Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1415 - Chương 1417: Ngăn Hắn Lại!

Trang 708# 2

 

 

 

Chương 1417: Ngăn hắn lại!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Phương pháp Vương Vũ phán đoán sức mạnh của đối thủ vô cùng đơn giản.

Trước đây khi còn ở đẳng cấp thấp, chịu được một chiêu của Vương Vũ mà không chết thì Vương Vũ có thể xác định hắn ta chính là cao thủ.

Bây giờ đẳng cấp cao, loại nghề nghiệp giáp nặng như Chiến sĩ này, Vương Vũ cũng không thể giết chết trong vòng một giây được, nhưng mà có thể chịu được một chiêu của Vương Vũ lại còn có thể nhanh chóng phản ứng lại như vậy, trong mắt Vương Vũ loại người chơi này cũng coi như bản lĩnh không tệ.

Tuy một cước vừa nãy của Vương Vũ không có tác dụng của kỹ năng, nhưng mà cũng đá vào bộ phận yếu hại dưới xương sườn, Long Nha không những không bị đá đến mức liệt nửa người, ngược lại còn có thể thuận thế Thụ Thân, có thể thấy được thằng nhóc này rất có bản lĩnh đấy.

Ngẫm lại cũng đúng, Hắc Long Vương là một người cẩn thận đến mức nào chứ, lúc này có thể ở lại bên cạnh ông ta dù sao cũng phải là cao thủ đứng đầu, ít nhất cũng phải có trình độ cấp chuyên nghiệp.

Với thế lực của Hội Hắc Long bây giờ, trình độ thực lực của cao thủ đỉnh cấp dưới tay cơ bản không khác gì với trình độ thực lực của cao thủ đỉnh cấp của Nhật Bản.

Đất đai Nhật Bản không quá rộng rãi, nhưng cũng không ít người, tỷ lệ phần trăm có cao thủ đỉnh cấp đương nhiên cũng vô cùng cao, chuyện có thể chống đỡ được một cước của Vương Vũ cũng không phải vấn đề gì to tát lắm.

Có điều vẻ bất ngờ trên mặt Hắc Long Vương lúc này cũng không ít hơn Vương Vũ là bao nhiêu.

Long Nha là cận vệ của Hắc Long Vương, nghề nghiệp đương nhiên là phụ trách bảo vệ Hắc Long Vương, thực lực của hắn ta mạnh mẽ đến mức độ nào có thể nói là Hắc Long Vương đã được chứng kiến tận mắt, mười mấy người bình thường cũng không thể đến gần thân thể hắn ta được.

Nhưng một đại cao thủ như vậy, chỉ một hiệp đã bị tên cao to xa lạ này một cước đá bay ra ngoài, điều này thực khiến cho Hắc Long Vương có chút khó mà chấp nhận nổi, Liên Minh Huyết Sắc có cao thủ như thế này sao? Tên khốn Hỏa Lưu Như này tại sao không hề nhắc đến một câu nào? Trong lúc nhất thời, Hắc Long Vương có chút lơ đễnh.

Về phần Long Nha, tuy Vương Vũ không khiến hắn ta quá chật vật, nhưng ý nghĩa một cước này hoàn toàn không chỉ có như vậy.

Long Nha vẫn luôn rất kiêu ngạo về bản thân mình, lại càng tự tin vào thực lực bản thân, thậm chí không chỉ một lần tự nhận rằng trình độ của mình mà đi đánh giải thế giới cũng có thể không kém hơn mấy người.

Nhưng mà một cước này của Vương Vũ lại hoàn toàn đánh sập khí thế của Long Nha.

Mẹ kiếp, còn thi đấu giải thế giới cái lông gì nữa hả, Liên Minh Huyết Sắc người ta tùy tiện nhảy bừa ra một Võ sư đã có thể đánh gục mình trong một hiệp rồi, phải biết rằng Liên Minh Huyết Sắc ở Trung Quốc cũng chẳng được coi là đỉnh cấp đâu đấy... Càng đừng nói đến chuyện kẻ vừa đánh ngã mình lại còn là nghề nghiệp Võ sư rác rưởi này.

Lúc này Long Nha thật sự có chút nghi ngờ cuộc đời.

Đáng thương thật, còn chưa học thành nghề mà "tâm" đã chết trước mất rồi, có lẽ chính là để nói về trường hợp của Long Nha này.

Nhìn Vương Vũ đang bước từng bước đến gần, Long Nha che chở trước người Hắc Long Vương, hai tay cầm kiếm cẩn thận che trước ngực, gửi tin nhắn cho Hắc Long Vương nói: "Ông chủ! Mau gọi người đi, tên này có chút lợi hại đấy."

"Ờ... Ờ!"

Nhận được tin nhắn của Long Nha, Hắc Long Vương cuống quýt ra mệnh lệnh quay về bảo vệ trong kênh công hội.

Danh dự làm sao quan trọng bằng lương bổng được chứ?

Hắc Long Vương vừa ra lệnh một tiếng, người chơi Hội Hắc Long đang đánh đấm hỗn loạn bên ngoài lúc này ném hết đám người Toàn Chân Giáo sang bên cạnh quay đầu vọt vào sảnh chính hành chính như ong vỡ tổ.

Không đợi người chơi Hội Hắc Long phá tan cửa lớn, Vương Vũ đã vươn người chạy đến bên cạnh Hắc Long Vương.

"Mau ngăn hắn lại!"

Hắc Long Vương cực kỳ sợ hãi, chỉ vào Vương Vũ kêu to oa oa.

Đúng lúc này, một bóng người từ đằng sau Vương Vũ từ từ hiện ra thân hình, Thích khách toàn thân mặc áo đen, chỉ lộ ra hai con mắt chính là Chuẩn Long vừa nãy.

Trong nháy mắt khi Chuẩn Long xuất hiện sau lưng Vương Vũ, đôi tay giơ một thanh đao võ sĩ lên đâm xuống lưng Vương Vũ một chiêu Bối Thứ.

Mắt thấy trường đao sắp đâm vào thân thể Vương Vũ, Vương Vũ cũng không thèm quay đầu lại, tay phải hướng ra sau một trảo bắt được lưỡi đao.

"Hả?"

Chuẩn Long bị nắm chặt vũ khí thì hơi sững sờ, trong ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc.

Còn chưa đợi Chuẩn Long kịp tỉnh táo lại, thân hình Vương Vũ đã nghiêng sang bên trái, tay phải kéo mạnh về phía trước một cái, Chuẩn Long chợt cảm thấy một lực kéo mạnh mẽ từ vũ khí truyền sang.

Nếu là trong thực tế, Chuẩn Long chắc chắn sẽ ném đao chạy lấy người... Nhưng đây là trong game đấy, mất mạng cũng không thể buông tay được...

Vì vậy ngay sau đó Chuẩn Long cả người lẫn đao đã bị Vương Vũ lôi đến trước người.

Phản ứng của Chuẩn Long cũng cực kỳ nhanh, lúc này vừa nhấc tay, đã ném ra ba cây phi tiêu hình thập tự về phía mắt Vương Vũ.

Đao võ sĩ của Thích khách có thể dài được bao nhiêu chứ, hai tay hai người nắm chặt đao, khoảng cách cùng lắm cũng chỉ đến một mét mà thôi, phi tiêu chữ thập chỉ chớp mắt đã bay đến nơi.

Khoảng cách gần như vậy lại ném ám khí ra, cho dù Vương Vũ võ công cao đến mấy mà muốn tránh thoát cũng sẽ rất khó khăn.

Nếu đổi lại là người chơi bình thường, lúc này tám phần sẽ dùng gương mặt đỡ lấy phi tiêu rồi, nhưng Vương Vũ lại là một người tập võ, tránh né đã thành phản ứng bản năng rồi.

Thấy phi tiêu bay đến, Vương Vũ theo bản năng buông lưỡi đao của Chuẩn Long ra, hai tay đan chéo vung lên.

"Keng keng keng!"

Ba cây phi tiêu chữ thập bị Vương Vũ đánh rơi xuống đất.

Mà Chuẩn Long tránh thoát ràng buộc của Vương Vũ, nhân cơ hội nhảy về phía sau một bước kéo dài khoảng cách với Vương Vũ.

"Ừng ực!"

Nhìn ba cây phi tiêu chữ thập trên mặt đất, Chuẩn Long nuốt từng ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh đọng lại trên mặt.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Chuẩn Long còn chưa kịp tỉnh táo lại, Hắc Long Vương đã chỉ sang Vương Vũ cách ông ta càng lúc càng gần kinh hoảng nói: "Hai ngươi cùng xông lên đi!"

Chuẩn Long và Long Nha liếc nhau một cái, Long Nha khom lưng cúi xuống, thi triển Va Chạm đánh về phía Vương Vũ.

Vương Vũ nhẹ nhàng nhảy về phía sau tránh thoát Va Chạm của Long Nha.

Long Nha hủy bỏ kỹ năng, hai tay cầm kiếm gẩy lên trên thi triển Thăng Long Trảm.

Long Nha không hổ là cao thủ đỉnh cấp, dịch chuyển vị trí ngắn ngủi của Thăng Long Trảm khiến Long Nha nhanh chóng đến gần Vương Vũ đồng thời một kiếm đâm lên quai hàm của Vương Vũ.

Trình độ của Long Nha tuy không yếu nhưng có điều so sánh với Ninh Tĩnh Trí Viễn thì vẫn có chút chênh lệch, Vương Vũ không hoang mang chút nào thấp người ngồi xổm xuống, lưỡi kiếm của Long Nha xẹt qua trên đầu Vương Vũ.

"Lạc Địa Trảm!"

Long Nha đánh hụt một chiêu lại nhanh chóng hủy bỏ Thăng Long Trảm, hai tay nắm chặt chuôi kiếm đột nhiên thi triển ra một chiêu Lạc Địa Trảm.

Suy nghĩ của Long Nha không sai, nhưng rõ ràng là hắn ta chọn nhầm đối thủ rồi, ngay cùng lúc khi Long Nha hủy bỏ Thăng Long Trảm, Vương Vũ ngồi chồm hổm trên mặt đất duỗi tay kéo mắt cá chân của Long Nha lại, sau đó thi triển ra Mãnh Hổ Kích.

"Ôi chao!"

Thiết lập chụp bắt của Mãnh Hổ Kích mạnh hơn Lạc Địa Trảm rất nhiều, một trảo của Vương Vũ đánh xuống trực tiếp ép buộc cắt đứt Lạc Địa Trảm của Long Nha, Long Nha kêu thảm một tiếng bị Vương Vũ kéo mắt cá chân đập ầm ầm xuống mặt đất.

"Đoàng!"

Một tiếng nổ vang, mặt đất nơi đó bị nện đến mức rung lên.

Long Nha vừa rơi xuống đất đang giãy giụa muốn đứng dậy, Vương Vũ đã cầm mắt cá chân Long Nha đột nhiên ném về phía sau, Long Nha chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một lát thì đã bị ném bay ra ngoài.

"Ầm!"

Một tiếng vang trầm đục, Chuẩn Long đang nấp sau lưng Vương Vũ định tấn công bị Long Nha đánh cho hiện thân.

Hai người lao vào nhau, lăn về phía sau.

Cũng may hai người Long Nha đều là cao thủ đỉnh cấp, giữa không trung, Long Nha và Chuẩn Long mượn lực đẩy lẫn nhau để Thụ Thân, đồng thời quỳ một gối rơi xuống đất.

Sau khi hạ xuống Long Nha lăn một vòng đến trước người Vương Vũ, hơi cong người hai tay vung đại kiếm lên thi triển Toàn Phong Trảm xoay tròn đánh lên người Vương Vũ.

Mà Chuẩn Long vẫn còn đang nửa quỳ thì hai tay hợp lại, nhanh chóng kết ấn vỗ xuống đất một cái: "Ảnh - phân thân!"

"Ầm ầm ầm ầm..."

Từng luồng từng luồng khói bụi từ vị trí của Chuẩn Long khuếch tán lan rộng ra bên ngoài biến thành một vòng tròn lớn, trong nháy mắt bao phủ phạm vi ba người Vương Vũ, sau khi khói bụi tản đi, mười người giống hệt Chuẩn Long bao vây Vương Vũ và Long Nha lại.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment