vương Vũ bên này vừa mới ném Nam Thiên Cự Thần bay ra ngoài, thân hình còn chưa đứng vững, dao găm của Vô Ngân Tử đã đâm xuống.

"Ầm!"

Dao găm trong tay Vô Ngân Tử đâm mạnh lên đầu Vương Vũ ngập đến tận chuôi.

"Ha ha!" Vô Ngân Tử một chiêu đánh trúng, không nhịn được đắc ý nói: "Mặc cho võ công của ngươi cao đến mức nào chăng nữa, còn không phải... Hả?"

Vô Ngân Tử còn chưa nói dứt lời, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại, đã thấy Vương Vũ bị cô ta khống chế trong tay "ầm" một tiếng, biến thành mảnh vụn rơi xuống khắp mặt đất.

"Không xong rồi, là phân thân!"

Trong lòng Vô Ngân Tử kinh hãi, thi triển thân pháp cuống quýt né tránh sang bên cạnh thì đã muộn, Vô Ngân Tử chỉ cảm thấy sau gáy hơi lạnh, ngay sau đó một bàn tay lớn bắt được gáy của Vô Ngân Tử đột ngột đẩy mạnh về phía trước.

"Ôi chao!"

Vô Ngân Tử kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống mặt đất, dưới tác dụng của lực đẩy mạnh, toàn thân Vô Ngân Tử trượt trên mặt đất bị đẩy đến ngoài cửa quán rượu.

"Rào ào ào ào!"

Bàn ghế rơi vỡ đầy đất...

Không thể không nói, hệ thống vì muốn lừa tiền người chơi thật sự đã dùng đủ loại mánh khóe, bàn ghế trong quán rượu chẳng khác nào được bùn nặn lên, đám người chơi đánh rắm thôi cũng sợ bàn ghế sẽ vợ vụn, thế cho nên chơi game lâu như vậy rồi, đám người chơi ra ngoài ăn cơm trong thực tế, cái bàn cái ghề bộ đồ ăn cũng phải nhẹ nhàng cẩn thận, cực kỳ có gia giáo, biến thành nâng cao văn hóa ứng xử trong nhân dân toàn quốc trá hình, công ty Long Đằng có thể nói là công đức mênh mông.

Thân pháp của ông chủ quán rượu cũng được coi là nhanh chóng, ánh sáng lóe lên đã xuất hiện bên cạnh Vô Ngân Tử, trong tay chộp lấy một cái chân ghế chọc vào mông Vô Ngân Tử nói: "Này, Thích khách đại nhân tôn kính, ngươi còn sống không đó, xin hãy đền tiền đi... Tổng cộng là..."

Vô Ngân Tử đã đến mức như vậy rồi mà ông chủ quán rượu vẫn không quên đòi bồi thường, cái tên có thế lực này thật sự biểu diễn cụm từ không quan tâm đến tình cảm một cách vô cùng nhuẫn nhuyễn.

Vô Ngân Tử bị ông chủ quán rượu giữ chặt, hoàn toàn không động đậy gì được, Vương Vũ không hoang mang chút nào đi về phía Vô Ngân Tử định bắt sống cô ta.

Lúc này, những người chơi của Hội Thứ Vương vừa bị Vương Vũ đánh ngã kia nhìn thấy Vô Ngân Tử bị Vương Vũ ném một cái mất hết mặt mũi như vậy, cũng vội vàng bò dậy bao vây Vương Vũ, để Vô Ngân Tử tranh thủ thời gian thoát thân.

Đương nhiên rồi, đám người này cũng không phải đối thủ của Vương Vũ, không có phương pháp khống chế gì thì chỉ đơn giản lấy tính mạng ra lấp chỗ trống thôi, việc làm này đơn giản là chẳng có tác dụng gì, loại vòng vậy như vậy đương nhiên chẳng mảy may ảnh hưởng được chút xíu nào tới Vương Vũ cả.

Chẳng qua chỉ trong giây phút giao đấu, vòng vây của đám Thích khách đã bị Vương Vũ thuận tay phá vỡ, Vương Vũ thậm chí còn không dừng lại một chút nào đi tới trước mặt Vô Ngân Tử.

Mắt thấy Vô Ngân Tử sắp bị Vương Vũ bắt được đến nơi rồi, Nam Thiên Cự Thần nhìn sang Vô Ngân Tử đang bị ông chủ quán rượu dây dưa không ngừng, dường như nghĩ đến chuyện gì.

Hắn ta vươn tay cầm một băng ghế ở bên cạnh đập lên gáy Vương Vũ.

Vương Vũ cũng không thèm nhìn sang mà chỉ vung tay lên, băng ghế đã bị Vương Vũ đánh cho thành mảnh gỗ vụn.

"A!"

Nam Thiên Cự Thần nhìn thấy Vương Vũ trúng bẫy của mình, kích động nắm chặt hai nắm tay, nhưng vào lúc này ông chủ quán rượu một tay kéo Vô Ngân Tử đã xuất hiện trước mặt Nam Thiên Cự Thần xòe tay ra nói: "Chúng ta làm ăn buôn bán nhỏ, xin hãy nương tay!"

"Tại sao lại thế hả?"

Nam Thiên Cự Thần ngửa đầu nhìn tên thương nhân gian trá trước mặt mình, suýt nữa bật khóc luôn.

Mẹ kiếp, người ta ném băng ghế đập lên mình, tự bản thân mình phải bỏ tiền, mình cầm băng ghế ném người ta mình cũng vẫn phải bỏ tiền... Mẹ nó cái này gọi là chuyện gì chứ hả? Bắt nạt kẻ yếu đúng không hả?

Nhưng mà đối mặt với sự nghi ngờ của Nam Thiên Cự Thần, ông chủ lại nói ra một câu khiến tất cả mọi người phải tâm phục khẩu phục: "Hết cách rồi, hắn là thành chủ của thành Dư Huy chúng ta!"

"Mẹ nó..."

Nam Thiên Cự Thần khóc ròng móc tiền ra...

Tuy vẫn khiến Nam Thiên Cự Thần phải đền tiền, nhưng hành động này của Nam Thiên Cự Thần cũng không phải không có tác dụng gì, ít nhất thì trong nháy mắt khi ông chủ quán rượu di chuyển cũng đã đưa Vô Ngân Tử ra khỏi phạm vi tấn công của Vương Vũ.

Lúc này, đám người chơi Hội Thứ Vương cuối cùng cũng đã ý thức được bản thân mình lần này thật sự gặp phải kẻ khó chơi rồi, vốn dĩ thực lực của mọi người cũng đã kém xa đối thủ rồi, nhưng trong cảnh tượng chơi khó lại còn có ông chủ quán rượu thiên vị này, đánh thì chắc chắn không đánh lại được nữa rồi.

Vô Ngân Tử cũng rất quyết đoán, lúc này lập tức ra lệnh: "Gặp phải đối thủ mạnh rồi, chuồn mau!"

Đám người chơi Hội Thứ Vương nhận được mệnh lệnh, lúc này đồng loạt sử dụng thuật Tiềm Hành, biến mất ở trước mặt Vương Vũ, sau đó cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi cửa quán rượu.

Định vị sát khí của Vương Vũ mặc dù rất trâu bò, nhưng điều đó cũng phải được xây dựng dựa trên cơ sở mục tiêu của người đó chính là bản thân hắn... Bây giờ người chơi Hội Thứ Vương chỉ lo chạy trốn, ai còn quay đầu lại nữa, lần này Vương Vũ đã mất đi tất cả mục tiêu rồi.

Hết cách rồi, cao thủ có mạnh hơn nữa nhưng đứng trước mặt thiết lập của hệ thống cũng phải chấp nhận thua cuộc, dù sao người ta mới thật sự là vị thần sáng tạo ra thế giới này mà, cuối cùng cũng phải cho người ta chút mặt mũi chứ.

Thấy tất cả đối thủ đều đã chạy trốn sạch sẽ, trong lòng Vương Vũ không nhịn được cũng hơi hối hận, nếu vừa nãy không phải muốn một lưới bắt gọn bắt sống cả đám thì nào có thể giống như bây giờ được, một người cũng không tóm được...

Ai, sơ suất quá.

"Không được để một ai chạy thoát!"

Ngay khi Vương Vũ đang ngấm ngầm buồn bực, đột nhiên từ bên ngoài quán rượu vang lên một giọng nói quen thuộc.

Vương Vũ ra ngoài nhìn, đã thấy trên đường phố ngoài cửa quán rượu, người chơi Liên Minh Huyết Sắc chen chúc mà đứng... Vô Kỵ đội lên đầu một con mắt màu tím bồng bềnh trong không trung.

Đạo cụ Chân Thực Chi Nhãn chẳng qua cũng chỉ có bảy trăm vàng mà thôi, Toàn Chân Giáo đương nhiên không thiếu chút tiền còm này.

Dưới sự soi chiếu của Chân Thực Chi Nhãn, người chơi của Hội Thứ Vương không chỗ che thân, hai nhóm Chiến sĩ khiên thuẫn xếp thành một hàng bao vây chặt chẽ hai đầu đường, đám người chơi Hội Thứ Vương bi bao vây trên phố.

Nhìn thấy Vương Vũ đột nhiên xuất hiện nhiều người giúp sức như vậy, đám người chơi Hội Thứ Vương vẻ mặt mê mang.

Mẹ kiếp, không phải nói Toàn Chân Giáo chỉ có không đến hai mươi người sao? Tổ sư chỗ này phải đến hai trăm người chứ ít ỏi gì?

Nhưng mà Vô Ngân Tử lại phát hiện huy hiệu công hội trên ngực những người chơi đang bao vây không giống huy hiệu của Toàn Chân Giáo, vì vậy lạnh mặt nói: "Các vị rốt cuộc là ai? Xưa nay chúng ta không oán không thù, chẳng lẽ nhất định muốn nhúng tay vào ân oán của Toàn Chân Giáo với Hội Thứ Vương chúng ta hay sao?"

Không hổ là công hội nhỏ danh tiếng xấu vang xa, lời nói của Vô Ngân Tử nghe qua giống như đang sợ hãi, thật ra lại đang đe dọa, ý nghĩa rất rõ ràng chính là đang nói những người rảnh rỗi không liên quan đừng có xen vào chuyện của người khác.

Liên Minh Huyết Sắc ở thành Dư Huy này, ngoại trừ Toàn Chân Giáo ra thì chẳng sợ hãi ai hết, đương nhiên sẽ không sợ lời đe dọa của Vô Ngân Tử.

"Ha ha!" Nghe thấy lời nói của Vô Ngân Tử, một Kỵ sĩ mặc áo giáp đen xách theo trường thương đứng ra nói: "Chúng ta là Liên Minh Huyết Sắc!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment