Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1401 - Chương 1403: Thừa Thắng Xông Lên Đánh Lần Hai Nhưng Đánh Lần Ba Thì Khí Thế Đã Suy Kiệt!

Trang 701# 2

 

 

 

Chương 1403: Thừa thắng xông lên đánh lần hai nhưng đánh lần ba thì khí thế đã suy kiệt!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Bên này công hội Liên Minh Huyết Sắc đang dùng khí thế như vũ bão tràn cả vào thành Tá Hạ, uy thế như muốn tàn sát tất cả phiên bang, song ngay sau khi bọn họ tới được thành Tá Hạ thì cả đám đã trực tiếp choáng váng.

Bấy giờ trong thành Tá Hạ đã không còn thấy một bóng người nào, ngay lúc công hội Liên Minh Huyết Sắc đang tập hợp người chơi thì hội Hắc Long đã lập tức dẫn theo người chơi thành Tá Hạ rút ngay khỏi đây.

Thành Tá Hạ bị hội Hắc Long thống trị lâu như vậy, người chơi của thành Tá Hạ không dám có một chút phản kháng nào với hội Hắc Long cả, hội Hắc Long ra lệnh một tiếng ai dám không nghe đây, hiện giờ đám người chơi bọn họ đã bị cưỡng chế di dời tới thành Yamatai từ lâu rồi.

Đối mặt với thành Tá Hạ không còn một bóng người nào, đám người chơi công hội Liên Minh Huyết Sắc cảm thấy vô cùng lúng túng, trước đó bọn họ hùng hổ xông đến nơi này, giờ lại như đánh vào bị bông, cảnh tượng như vậy thực sự khiến người ta không tài nào mà ứng phó cho kịp được.

Toàn bộ công hội Liên Minh Huyết Sắc từ hội trưởng Huyết Sắc Chiến Kỳ đến đám người chơi bình thường, tất cả đều giống một quả bóng da bị xì hơi vậy, một cảm giác bi phẫn pha trộn vào nhau, trăm câu ngàn chữ cuối cùng hợp lại thành một chữ sau.

“Khốn!”

Cái chữ này, bao hàm tất cả sự phiền muộn, bi phẫn và không cam lòng của người chơi công hội Liên Minh Huyết Sắc!

Cảm giác đó giống như khi bạn đang đón đọc một quyển truyện, nhân vật chính vất vả lắm mới nghịch tập đổi đời được, vậy mà ngay đúng thời khắc mấu chốt ấy tác giả lại drop truyện, cảm giác uất ức này chắc hẳn mọi người đều đã từng trải qua.

Nhưng nếu tác giả drop truyện, mọi người còn có thể đuổi theo tác giả mà chửi hai ba câu, nhưng hiện giờ người chơi của công hội Liên Minh Huyết Sắc muốn chửi cũng không biết phải chửi ai nữa, một luồng oán khí không có chỗ nào để xả ra cả.

Xả vào chỗ vệ binh ư? Khẳng định là bọn họ không dám rồi!

Lẽ nào quay sang phá hoại kiến trúc ư? Nực cười! Người chơi của thành Tá Hạ đã đi khỏi đây rồi, vậy thì thành Tá Hạ này đã chính thức thuộc quyền sở hữu của công hội Liên Minh Huyết Sắc về mặt ý nghĩa, hành động phá đồ của mình cho hả giận chẳng phải là đồng nghĩa với hành động đập xe Nhật Bản của đồng bào trên phố ư? Còn chuyện nào ngu xuẩn hơn chuyện này không đây?

Nhìn thấy người chơi của hội Hắc Long đã rút hết thành Tá Hạ, Huyết Sắc Tu La lập tức buông lời mắng chửi: “Cái quái gì vậy! Cái đám chuột nhắt này, nhất định là bọn chúng biết chúng ta muốn tới đây báo thù nên đã chạy mất dép ngay lập tức, may mà bọn chúng chạy trốn nhanh, bằng không chúng ta nhất định phải giết cho chúng thành cấp 0 luôn.”

Nhưng Huyết Sắc Phong Ngữ lại cau mày nói: “Không đúng, tại sao bọn họ lại rút lui? Nhất định là có gì đó không đúng!”

“Có cái quái gì mà không đúng!” Huyết Sắc Tu La bĩu môi nói rất coi thường: “Bọn chúng không rút lẽ nào ở đây chờ chết? Hay là ngươi đang ngóng trông bọn chúng mai phục chúng ta ở đây hay sao?”

“...”

Hiện giờ Huyết Sắc Phong Ngữ đã không thèm để ý đến tên ngu xuẩn Huyết Sắc Tu La này nữa rồi, hắn ta không nói gì liếc Huyết Sắc Tu La một cái, sau đó Huyết Sắc Phong Ngữ vội vàng quay sang nói với Huyết Sắc Chiến Kỳ: “Lão đại, ta cảm thấy chúng ta cũng cần phải rút khỏi đây ngay, sau đó mau mau liên hệ với Ngưu thần tới tiếp ứng, nếu không nhất định sẽ có chuyện mất!”

“Rút? Ngươi nói đùa gì thế?” Nghe thấy Huyết Sắc Phong Ngữ nói vậy, Huyết Sắc Chiến Kỳ còn không kịp nói gì, Huyết Sắc Tu La đã ồn ào lên: “Mẹ nó, không phải là ngươi cấu kết với chó Nhật thật đấy chứ, hiện giờ bọn chúng bỏ thành chạy mất, thế mà ngươi lại bảo chúng ta rút lui, ý ngươi là muốn chắp tay tặng thành Tá Hạ này cho chó Nhật đúng không?”

Không thể không nói, tuy tên Huyết Sắc Tu La nói chuyện rất thiểu năng, nhưng dòng suy nghĩ của hắn ta khiến người nghe không thể phản bác được, trong tình huống hiện tại, Huyết Sắc Phong Ngữ nói rút quân thì bất cứ ai thấy cũng sẽ cảm thấy rất kỳ lạ.

Nghe hai người nói nhao nhao như thế một hồi, ánh mắt Huyết Sắc Chiến Kỳ nhìn Huyết Sắc Phong Ngữ cũng mang theo một chút hoài nghi, hắn ta không nhịn được nói: “Phong Ngữ à, hôm nay sao ngươi lạ vậy?”

“Lão đại, ngươi cũng hoài nghi ta ư?” Huyết Sắc Phong Ngữ nghe vậy ngẩn ra, hắn ta lảo đảo lùi về phía sau hai bước, gương mặt hiện ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

“Không… không có!” Huyết Sắc Chiến Kỳ vội vàng khoát tay nói: “”Nhưng rút lui là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra! Không phải ta không đồng ý, mà là toàn thể huynh đệ trong Liên Minh Huyết Sắc chúng ta đều không đồng ý, ta phải thuận theo ý dân thôi!”

Thấy chưa, việc người làm lãnh đạo làm giỏi nhất chính là đẩy trách nhiệm cho người khác.

“Nhưng…”

Huyết Sắc Phong Ngữ còn định nói điều gì đó, Huyết Sắc Chiến Kỳ đã phất tay ngắt lời hắn ta: “Đây là thành chính của chúng ta, nếu đã đến đây rồi, vậy thì chúng ta cũng đừng coi mình là người ngoài nữa, mọi người chỉnh đốn hàng ngũ, sau đó chuẩn bị tiếp quản thành chính!”

Nói rồi, Huyết Sắc Chiến Kỳ bèn tự mình đi về phía phủ thành chủ.

Đám người của công hội Liên Minh Huyết Sắc sau khi nhận được mệnh lệnh cũng bắt đầu dồn dập tản ra bốn phía, bắt đầu làm quen với hoàn cảnh mới.



Thành Yamatai, trụ sở hội Hắc Long, Hỏa Lưu Nha đã di chuyển người đến Yamatai thành công, sau đó nhận được mệnh lệnh mang báo cáo tới văn phòng của Hắc Long Vương.

Hắc Long Vương là một người Nhật Bản khá lùn nhưng vạm vỡ, gương mặt có vẻ rất nghiêm túc.

Nhìn thấy Hỏa Lưu Nha bước vào, hắn ta tiện tay chỉ sang chỗ ngồi bên cạnh: “Mời ngồi!”

Đây là lần đầu tiên Hỏa Lưu Nha tiếp xúc gần gũi với Hắc Long Vương như vậy, hắn ta cực kỳ lúng túng ngồi xuống bên cạnh Hắc Long Vương.

“Mọi người dời đi cả rồi chứ?” Sau khi Hỏa Lưu Nha ngồi xuống, Hắc Long Vương hỏi một cách hờ hững.

“Dạ, mọi người đều đã di chuyển đến Yamatai cả rồi!” Hỏa Lưu Nha gật gật đầu, sau đó hắn ta hơi nghi hoặc bèn hỏi lại, “Nhưng có một việc ta không hiểu lắm.”

“Nói!” Hắc Long Vương ra hiệu cho Hỏa Lưu Nha có thể đặt vấn đề trực tiếp.

Hỏa Lưu Nha hỏi với vẻ khó hiểu: “Người của hội Hắc Long chúng ta rút lui thì rút lui, cần gì phải mang theo cả người chơi bình thường của thành Tá Hạ nữa?”

“Ha ha!” Hắc Long Vương cười nói: “Rất đơn giản, sở dĩ ta bảo tất cả mọi người đều rút lui, chính là muốn tiêu hao khí thế của bọn họ!”

“Tiêu hao khí thế?” Hỏa Lưu Nha buồn bực nói: “Nói vậy là có ý gì?”

Hắc Long Vương giải thích: “Người Trung Quốc có một câu ngạn ngữ là “thừa thắng xông lên đánh lần hai nhưng đánh lần ba thì khí thế đã suy kiệt!”, người Hoa tiếp quản thành Tá Hạ, nhất định là bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, chỉ cần chúng ta không cho bọn họ cơ hội chiến đấu này, vậy thì khí thế sắc bén của bọn họ sẽ yếu đi rất nhiều, hơn nữa còn để lỏng phòng ngự, lúc này chỉ cần chúng ta tận dụng sơ hở xông tới, bọn họ sẽ không đỡ nổi một đòn!”

"Ý của ngài là?" Hỏa Lưu Nha nghe vậy hai mắt hắn ta bèn sáng mắt lên.

Câu Hắc Long Vương vừa nói ra đã để lộ sát khí, hiển nhiên là Hắc Long Vương cũng không hề muốn nhường thành Tá Hạ ra ngoài.

“Không sai!” Hắc Long Vương gật đầu nói: “Bảo các thuộc hạ của ngươi đi chuẩn bị một chút đi, người đàn ông mất đi thứ gì thì phải tự tay mình giành lại thứ đó!”

“Chuyện này… là thật ư?”

Nghe Hắc Long Vương nói vậy, Hỏa Lưu Nha vô cùng kích động.

Hỏa Lưu Nha vốn tưởng rằng hắn ta đã để mất thành Tá Hạ thì sẽ bị đè ép mãi mãi không còn có ngày vươn mình trở lại nữa, không ngờ Hỏa Lưu Nha lại cho hắn ta thêm một cơ hội như vậy, lúc này Hỏa Lưu Nha cảm động suýt nữa thì bật khóc.

“Đi đi! Chờ chỉ thị của ta!” Hắc Long Vương khoát tay một cái rồi nói: “Lần này tuyệt đối đừng để ta thất vọng nữa, ngươi hiểu chứ?”

“Hiểu… thuộc hạ hiểu.” Hỏa Lưu Nha kích động lùi ra khỏi văn phòng của Hắc Long Vương.

Hỏa Lưu Nha vừa mới bước ra khỏi đó xong, cột thư mật của Hắc Long Vương đã truyền tới một tin tức: “Lão đại, người Hoa đã tiếp quản thành Tá Hạ rồi!”

“Ta biết rồi!” Hắc Long Vương tiện tay trả lời: “Tiếp tục quan sát, đợi khi nào người Hoa ra khỏi thành luyện cấp thì lập tức nhắn tin cho ta.”



Lúc bấy giờ tại thành Dư Huy, đám người Toàn Chân Giáo đã quét xong mấy cái phụ bản liền, có điều Vương Vũ vẫn cảm thấy lo lắng cho Huyết Sắc Chiến Kỳ.

Không còn cách nào khác, Vương Vũ là một người luôn hướng về chính nghĩa, nếu như không biết Huyết Sắc Chiến Kỳ sắp bị xui xẻo thì còn đỡ, đằng này hắn biết rõ Huyết Sắc Chiến Kỳ sắp gặp chuyện xui, hơn nữa chuyện này còn có quan hệ trực tiếp với hắn, Vương Vũ cứ cảm thấy hơi băn khoăn.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment