Trang 708# 1
Chương 1416: Giương đông kích tây
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Bài hát của Minh Đô có phải bài hát của nước Sở hay không thì mọi người chưa từng nghiên cứu đến bao giờ, nhưng mà hiệu quả do tiếng hát tạo thành lại hoàn toàn trái ngược lại sự kiện được lịch sử ghi chép lại.
Nhớ năm đó binh lính nước Sở nghe thấy tiếng hát, đều không tránh khỏi ý chí chiến đấu tan rã, sự tồn tại như thần của Sở Bá Vương cũng không nhịn nước mắt lã chã, nhưng nghe thấy giọng hát của Minh Đô, người chơi Hội Hắc Long lại đỏ ngầu hai tròng mắt, trán nổi gân xanh, giống như là bị phê thuốc kích thích.
Mẹ kiếp, khiêu khích trên nóc nhà còn chưa tính, người chơi Hội Hắc Long nhắm mắt lại coi như không nhìn thấy, nhưng mà tổ sư nó lại còn ca hát nữa thì thật sự quá mức ha ha!
Nhất là giọng hát này của Minh Đô, lực xuyên thấu này có thể nói là thấm vào ruột gan, trực tiếp đánh lên linh hồn một cú thật mạnh... Điều này khiến người chơi Hội Hắc Long làm sao còn nhẫn nhịn được nữa, đám khốn kiếp trên nóc nhà này, quả thật không coi mình là người nữa rồi mà!
Nếu không phải sợ bị trừ lương, e rằng bây giờ đã có người xông lên đòi liều mạng với Minh Đô rồi.
Có điều cũng chính vì nguyên nhân như vậy, lực chú ý của người chơi Hội Hắc Long cũng bị hấp dẫn về phía mấy người Toàn Chân Giáo.
"Ha ha ha!"
Nhìn thấy vẻ mặt người chơi Hội Hắc Long giống như đang gặm phải phân, mấy người Toàn Chân Giáo cười ha ha, Vô Kỵ thì lại nín cười vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mọi người chuẩn bị xong chưa, chúng ta lại cho bọn họ thêm ít lửa nữa!"
Theo tiếng ra lệnh của Vô Kỵ, tiếng hát của Minh Đô im bặt, thay vào đó là ma pháp tấn công diện rộng từ trên trời giáng xuống.
Đồng thời hai người Dương Na và Linh Lung Mộng giơ nỏ trên tay lên, bắn ra một chiêu Thư Sát với những người chơi đứng hàng sau.
Lúc này người chơi Hội Hắc Long đang bị giọng hát của Minh Đô khiến cho tinh thần hỗn loạn, phong cách của Toàn Chân Giáo lại đột nhiên thay đổi đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Khi đầu óc bọn họ vận hành lại, tấn công của Toàn Chân Giáo đã giáng xuống, nghề nghiệp Chiến sĩ khiên thuẫn định giơ tấm khiên lên đón đỡ nghiễm nhiên đã không còn kịp nữa rồi.
"Rầm!"
Theo âm thanh ra hiệu đinh tai nhức óc, ma pháp của Minh Đô tàn nhẫn giáng xuống trận hình của người chơi Hội Hắc Long.
Đã không còn sự bảo vệ của tấm khiên, ma pháp của Minh Đô gần như hoàn toàn phá vỡ mọi ranh giới, một chiêu diện rộng giáng xuống nhất thời đánh cho trận hình của Hội Hắc Long xuất hiện một lỗ hổng, ít nhất phải có mấy chục người bị một chiêu của Minh Đô đánh chết.
"Mẹ kiếp! Đám hèn hạ khốn kiếp này!"
Người chơi Hội Hắc Long kịp thời tỉnh táo lại tức giận mắng một câu, đều rối rít giơ vũ khí lên tiến hành đánh trả về phía những người Toàn Chân Giáo đứng trên nóc nhà.
"Hì hì!"
Đám người Toàn Chân Giáo này thông minh đến mức nào chứ, bây giờ bọn họ thế nhưng đang chiến đấu ở chỗ cao trên nóc nhà, thấy mũi tên ma pháp đầy trời bay đến, đám khốn kiếp này cười hì hì lùi về phía sau mấy bước.
"Rầm ầm ầm ầm!"
Tất cả mũi tên ma pháp bay đến đều thất bại, đập vào nóc nhà.
Hết cách rồi, đây chính là lợi thế lớn nhất cũng là chướng ngại của việc từ trên cao nhìn xuống.
Trong Trọng Sinh, ma pháp và mũi tên của người chơi đều thuộc về kỹ năng bắn ra, về bản chất khác hẳn với việc ném đồ vật, tuy đường đạn cũng có độ cong nhưng lại không thể ném ra hay bắn ra được, đối mặt với tình hình tầm nhìn bị kiến trúc ngăn cách, hoàn toàn bó tay chẳng còn cách nào.
Cho nên người chơi Hội Hắc Long hoàn toàn không tấn công được đến mấy người Toàn Chân Giáo.
Đương nhiên rồi, thật ra người chơi Hội Hắc Long chỉ cần đi ra khỏi phủ thành chủ hoặc là leo lên nóc nhà đều có thể điều chỉnh được góc độ để tấn công được đối thủ, thế nhưng đám người kia lại có mệnh lệnh là thân thể không thể tự do di chuyển được, chỉ có thể đứng phía dưới làm bia ngắm.
Dù sao trên thế giới này nào có chuyện gì vui hơn việc đối thủ lại đứng yên cho mình giày vò đâu chứ.
Đám đê tiện khốn kiếp Toàn Chân Giáo này rõ ràng sẽ không ló đầu ra rồi, từ trong bọc lấy ra một đống chai chai lọ lọ ném xuống bên dưới.
Những chai lọ này đều là hàng tồn kho mà đám người Lý Tuyết không bán được, cái gì mà Bình Thiêu Đốt, Bình Đóng Băng, Bình Độc có đủ mọi thứ, hơn nữa nguồn cung cấp vô cùng dồi dào...
Những đồ chơi này đều có sát thương cố định, phòng ngự của Chiến sĩ khiên thuẫn hoàn toàn không có tác dụng gì, Bình Thiêu Đốt và Bình Đóng Băng còn đỡ một chút, cùng lắm cũng chỉ bị mất chút máu thôi, Mục sư đứng phía sau tung ra mấy Thuật Hồi Phục là có thể kéo lượng máu lên rồi, nhưng Bình Độc thì lại ghê tởm hơn nhiều.
Không những có thể duy trì mất máu lâu dài, hiệu quả Thuật Hồi Phục của Mục sư đối với người chơi bị trúng độc cũng bị giảm rất mạnh, ba loại bình đạo cụ thay nhau oanh tạc khiến người chơi Hội Hắc Long bên dưới khổ không thể tả, được gọi là đã uất ức lại còn rất ghê tởm.
"Mặc kệ hết đi! Trước tiên cứ giết sạch bọn chúng đã rồi nói sau!"
Dưới sự chà đạp của Toàn Chân Giáo, tinh thần và thể lực của người chơi Hội Hắc Long đồng thời chịu hai tầng tra tấn, cuối cùng, người chơi Hội Hắc Long không nhịn được, một Thích khách áo xám quát to một tiếng, xông ra khỏi trận hình chạy ra ngoài phủ thành chủ, thi triển Thuật Leo Trèo leo lên nóc nhà...
Đôi khi, mọi việc đều cần có một người dẫn đầu, người chơi Hội Hắc Long bây giờ đã đứng ở ranh giới chuẩn bị sụp đổ, đột nhiên có người dũng cảm đứng ra, những người khác đương nhiên cũng không kìm nén được nữa, đều rối rít chạy theo.
Trong lúc nhất thời, tính kỷ luật mà Hội Hắc Long vẫn lấy làm kiêu ngạo hoàn toàn bị Toàn Chân Giáo phá hủy, mọi người kêu gào ầm ĩ đến hỗn loạn.
Trong hỗn loạn đó, Thích khách áo xám dẫn đầu kia đã yên lặng chui xuống lòng đất.
Trong kênh công hội của Toàn Chân Giáo, Bao Tam kinh ngạc nói: "Thiên phú ngôn ngữ của lão Ngư không tệ đâu, nói tiếng Nhật cũng ra hình ra vẻ lắm đấy!"
"Còn không phải do Tam huynh dạy giỏi hay sao?" Bắc Minh Hữu Ngư cười.
Người chơi Hội Hắc Long ở bên ngoài phủ thành chủ mặc dù không đến mức phóng đại gần một nghìn người như Bắc Minh Hữu Ngư đã nói, nhưng ít nhất cũng phải sáu, bảy trăm người, đông người như vậy một khi trở nên hỗn loạn thì sẽ vô cùng náo nhiệt.
Rất nhanh, Hắc Long Vương ở trong sảnh thị chính của phủ thành chủ đã nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên ngoài.
"Bên ngoài làm sao vậy? Vừa nãy thì có người ca hát, bây giờ lại còn gào thét ầm ĩ mất trật tự như vậy! Có phải đánh nhau rồi không hả?" Hắc Long Vương nhíu mày hỏi Long Nha đứng bên cạnh.
"Không rõ lắm." Long Nha nãy giờ vẫn luôn ở bên trong sảnh thị chính không hề đi ra ngoài, đương nhiên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy đáp lời: "Ta ra ngoài xem thế nào!"
Nói dứt lời, Long Nha lập tức ra khỏi sảnh thị chính, nhưng ngay khi Long Nha đi tới cửa, một người chơi vóc dáng cao lớn khôi ngô đẩy cửa đi vào, cũng tiện tay đóng luôn cửa lại.
"Ầm!"
Cửa đập vào khung cửa phát ra âm thanh nặng nề, Long Nha vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy một người xa lại mày kiếm mắt sáng mặt chữ quốc đang đứng trước mặt, chính là Vương Vũ vừa tranh thủ lẻn vào trong lúc hỗn loạn!
"Ngươi là ai?"
Long Nha đương nhiên không hề quen biết Vương Vũ, nhưng thấy người xa lạ bước chân vào sảnh lớn thị chính thì không nhịn được chấn động trong lòng, kinh ngạc hỏi!
"Nghe không hiểu!"
Vương Vũ thuận miệng trả lời một câu, sau đó ngắm nhìn bốn phía, liếc mắt qua đã nhìn thấy Hắc Long Vương mang dấu hiệu thành chủ trên đầu, Vương Vũ không nói hai lời lập tức xông về phía Hắc Long Vương.
"Ngươi là ai? Ngươi định làm gì hả?"
Long Nha nhìn thấy mục tiêu của Vương Vũ chính là Hắc Long Vương, nhất thời kinh ngạc giật nẩy người, duỗi tay rút ra một thanh đại kiếm khí thế bừng bừng, từ trên đầu bổ xuống Vương Vũ.
Long Nha ra tay cũng khá lưu loát, thực lực rõ ràng không yếu một chút nào.
Nhưng Vương Vũ cũng chẳng thèm tránh né gì, thậm chí còn chẳng liếc mắt nhìn Long Nha một cái nào, tay trái duỗi ra bắt được cổ tay của Long Nha, lập tức kéo mạnh về phía sau một nhát, Long Nha không tự chủ được bị kéo về phía Vương Vũ.
Lúc này, Vương Vũ nhẹ nhàng buông tay, giơ chân lên đá một cái vào dưới xương sườn của Long Nha.
"Ầm!"
Một âm thanh trầm đục vang lên, Long Nha bị một chân của Vương Vũ đá cho bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống mặt đất.
Sau khi ngã xuống, Long Nha lăn mình một vòng về phía sau, Thụ Thân đứng dậy, sau đó lùi về phía sau mấy bước ngăn cản trước người Hắc Long Vương.
"Ồ? Bản lĩnh cũng không tệ lắm nhỉ!"
Nhìn Long Nha đứng đối diện, Vương Vũ lộ ra vẻ mặt hơi bất ngờ.