Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1402 - Chương 1404: Tránh Né Mũi Nhọn, Không Kịp Phòng Thủ

Trang 702# 1

 

 

 

Chương 1404: Tránh né mũi nhọn, không kịp phòng thủ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Vô Kỵ à, có phải bây giờ chúng ta nên tới thành Tá Hạ rồi không? Liên Minh Huyết Sắc sẽ không bị diệt rồi chứ.”

Chỉ trong vòng chưa đầy một canh giờ, Vương Vũ đã lặp lại ba lần câu này.

Chẳng còn cách nào khác, không phải Vương Vũ chưa từng làm chuyện bẫy người như vậy, nhưng trước đây đều là do đám người Vô Kỵ một tay làm nên, mà Vương Vũ hắn cùng lắm chỉ là một tên tòng phạm, hơn nữa ngày xưa những người bị bọn họ gài bẫy đều là người xa lạ.

Lần này thì lại không giống vậy, nói thế nào đi chăng nữa thì Huyết Sắc Chiến Kỳ và Vương Vũ cũng được coi là người quen cũ của nhau, hơn nữa chuyện chuyển nhượng con dấu thành chủ lần này là ý kiến của Vương Vũ, lúc đó Vương Vũ cũng không cân nhắc nhiều như vậy, hắn làm sao mà biết Liên Minh Huyết Sắc sẽ gặp phải tai ương ngập đầu như thế chứ.

Nếu như Liên Minh Huyết Sắc thực sự bị người ta diệt gọn chỉ vì ý kiến của hắn, lương tâm của Vương Vũ sẽ cảm thấy vô cùng áy náy về điều này.

Vương Vũ cứ hỏi dò hết lần này tới lần khác, Vô Kỵ cũng thấy phiền chết đi được, hắn ta không nhịn được nói: “Đại ca à, dẫu sao thì Liên Minh Huyết Sắc cũng là công hội hàng đầu cả nước, đám người chơi Nhật hạng hai chuyên chơi game offline đó muốn giày vò chết người của công hội Liên Minh Huyết Sắc nhờ vào số người thì cũng phải mất ít nhất là mười ngày nửa tháng, ngươi đừng quá coi thường người ta có được hay không?!”

“Không phải ta coi thường bọn họ đâu.” Vương Vũ nói: “Điểm mấu chốt là ai biết được người của hội Hắc Long đó có ám chiêu gì hay không, lỡ như bọn chúng mai phục ở điểm sống lại thì sao.”

“Ha ha!” Vô Kỵ cười nói: “Nên nhớ người của công hội Liên Minh Huyết Sắc đến đó là để báo thù, bọn họ không chỉ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, mà khí thế từng người còn mạnh như vũ bão, mai phục bọn họ chẳng phải là muốn chết sao, e là đến mặt mũi đối phương cũng không dám lộ ra ấy chứ… Ừm…”

Nói tới chỗ này bỗng nhiên Vô Kỵ khựng lại một lát, có vẻ như hắn ta vừa nghĩ tới điều gì đó: “Không xong rồi, ta đã không chú ý tới một chuyện!”

“Chuyện gì vậy?” Bao Tam cũng lại gần hỏi.

Vô Kỵ trầm ngâm nói: “Nếu như người của hội Hắc Long lựa chọn bỏ thành, e là Liên Minh Huyết Sắc sẽ không thể chịu đựng được một hiệp!”

“Hả?” Ký Ngạo đứng bên cạnh khó hiểu hỏi: “Vô Kỵ ngươi đang nói đùa gì thế?”

“Hắn ta không nói đùa đâu.” Xuân Tường khẳng định chắc chắn: “Ngươi có hiểu cái gì gọi là tránh né mũi nhọn, sau đó tấn công cho đối phương không kịp phòng thủ không?”

Trong thời đại vũ khí lạnh, thứ tiêu hao khi đánh trận đều là tài nguyên nhân lực, bởi vậy khí thế của chiến sĩ là nhân tố quyết định trên chiến trường.

Bởi vậy, nếu gặp phải một đội quân đang có khí thế cao ngất, chỉ cần treo biển miễn chiến hoặc đóng cửa không ra thì có thể làm hao mòn nhuệ khí của họ, một khi nhuệ khí bị hao mòn sạch sẽ thì đội quân đó ắt sẽ xuất hiện tâm trạng lười biếng.

Đúng lúc này lại tiến hành tập kích hay đánh lén gì đó, chắc chắn có thể đảo ngược chiến cuộc.

Trong game online cũng giống vậy, hội Hắc Long có số người chơi đông đảo, lại còn là người dân bản địa, chiếm cứ phần lớn ưu thế, một hiệp đấu sẽ có thể quyết định được vận mệnh mà Liên Minh Huyết Sắc phải hứng chịu, nếu như ngay trong đợt tấn công đầu tiên Liên Minh Huyết Sắc đã không thể chịu đựng được, sĩ khí sẽ bị hạ đến mức tận cùng, cứ như thế những trận đánh phía sau hoàn toàn không cần đánh nữa.

“Chuyện này…”

Xuân Tường vừa nói như thế, Vương Vũ cũng phản ứng lại, hắn vội vàng thốt lên: “Không xong, mau quay lại thôi!”

Nói rồi, Vương Vũ móc từ trong túi đồ ra một quyển trục hồi thành.

Những người còn lại trong Toàn Chân Giáo thấy thế cũng dồn dập móc quyển trục hồi thành ra.



Liên Minh Huyết Sắc là một công hội hàng đầu, người chơi bình thường được tuyển mộ đều là người chơi tinh anh ở tốp đầu trong đám người chơi trung đẳng, đẳng cấp bình quân vượt qua cấp 52.

Người chơi ở cấp bậc này đã không còn là người mới vào chơi game nữa, họ cũng đã có hiểu biết nhất định về game, tốc độ hòa mình vào một hoàn cảnh mới tương đối là nhanh.

Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, một tòa thành Tá Hạ nhỏ bé đã bị tra xét rõ ràng.

Sau khi làm quen với thành chính xong, đương nhiên đám người chơi sẽ không ngồi chơi xơi nước, cả đám bắt đầu đổ ra khỏi thành luyện cấp, tìm phụ bản, rất nhanh đã bước vào quy luật sinh hoạt bình thường, tuy rằng ở đây không thể liên hệ với bằng hữu trong server Trung Quốc, nhưng có nhiều người chơi cùng công hội ở đây như vậy, mọi người cũng không cảm thấy cô đơn.

Rất nhanh sau đó, khu luyện cấp ngoài thành đã chật kín bóng người chơi của công hội Liên Minh Huyết Sắc.

Tất nhiên, tất cả những việc này đã lọt vào một đôi mắt đang quan sát họ ở một khoảng cách không xa.

Cùng lúc đó, Hắc Long Vương nhận được tin nhắn: “Lão đại, những tên người chơi Trung Quốc kia đã bắt đầu ra khỏi thành luyện cấp rồi!”

“Làm tốt lắm!” Nhìn thấy tin nhắn thám tử vừa gửi tới, Hắc Long Vương khẽ mỉm cười, sau đó hắn ta gửi cho Hỏa Lưu Nha một tin nhắn: “Bên phía Thung Lũng Tà Linh thế nào rồi?”

“Tất cả đều bình thường!” Hỏa Lưu Nha đã chờ sẵn ở Thung Lũng Tà Linh phản hồi lại cho Hắc Long Vương với tốc độ rất nhanh.

“Tốt! Hiện tại các ngươi có thể tiến về phía trước! Chú ý, tốt nhất là không nên để cho người chơi Trung Quốc phát hiện ra.” Hắc Long Vương nói.

“Thuộc hạ hiểu rõ!”

Hỏa Lưu Nha trả lời lại một câu với vẻ rất kích động, sau đó hắn ta hạ lệnh cho người chơi dưới quyền tiến về phía trước.

Hàng vạn người chơi ở tại thành Tá Hạ của hội Hắc Long bắt đầu cuồn cuộn đi xuyên qua Thung Lũng Tà Linh, sau đó tất cả mọi người phân tán thành nhiều hướng, dần dần bao vây lấy thành Tá Hạ.

Mấy vạn người chơi của công hội Liên Minh Huyết Sắc cũng chia làm rất nhiều phe phái, mọi người không thể quen biết nhau hết được, tuy rằng khu luyện cấp của thành Tá Hạ không lớn bằng khu luyện cấp của thành Dư Huy, nhưng cũng không quá nhỏ, mấy vạn người chơi phân tán ra cũng không thấy chật chội lắm, cho dù có gặp phải người chơi của công hội Liên Minh Huyết Sắc thì vẫn hoàn toàn có thể chơi trò thật giả lẫn lộn được.



Trong phủ thành chủ thành tá Hạ, Huyết Sắc Chiến Kỳ không hề hay biết nguy hiểm sắp tới gần mình, hắn ta đang sung sướng ngây ngất khi ngồi lên được vị trí thành chủ này.

Huyết Sắc Chiến Kỳ đã mong ngóng bao lâu về vị trí thành chủ này, bây giờ rốt cuộc hắn ta đã thực hiện được ước mơ của mình, nhất thời Huyết Sắc Chiến Kỳ không tránh khỏi có chút đắc ý và kiêu ngạo.

Mấy người Huyết Sắc Tu La cũng phấn khởi ra mặt, từ đó có thể thấy được quả nhiên quyền lực là thứ có thể khiến con người ta sa đọa.

Lúc này, chỉ có một mình Huyết Sắc Phong Ngữ là nhíu chặt hai hàng lông mày lại … Tuy rằng Huyết Sắc Phong Ngữ không có bản lĩnh đoán trước được ý đồ kẻ địch giống như Vô Kỵ, nhưng Huyết Sắc Phong Ngữ cũng là một con người cực kỳ nhạy bén, cảm quan của hắn ta nói cho hắn ta biết rằng, sinh ở ưu sầu chết tại an lạc, hiện giờ tuyệt đối không phải là lúc nên mê muội như vậy.

“Phong Ngữ, sao ngươi không vui vẻ chút nào vậy?” Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng chú ý tới vẻ mặt của Huyết Sắc Phong Ngữ, hắn ta nhất thời có chút khó chịu hỏi: “Có phải là thấy ta làm thành chủ, trong lòng ngươi không vui không?”

“Nào có!”” Huyết Sắc Phong Ngữ cũng không biết phải nói gì hơn: “Ngươi là lão đại, quyền lực của ngươi càng lớn thì giá trị bản thân của chúng ta sẽ càng tăng lên theo, làm sao ta không vui cho được.”

“Ngươi còn muốn hiến thành này cho chó Nhật đấy!” Lần thứ hai Huyết Sắc Tu La buông lời sỉ nhục.

Người khôn không nói chuyện với kẻ mất não, Huyết Sắc Phong Ngữ chẳng muốn phí lời với Huyết Sắc Tu La mà hắn ta chỉ trịnh trọng nhắc nhở Huyết Sắc Chiến Kỳ rằng: “Hiện giờ huynh đệ trong công hội đều đã ra khỏi thành hết, cảm giác trống vắng trong thành lúc này khiến ta thấy hơi lo lắng, ngươi nói xem người chơi Nhật Bản có thể đánh lén chúng ta hay không?”

“Cứ yên tâm đi!” Huyết Sắc Chiến Kỳ nói với vẻ đắc ý: “Hiện tại thành Tá Hạ là thành trực thuộc của thành Dư Huy, truyền tống trận của năm thành chính khác trong đảo Doanh Châu không thể truyền tống tới đây được, ngươi sợ cái gì, trên cái đảo này chỉ có hai tòa thành, nếu bọn họ dám đánh thì đã sớm mai phục chúng ta trong thành rồi, còn cần bỏ thành chạy trốn sau đó đợi đến bây giờ sao?”

“Nói thì nói vậy!” Huyết Sắc Phong Ngữ nói rất xoắn xuýt: “Nhưng ta luôn có cảm giác không đúng ở đâu đó, nếu không cứ để cho các huynh đệ ngoài thành về trước đã?’

“Chuyện này…” Huyết Sắc Chiến Kỳ nghe vậy sắc mặt hắn ta nhất thời có chút lúng túng.

Người ta đã nói rõ ràng đến vậy rồi, sao tên nhãi này còn thẳng thắn như thế nữa, cứ phải để người ta nói ra những lời khó nghe sao?

Huyết Sắc Tu La càng khinh bỉ hơn: “Nhìn cái vẻ nhát gan của ngươi kìa! Ta không tin bọn chúng ta dám đến tấn công chúng ta vào lúc này!”

Huyết Sắc Tu La vừa dứt lời, đột nhiên trên bầu trời thành Tá Hạ vang lên thông báo của hệ thống.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment