Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1399 - Chương 1401: Huyết Sắc Chiến Kỳ Kích Động

Trang 700# 2

 

 

 

Chương 1401: Huyết Sắc Chiến Kỳ kích động
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Không có tuyến đường hàng hải, thành Tá Hạ chính là một nơi khỉ ho cò gáy, đối với hội Hắc Long mà nói, có nó cũng được, không có nó cũng chẳng sao, dù sao trong ba đảo sáu thành ở Doanh Châu, hội Hắc Long đã chiếm tới năm thành, từ lâu đã được người chơi của server Nhật Bản mặc nhận là kẻ thống trị đảo Doanh Châu.

Nhưng mục đích chủ yếu của Hỏa Lưu Nha tại thành Tá Hạ chính là để bổ khuyết vào vị trí thành chủ, sau đó trông chừng Carl sở hữu con dấu thành chủ mà thôi, nói thẳng ra là chỉ có vai trò lính canh.

Hiện giờ đại quyền của thành Tá Hạ đã rơi vào tay Huyết Sắc Chiến Kỳ, đám người Hỏa Lưu Nha có ở đây thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Huống hồ Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng không phải hạng người dễ chọc, thực lực bình quân của người chơi nơi đó lại cao hơn hẳn người chơi của hội Hắc Long, hơn nữa tổng số người chơi cũng không ít hơn số người của hội Hắc Long tại thành Tá Hạ, nếu hai bên thực sự lao vào đánh nhau, Hỏa Lưu Nha nhất định là không phải là phe chiếm được lợi.

Đặc biệt là vừa rồi Hỏa Lưu Nha đã chặn Huyết Sắc Chiến Kỳ lại để trút giận, Liên Minh Huyết Sắc và hội Hắc Long đã kết thù oán với nhau, hiện giờ không mau chạy đi, chẳng lẽ còn đợi bị người ta xử lý sao?

Mất thành chưa bị đuổi việc đã là không tồi rồi, còn mang theo một đám thuộc hạ đi tìm chết, nếu truy cứu sâu hơn thì Hỏa Lưu Nha có đến mấy cái đầu cũng không đủ chịu tội.

Nếu ông chủ của hội Hắc Long đã ra lệnh rút quân, tất nhiên Hỏa Lưu Nha sẽ không hề do dự xách dép lên chạy ngay lập tức.



Thành Dư Huy, trong truyền tống trận.

Ánh sáng chớp lóa, đám người Huyết Sắc Chiến Kỳ và Vương Vũ xuất hiện tại thành Dư Huy.

“Được rồi, không sao rồi chứ?” Vương Vũ lên tiếng hỏi.

“Không sao, lần này cảm ơn Ngưu thần ngươi lắm đó! Đợi chuyện này qua đi, ta nhất định sẽ tới tận nhà cảm ơn!” Huyết Sắc Chiến Kỳ kích động nói lời cảm ơn với Vương Vũ, nói xong thì lập tức dẫn người đi ra khỏi truyền tống trận.

“Không phải ngươi định dẫn người đi báo thù đấy chứ?” Vương Vũ lên tiếng hỏi từ đằng sau.

“Ừm!” Huyết Sắc Chiến Kỳ hơi khựng người lại, gật đầu trả lời một tiếng.

Đừng thấy Huyết Sắc Chiến Kỳ trông có vẻ hèn hèn trước mặt đám người Toàn Chân Giáo mà coi thường, có thể trở thành hội trưởng của một công hội lớn như Liên Minh Huyết Sắc, có mấy ai thực sự là kẻ hèn?

Tính tình Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng chẳng phải hạng người hiền lành gì, hắn ta là một thành chủ vậy mà tự nhiên bị một đám người chơi chặn tại khu vực an toàn rồi sỉ nhục, cơn tức này làm sao mà Huyết Sắc Chiến Kỳ có thể nuốt nổi.

Lúc này Huyết Sắc Chiến Kỳ đang tức điên trong lòng, suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn ta lúc này chính là gọi đám đàn em của mình ra, đi san bằng thành Tá Hạ ngay lập tức, làm cho đám người chơi thành Tá Hạ đó hiểu ra ai mới là ông lớn thực sự ở địa bàn này!

“Ừm! Thế ngươi đi đi!”

Tuy rằng Vương Vũ cảm thấy Huyết Sắc Chiến Kỳ đi báo thù một cách lỗ mãng như vậy có thể sẽ chịu thiệt, nhưng hắn cũng biết Huyết Sắc Chiến Kỳ đang bừng bừng khí thế chiến đấu, hắn không cần thiết phải dội một xô nước lạnh lên đầu hắn ta.

Sau khi nhìn theo mấy người Huyết Sắc Chiến Kỳ rời đi, Vương Vũ vừa định hội họp với đám Toàn Chân Giáo thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng thở dài của Vô Kỵ: “Chậc chậc chậc, lần này lão Kỳ đi thành Tá Hạ e là lành ít dữ nhiều rồi!”

Vương Vũ nhìn theo tiếng thở dài, chỉ thấy đám người Vô Kỵ đã đứng cách điểm truyền tống không xa, nét mặt có vẻ rất đồng cảm.

“Ngươi cũng cho là thế sao?” Vương Vũ đi tới hỏi Vô Kỵ.

“Phí lời!” Vô Kỵ nói chắc chắn: “Hội Hắc Long không phải là một nắm bùn, công hội này chiếm cứ ba đảo sáu thành, không nói đến những cái khác, chỉ riêng thành Tá Hạ và thành Yamatai đã có đến mười mấy vạn người, tổng số người của Liên Minh Huyết Sắc mới có ba vạn người… Ngươi nói xem hắn ta có thể chiếm lợi được không?

“Chuyện này thì..." Vương Vũ nghe vậy không khỏi gật gật đầu.

Vô Kỵ nói không sai, chiến dịch cỡ lớn như vậy không giống với ẩu đả quy mô nhỏ, một khi số người vượt qua ngàn người, vậy thì không thể gọi đó là đánh nhau nữa.

Chiến thuật của người chơi và quy mô trận hình mới là quan trọng nhất.

Đúng là thực lực cá nhân của người chơi Liên Minh Huyết Sắc rất mạnh, nhưng trong tình huống này, số lượng người chơi của Hội Hắc Long lại gấp mấy lần số lượng người chơi của Liên Minh Huyết Sắc, nếu như lao vào đánh nhau thật thì có đến tám phần mười là Liên Minh Huyết Sắc không thể chống đỡ được.

Dù sao mọi người đều là người bình thường, không phải là tướng lĩnh mang binh đánh giặc chuyên nghiệp, chiến dịch quy mô lớn kiểu như vậy chung quy vẫn phải dựa vào số người, đương nhiên là ai nhiều người hơn người ấy trâu bò rồi.

“Nhưng chuyện này còn chưa phải là chuyện bi thảm nhất!”

Ngay lúc Vương Vũ đang cảm thấy bi ai cho Huyết Sắc Chiến Kỳ, Vô Kỵ lại nói tiếp: “Điểm mấu chốt là lần này bọn họ lại đi tới đó với tư tưởng đập nổi dìm thuyền liều chết đến cùng cơ!”

“Đập nổi dìm thuyền liều chết đến cùng?” Vương Vũ khó hiểu hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Vô Kỵ nói: “Đảo Doanh châu không nằm trong phạm vi thế lực của server Trung Quốc, người của Liên Minh Huyết Sắc đi rồi mà muốn quay về thì phải đi đường biển! Ngươi nghĩ bọn họ có thuyền sao?”

"Chuyện này..." Vương Vũ hơi run run.

Xung quanh thành Dư Huy lại không có biển, cái thứ như thuyền này chỉ có thể nói là cách người chơi thành Dư Huy quá xa… Nếu như Liên Minh Huyết Sắc dùng truyền tống trận để đến đó, vậy thì khi muốn trở về sẽ hết sức khó khăn.

Cứ như thế, Liên Minh Huyết Sắc nhất định sẽ phải tử chiến đến cùng với người của hội Hắc Long, ngươi không chết thì ta phải lìa đời.

Hội Hắc Long là thổ địa ở đó, không chỉ thành Tá Hạ và Thành Yamatai đã có mười mấy vạn người chơi, hai đảo bốn thành chính còn lại còn có một lượng viện quân lớn.

Liên Minh Huyết Sắc vượt ngàn dặm qua đó, tứ cố vô thân, chỉ có ba vạn người, điều duy nhất có thể làm chính là liều chết chống lại.

Trong game, người chơi chết rồi là có thể sống lại.

Cho dù Liên Minh Huyết Sắc có thể chống đỡ được một đợt tấn công của hội Hắc Long, nhưng có thể chống chịu được làn sóng tấn công đến không ngừng nghỉ không?

Huống hồ Liên Minh Huyết Sắc đến đó lạ nước lạ cái, ngay cả viện quân cũng không có, chỉ có thể dựa vào số lượng người chơi đang có để chiến đấu, đến đường rút lui cũng không có.

Bị hội Hắc Long chà đạp sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Còn về phần thành Tá Hạ có bị công phá hay không, đối với Liên Minh Huyết Sắc đang tứ cố vô thân mà nói, chỉ là sự khác biệt giữa chết sớm và chết muộn mà thôi.

“Má nó! Sao vừa nãy Huyết Sắc Chiến Kỳ ở đây ngươi lại không nói!” Ý thức được điều này, Vương Vũ vội vã kéo cột bạn tốt ra nói: “Ta lập tức gửi tin nhắn cho Huyết Sắc Chiến Kỳ, bảo hắn ta đừng đi.”

“Vô ích thôi!” Vô Kỵ xua tay ngăn cản Vương Vũ nói: “Ngươi cho rằng bây giờ ngươi có thể khuyên được hắn ta sao? Bây giờ nói với hắn ta như vậy hắn ta cũng chẳng tin đâu, chúng ta có muốn giúp đỡ cũng không nên giúp vào lúc này.”

“Thế phải đợi đến lúc nào đây?” Vương Vũ nghi ngờ nói.

“Khà khà!” Vô Kỵ cười âm hiểm nói: “Đợi đến khi bọn họ ý thức ra rằng bản thân đang đi vào con đường chết!”

“Hự…”

Vương Vũ nhất thời không còn gì để nói.

Chậc chậc chậc, phải công nhận rằng thằng nhãi Vô Kỵ này giỏi nhất khoản tâm lý chiến.

Tục ngữ có câu, người trong cuộc mơ hồ, hiện tại Huyết Sắc Chiến Kỳ đang hăng máu tiến tới, hơn nữa hắn ta còn vô cùng tự tin về công hội của mình, cho dù Vương Vũ có giải thích được tầm quan trọng của việc này, Huyết Sắc Chiến Kỳ của lúc này cũng sẽ không nghe theo.

Không chỉ như vậy, e là Huyết Sắc Chiến Kỳ sẽ còn cảm thấy Vương Vũ quản chuyện không đâu.

Chỉ khi nào chuyện này phát triển đến một mức độ hắn ta không thể khống chế được nữa, đúng vào lúc Huyết Sắc Chiến Kỳ đang cảm thấy hoài nghi nhân sinh, lúc đó Toàn Chân Giáo mới tới giúp đỡ, tương đương với việc kéo một cái ngay trước khi người ta mất mạng, chỉ có làm như thế mới bộc lộ được tầm quan trọng của Toàn Chân Giáo, hơn nữa còn có tác dụng thu mua được lòng người.

Có câu nào ấy nhỉ, thêu hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm ngày tuyết ấy mà, Vô Kỵ đã nhìn thấu được bản tính con người.

Đúng lúc này, Xuân Tường đứng bên cạnh Vô Kỵ nói: “Nghe ý ngươi vừa nói, ngươi có cách xoay chuyển cục diện tứ cố vô thân của Liên Minh Huyết Sắc?”

“Đương nhiên là có!” Vô Kỵ khẽ mỉm cười, hắn ta nói chắc như đinh đóng cột: “Lúc chuyển nhượng con dấu cho Huyết Sắc Chiến Kỳ, ta đã dự đoán được bước này, nếu đã muốn đập nổi dìm thuyền liều chết đến cùng, bắt buộc phải phá hủy thẳng vào sào huyệt kẻ địch, chỉ cần chúng ta chịu giúp đỡ, thứ chúng ta nhận được sẽ không chỉ là thắng lợi đơn giản như vậy đâu!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment