Trang 71# 2
Chương 141: Phán Xét Thánh Quang khiến người ta thốn tận rốn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ồ?" Trên khuôn mặt Willie hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tràng hạt kia nằm ngay trên cổ của Willie, mà tay của Vương Vũ thì cũng đang bóp lấy cổ ông ta... Bị ánh sáng kia bao trùm lấy là chuyện chỉ trong tích tắc, thế nhưng Vương Vũ lại tránh thoát được, điều này sao có thể không khiến Willie kinh hãi cho được.
"Âm hiểm ghê!" Vương Vũ híp mắt chằm chặp nhìn Willie, nghĩ bụng: "Lấy bản thân làm mồi để bẫy ta, lão già này ác với cả chính bản thân lão như vậy, chắc chắn cũng chẳng đối xử tốt đẹp gì với ai!"
Willie nhìn Vương Vũ với vẻ thưởng thức, lại hỏi lần nữa: "Ngươi thật sự không muốn trở thành tôi tớ của Thần như ta sao?"
Vương Vũ mỉm cười: "Tôi tớ chính là nô tài, ta không tiện tới mức đó!"
Vương Vũ là người tập võ, đương nhiên có sự kiêu ngạo của riêng hắn!
"Hừ!" Tia sáng lạnh lóe lên trong đôi mắt Willie: "Tên dị đoan chết tiệt, đây là ngươi tự mình sa đọa!"
Willie đột nhiên nắm bàn tay phải lại, cuốn kinh thánh vốn đang lơ lửng trên không trung đột nhiên đập xuống đầu Vương Vũ.
Vương Vũ vội vàng né tránh, mà cuốn kinh thánh kia như mọc mắt, cua một vòng rồi đổi hướng, dí sát theo hắn như bóng với hình.
"Đểu cáng vãi!"
Vương Vũ bực bội mắng một câu, ở ngoài đời thật làm gì có thứ đồ này...
Cùng lúc đó Vương Vũ di chuyển tới phía trước hòng tiếp cận Willie.
Willie không ngu, lập tức lướt ra sau hẳn mấy mét... Vương Vũ vồ hụt, kinh thánh lại nhắm đầu hắn mà đập xuống.
Bàn tay trái của Vương Vũ ngưng ra Khí Ba Thuẫn giơ lên trên, đầu chúi xuống, chân đưa lên cao, hai cú đá liên hoàn đánh văng kinh thánh ra ngoài.
Ánh sáng của kinh thánh tối xuống, nó lại định tấn công tiếp, lúc này Vương Vũ đã dùng Tịch Chi Dược Thiên nhoáng cái phi tới trước người Willie. Willie chấn động, giơ tay định chặn nắm đấm của Vương Vũ.
Vương Vũ cười hì hì, tay trái bắt lấy ba ngón tay của bàn tay phải của Willie, rồi bẻ ra sau. Willie bị đau, hai đầu gối hơi khom xuống. Mắt thấy ông ta sắp quỳ xuống, Vương Vũ lại đá lên đầu gối ông ta. Willie nhào ra trước, bàn tay phải của Vương Vũ lại từ dưới lên nắm lấy khuỷu tay của Willie rồi vặn một cái.
"Răng rắc!" Tiếng xương gãy chói tai vang lên, cùi chỏ của Willie bị bẻ gãy đến chỗ mũi của ông ta, toàn bộ cánh tay phải đến bả vai đều bị vặn gãy.
- 2424
Một con số nhảy lên trên đầu Willie.
Vương Vũ không biết rõ liệu NPC có bị đau hay không, dù sao Willie này dường như không cảm giác được điều đó, ông ta để mặc cánh tay bị vặn gãy, rồi thản nhiên nói một câu: "Thứ tín đồ dị giáo vô liêm sỉ! Ngươi cho rằng làm như vậy có thể gây thương tổn tới tôi tớ của Thần sao?"
Nhìn dáng vẻ này của Willie, Vương Vũ không khỏi ghê rợn, đây chính là tà giáo... Dùng tín ngưỡng để làm tê dại tinh thần và cơ thể mình, thật đáng sợ.
Vương Vũ còn chưa kịp kinh ngạc xong, đã thấy tay trái của Willie vung lên, một chùm thánh quang giáng xuống từ trên trời cao. Willie mỉm cười rạng rỡ đắm mình trong ánh sáng, thanh máu HP lập tức hồi đầy, cánh tay bị Vương Vũ phế bỏ cũng đã khôi phục nguyên lành như lúc đầu.
"..."
Vương Vũ cảm thấy lòng rất buồn bực, hệ thống mà bắt đầu không biết xấu hổ thì cũng đành bó tay thôi, vất vả lắm mới đánh cho BOSS bị thương, thế mà người ta chỉ vung tay một cái, trạng thái khôi phục nguyên vẹn như ban đầu... Ngươi xem có phiền không cơ chứ.
"Ngươi ắt phải nhận lấy sự phán xét của Thần!"
Sau khi sử dụng kỹ năng xong, khuôn mặt Willie thoáng hiện lên nét mỏi mệt, sau đó ông ta chợt quát to, giang hai tay ra, trông ông ta lúc này giống hệt một giá chữ thập.
Cuốn kinh thánh giữa không trung kia bay tới đỉnh đầu Willie, sau đó lật mở ra. Một chùm ánh sáng vàng chiếu lên đầu Willie, trên người ông ta tỏa ra ánh sáng vô ngần.
Đây là quái vật hệ quang minh, không nói tới lực công kích, chỉ riêng hiệu quả của thánh quang đã quá khoa trương rồi.
Ánh sáng vừa chạm vào Vương Vũ, thanh máu của hắn bắt đầu dần dần giảm xuống, ước chừng khoảng một phần trăm... Nhưng Vương Vũ có trang bị hồi máu, cho nên thanh máu nhanh chóng hồi đầy trở lại.
Vương Vũ thực sự khó hiểu: "Con BOSS này tạo ra động tác hoành tráng thế này, chẳng lẽ lực công kích lại khôi hài thế sao?"
Đúng lúc này Dương Na đột nhiên kêu lên: "Mau né tránh! Ánh sáng này có thể phá hủy vũ khí của anh đó!"
"Ồ?" Vương Vũ nghe vậy thì kinh hãi, vội cúi xuống nhìn, quả nhiên thấy bộ găng tay của mình trông cũ hơn trước đó...
"Móa!"
Vương Vũ vội vàng lùi ra sau, nhưng thân pháp hắn dù hay đến mấy, tốc độ có nhanh cỡ nào, trong ánh sáng phán xét ngập tràn này, những thứ đó chẳng là gì...
Thấy bộ găng tay bảo bối của mình trông càng lúc càng cũ đi, Vương Vũ cắn răng, tháo chúng ra rồi cất vào trong túi.
Vương Vũ là một người học võ, độ trưởng thành của công kích vốn không cao, sát thương kỹ năng cũng rất yếu. Vương Vũ có thể giết người trong giây lát, ngoài công kích ở chế độ tự do có độ hoàn thành cao ra, quá nửa công lao đến từ đôi găng tay này.
Bây giờ đối mặt với con BOSS có thể hồi máu, không có vũ khí thì hoàn toàn không thể tạo ra sát thương gì cả.
Nên biết rằng nơi này là Thánh Đình, là tòa chị chính của thành Thánh Quang, tuy đám Kỵ Sĩ Thánh Điện đã tạm thời rời đi, nhưng một khi nơi này bị tấn công thì bọn chúng sẽ nhanh chóng quay lại, cho nên không thể kéo dài thời gian khi chiến đấu với Willie được...
"Ồ? Đây là cái gì?" Ngay lúc Vương Vũ không biết xoay sở như nào, lúc đang lục tìm bộ găng tay cũ được tặng khi chuyển chức, hắn đột nhiên mò được thứ gì đó.
Lúc này Thần Hi Vĩnh Tịch khá là ấm ức, hắn ta vốn chỉ định ra mặt thay anh em, yên lặng khoe mẽ chút thôi, ai ngờ vô duyên vô cớ bị rơi mất 200 vinh dự.
Sau đó lại vô duyên vô cớ biến thành kẻ thù chung của cả thành, cuối cùng bị người ta ngăn chặn, phải ngồi đánh bài tú lơ khơ ở khu hồi sinh, đáng ghét chính là, khi xui xẻo thì ngay cả uống nước cũng bị giắt răng, chỉ trong chốc lát hắn ta đã thua mất hai vàng.
Thần Hi Vĩnh Tịch giàu có, đương nhiên sẽ không đau lòng chút tiền cỏn con kia, chỉ là hắn ta cũng ấm ức trong lòng, nếu mình thật sự làm ra chuyện gì xấu thì cũng thôi, nhưng mà rõ ràng là mình không làm cái gì cả...
Xung quanh khu hồi sinh kín đặc toàn người chơi, chặn kín cả con đường, ánh mắt những người chơi đó nhìn thành viên của "Hoàng Thành Căn" giống như nhìn thấy BOSS, nếu không phải bên trong khu hồi sinh không thể đánh nhau, chỉ sợ họ đã nhào lên từ lâu rồi.
Nhìn người bên ngoài khu hồi sinh, lại nhìn bài trong tay mình chỉ còn lại hai con Ba, Thần Hi Vĩnh Tịch thật buồn bực rồi...
"Cậu Thần, đến lượt ngài, có muốn không?"
Thấy Thần Hi Vĩnh Tịch phát ngốc mất nửa ngày, đàn em bên cạnh không nhịn được thúc giục một câu.
"Để ta suy nghĩ một lát!" Thần Hi Vĩnh Tịch nắm chặt bài nói.
"Ngài nghĩ sắp được mười phút rồi, vẫn còn chưa suy nghĩ xong sao?"
Thần Hi Vĩnh Tịch trừng mắt, căm giận nhìn đàn em kia nói: "Cân nhắc, cân nhắc có hiểu hay không hả? Cũng vì các ngươi làm việc không động não, bây giờ chúng ta mới bị vây chặn ở chỗ này không ra được, ngươi có biết hay không hả!"
"Ầy..." Đàn em oan uổng đến chết mất thôi, không phải ngươi muốn đi ôm cây đợi thỏ sao, kết quả người ta còn không thèm "cây" đấy chứ, liên quan gì đến ta?
"Lão đại, không phải ngài muốn từ bỏ chứ!"
"Ta là người sẽ từ bỏ sao?"
"Vậy ngài có muốn không..."
"Để cho ta suy nghĩ một lát..." Thần Hi Vĩnh Tịch tiếp tục chà đạp lá bài trong tay.
"Mẹ nó, đây là ai vậy, không biết xếp hàng sao? A..."
Đúng lúc này, bên ngoài khu hồi sinh truyền đến tiếng kêu gào ầm ĩ.
Một đội Kỵ sĩ khôi giáp màu trắng, võ trang đầy đủ mạnh mẽ phá vỡ đội ngũ, ở giữa tiếng mắng chửi của đám người chơi, đẩy ra đám người trước mặt.
Đám người chơi cũng biết đây là "Kỵ Sĩ Thánh Điện" bên trong Thánh Đình, cho nên tất cả mọi người chẳng qua chỉ nói mấy câu khó nghe, chứ cũng không có ai dám ra tay, chống lại Thánh Đình sao? "Hoàng Thành Căn" chính là ví dụ sống động nhất...
"Đệt! Đuổi theo đến tận đây!" Thần Hi Vĩnh Tịch nhìn thấy đám Kỵ Sĩ Thánh Điện, hét lớn một tiếng đứng dậy, giống như nhìn thấy cứu tinh, cuống quýt ném bài xuống mặt đất, chỉ vào nhóm Kỵ Sĩ Thánh Điện kêu lên: "Ngăn chúng lại!"
"Đệt..."
Mấy đàn em xung quanh nhìn thấy hai con ba trong tay Thần Hi Vĩnh Tịch, bĩu môi, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, rồi cuống quít rút vũ khí ra, đứng thành đội hình ngay ngắn.
Khu hồi sinh chỉ có thể hạn chế người chơi, nhưng không hạn chế được NPC, đây là kiến thức thông thường.
"Vì thần và chính nghĩa!"
Nhóm Kỵ Sĩ Thánh Điện giơ cao thập tự kiếm trong tay, quát to một tiếng, hào quang trên người thay nhau hiện lên, cúi đầu, Xung Phong, mười hai người giống như một bức tường xông thẳng vào khu hồi sinh.
Người của "Hoàng Thành Căn" cũng đã từng giao đấu với đám người kia, biết rõ họ tấn công cao phòng thủ cao, nhưng não lại không được thông minh cho lắm, khi Kỵ Sĩ Thánh Điện còn đang bận tạo dáng, mọi người đã né tránh trước một bước.
Đợi đến sau khi mười hai người xông vào khu hồi sinh, mọi người lại xếp thành đội ngũ cận chiến ở phía trước, đánh tầm xa ở phía sau để xông lên...