Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1408 - Chương 1410: Hắc Long Vương Ra Tay Thực Sự

Trang 705# 1

 

 

 

Chương 1410: Hắc Long Vương ra tay thực sự
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Tự sát?"

Huyết Sắc Chiến Kỳ lập tức giật mình khi nghe chủ ý của Vô Kỵ.

Ngay lúc đó người trong Liên Minh Huyết Sắc ở ngoài thành có thể nói là tiến lùi không xong, muốn thoát khỏi tình cảnh này chỉ có biện pháp duy nhất chính là đánh về lại thành.

Thế nhưng có Hỏa Lưu Nha đang đưa người đến chặn cửa, việc muốn quay trở về thành nghiễm nhiên không thể dễ dàng như vậy.

Có điều người Liên Minh Huyết Sắc đều có hộ tịch trong thành Tá Hạ, chỉ cần họ vừa chết thì sẽ sống lại ở đó.

Mới vừa rồi đám người Huyết Sắc Chiến Kỳ lo trốn chạy nên đã quên mất điều này.

Hết cách rồi, cho dù kinh nghiệm bị rớt khi tự sát có ít thì cũng là kinh nghiệm, không phải hết cách để xông lên thì ai cũng sẽ không nghĩ đến việc tự sát để chạy trốn.

Đoán chừng cũng chỉ có tên không xem người khác là con người như Vô Kỵ đây, mới có thể tùy tiện mà nghĩ ra cách này.

Còn Huyết Sắc Tu La ở bên cạnh lại giật nảy mình: "Đến lúc đó cũng phải chết thôi, có khác gì bị diệt cả đám đâu chứ!"

"Đâu có giống!"

Vô Kỵ nhướng mày lạnh nhạt nói: "Không phá sẽ không xây được, phá rồi lại xây! Ngươi lớn thế này rồi mà việc chủ động với bị động cũng không phân biệt được hay sao?"

Dùng cái chết để phản kích cũng là coi trọng kỹ xảo.

Hội Hắc Long có thể nghĩ ra kế sách rút củi dưới đáy nồi và tập kích trước sau, đương nhiên sẽ không chú ý đến việc một khi người của Liên Minh Huyết Sắc bị giết sẽ trở về thành chủ.

Hội Hắc Long có số lượng người gấp mấy lần Liên Minh Huyết Sắc, bọn chúng hoàn toàn có thể nắm chắc số người thiệt mạng của Liên Minh Huyết Sắc khống chế trong lòng bàn tay.

Với kiểu này thì cho dù người của Liên Minh Huyết Sắc có thể ngủm củ tỏi mà trở về thành cũng chẳng làm nên tích sự gì, cùng lắm chính là thêm mồi lửa cho người ở phía trước công thành mà thôi.

Về phương diện chiến lược mà nói, đây gọi là chiến thuật tiếp dầu, người đời gọi là Nhóc Hồ Lô cứu ông...

Mà việc tự xử trở về thành Liên Minh Huyết Sắc cũng đủ nắm quyền chủ động, không chỉ có thể làm cho viện binh của hội Hắc Long vồ hụt, còn có thể sống lại sau đó lại làm mới trận hình tiến hành phản kích hữu quả.

Đây là sự khác nhau giữa chủ động và bị động.

Vả lại cảm giác bị người ta giết với tự sát sao có thể giống nhau chứ? Cách tử vong hoàn toàn có thể tạo khí thế ảnh hưởng cuộc chơi, đây cũng là một điều rất quan trọng.

Mặt Huyết Sắc Tu La nghệch ra đầy oán giận khi nghe những lời của Vô Kỵ, không biết hắn ta nghe có hiểu hay không.

Đương nhiên Vô Kỵ cũng không trông cậy vào việc tên nhóc này có thể hiểu hay không, dù sao chỉ cần Huyết Sắc Chiến Kỳ không ngu ngốc là được.

Trong thời gian nói chuyện, Huyết Sắc Phong Ngữ dẫn theo người của Liên Minh Huyết Sắc lại một lần nữa bố trí canh phòng trên tường thành, cùng lúc đó Huyết Sắc Phong Ngữ trên tường thành cũng nhìn thấy ở phía xa đang tiến về hướng, đó là viện quân của hội Hắc Long đã tiến đến cách không xa phía sau người Liên Minh Huyết Sắc ở ngoài thành.

Đúng như lời Vô Kỵ nói, số lượng viện quân của hội Hắc Long lớn khủng khiếp, phóng tầm mắt nhìn là một đoàn người đông nghìn nghịt hoàn toàn không đếm hết được, dường như tất cả khu luyện cấp thành Tá Hạ cũng đã bị hội Hắc Long che hết.

Sau khi nhận được tin từ Huyết Sắc Phong Ngữ, Huyết Sắc Chiến Kỳ không hề do dự mà hạ lệnh tự sát ngay lập tức.

Thấy chỉ thị của hội trường, hiển nhiên phản ứng của người chơi Liên Minh Huyết Sắc không khác gì Huyết Sắc Tu La, bọn họ hoàn toàn không hiểu Huyết Sắc Chiến Kỳ muốn làm gì, nhưng nhiều hơn là mừng rỡ, vị trí hoàn cảnh khác biệt nên suy nghĩ cũng không giống nhau.

Chẳng qua Huyết Sắc Tu La chỉ là nghi ngờ cái chết của mọi người, còn người ngoài thành phải cân nhắc thiệt hơn.

Bấy giờ viện quân hội Hắc Long gần trong gang tấc, hiển nhiên người của Liên Minh Huyết Sắc ở ngoài thành cũng biết không thoát khỏi cái chết, ít nhất việc tự sát còn có thể diện hơn.

Huống hồ đây là mệnh lệnh của lão đại, hà cớ gì lại bỏ qua thanh danh mà không nghe lời chỉ huy chứ?

Sau khi nghĩ thông suốt, dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả người hội Hắc Long, người chơi Liên Minh Huyết Sắc ngoài thành đều lấy vũ khí một cách trật tự, đưa lên cổ...cứa...Á, mọi người không cần xoắn xuýt việc Pháp sư dùng pháp trượng cắt cổ như thế nào đâu, dù sao đều là thiết lập đần độn của hệ thống, không thể trách tác giả, mọi người tiếp thu linh hoạt nào!

Cảnh tượng mấy ngàn người chơi ra trận vô cùng hùng tráng, việc tự sát cùng một lúc cũng như vậy.

"Chà!"

Vô số luồng ánh sáng trắng đồng loạt bay lên, ánh sáng chói mắt thiếu điều chớp mù mắt chó người hội Hắc Long, bọn chúng đều nghi ngờ Liên Minh Huyết Sắc cố ý gây mù mới làm như vậy.

"..."

Thấy một khoảng trống không trước mắt, dường như người Liên Minh Huyết Sắc chưa từng tồn tại, viện binh hội Hắc Long chụp hụt chợt có chút hoài nghi thói đời.

Mà trước tiên Long Nhận và Hỏa Lưu Nha lại gửi tin cho Hắc Long Vương: "Lão đại, toàn bộ người Liên Minh Huyết Sắc ở ngoài thành đều tự sát!"

"Tự sát!"

Nhận được tin, tròng mắt Hắc Long Vương khẽ giựt, hắn ta trầm ngâm một chốc, nụ cười trên mắt có phần quái dị, Hắc Long Vương vỗ tay tán thưởng từ tận đáy lòng nói: "Hay, hay, hay lắm, không hổ là công hội lớn đừng đầu server Trung Quốc, quả nhiên có chút bản lĩnh!"

Long Nha ở bên cạnh cũng kinh ngạc nói: "Không thể ngờ ngươi chơi Liên Minh Huyết Sắc vì muốn về thành lại lựa chọn tự sát! Quá kinh khủng!"

Cũng không phải vậy, cấp bậc khó luyện như vậy, không đánh đến cùng thì tất cả mọi người luôn ôm tâm trạng cầu may, nghĩ đến việc người của Liên Minh Huyết Sắc ra tay dứt khoát như vậy, cách đánh thực tế như vậy cũng làm cho người khác phải sợ hãi.

Dù sao ra tay độc ác với bản thân như vậy thì đối với người khác như thế nào cũng không cần phải bàn tới!

"Ha ha!

Hắc Long Vương cười nhạt nói: "Ngay từ đầu ta chỉ muốn dùng cách ít tổn thất nhất để giành thắng lợi lớn nhất, bây giờ xem ra ta đã coi thường bọn trẻ tuổi này rồi, đây là bọn chúng ép ta ra tay thật rồi! Một khi đã như thế, vậy chúng ta toàn lực công thành đi!"

Dứt lời, Hắc Long Vương lại ra chỉ thị toàn lực công thành trong kênh nội bộ.

Không sai, đây là chiêu ngu nhất cũng là sát chiêu của Hắc Long Vương.

Từ xưa đến nay việc công thành thủ thành phải đánh vào nguồn tài nguyên.

Trong hiện thực đó chính là lương thực, trong trò chơi thì gộp cả độ bền trang bị và dược tề.

Liên Minh Huyết Sắc vừa đến thành Tá Hạ, còn chưa ngồi ấm mông đã bị hội Hắc Long tuyên chiến, mặc dù lúc Liên Minh Huyết Sắc dẫn theo không ít tiếp viện đến nhưng chung quy cũng có hạn.

Và lại đảo Doanh Châu cũng cách đại lục Dũng Giả một vùng biển, đừng nói đến việc không có thuyền, cho dù có thì chờ viện binh đuổi tới, Liên Minh Huyết Sắc cũng cầm chắc việc không còn lương thực, không có nơi để đi là hoàn cảnh xấu nhất của Liên Minh Huyết Sắc.

Mà hội Hắc Long có được ba đảo năm thành Doanh Châu, trợ cấp ùn ùn không dứt, người chơi lại càng nhiều khủng khiếp, nếu quả thực không tiếc cái giá cao liều mạng với Liên Minh Huyết Sắc, Liên Minh Huyết Sắc tứ cố vô thân không còn đường sống quay về kia cũng mặc cho số phận định đoạt.

Đương nhiên kết quả cuối cùng khi ở ngoài chỉ có một, đợi đến ngày thành chủ hết gạo sạch đạn, đó là lúc diệt vong của tất cả người trong Huyết Sắc.

"Vì một thành Tá Hạ? Đáng giá không?"

Long Nha tỏ vẻ nghi ngờ với hành động của Hắc Long Vương.

Thành Tá Hạ vẫn luôn là một thành chính cằn cỗi nhất của hội Hắc Long, không nói đến việc thu nhập cực kỳ thấp, mà còn con dấu thành chủ không trên tay người chơi, ngay cả thuế còn không thu được...

Vì một thành rách nát như vậy gióng trống khua chiên tiến đánh một cách không tiếc mọi thứ, đương nhiên có hơi mất nhiều hơn được.

"Đáng giá!"

Hắc Long Vương nhàn nhạt nói: "Làm người không thể chỉ vì lợi ích trước mắt, sau khi tuyến đường trên biển được mở ra, thành Tá Hạ chính là thành chính béo bở nhất, còn có chính là..."

Nói đến đây, Hắc Long Vương ngưng lại một lúc, khí thế sắc bén tản ra từ trên người hắn ta.

Ngay sau đó Hắc Long Vương nói tiếp: "Ta muốn cho tất cả mọi người biết, rốt cuộc ở đây ai mới là người định đoạt!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment