Trang 709# 2
Chương 1419: Bỏ đá xuống giếng?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đương nhiên rồi, sự phẫn nộ đau buồn của Hắc Long Vương có nguyên nhân chủ yếu chính là sự tự tin của bản thân ông ta, lão khốn đó vốn tưởng rằng nắm chắc thắng lợi trong tay rồi nhưng kết quả lại thất bại thảm hại như thế này, chênh lệch giữa thực tế và mộng tưởng quá lớn khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng chán chường và tuyệt vọng.
Nhưng mà so với Hắc Long Vương, còn có người còn đau khổ hơn nữa, chính là những người chơi Hội Hắc Long đang chiến đấu ở tiền tuyến.
Trong mắt Hắc Long Vương, chiến đấu tấn công thành trì chẳng qua chỉ là chuyện trong một câu nói, nhưng trong mắt người chơi ở tiền tuyến thì chiến đấu lại thê thảm và oanh liệt như vậy.
Người chơi Hội Hắc Long người trước ngã xuống người sau xông lên, đã chết mất nhiều người như vậy, mắt thấy người chơi Liên Minh Huyết Sắc trong thành Tá Hạ đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi càng ngày càng yếu sắp thành công đánh hạ tòa thành này rồi, thì hệ thống đột nhiên lại vang lên thông báo nhà bị người ta trộm mất rồi...
Uất ức và tiếc nuối trong đó tuyệt đối là bút mực cũng khó mà miêu tả nổi.
Nhìn thấy thông báo của hệ thống, người chơi Hội Hắc Long đầy khắp núi đồi đứng ngây ra bên ngoài thành Tá Hạ, hoàn toàn không biết nên diễn đạt tâm trạng của mình như thế nào, nên trút hết oán giận của mình như thế nào.
Người chơi Liên Minh Huyết Sắc đứng trên tường thành, cũng có thể cảm nhận được oán khí ngưng đọng trên bầu trời.
Hưng phấn vì tìm được đường sống trong chỗ chết, Huyết Sắc Chiến Kỳ chẳng quan tâm đến chuyện gì khác cuống quýt ra lệnh đóng chặt cổng thành Tá Hạ, mọi người đăng xuất đi nghỉ ngơi.
Mẹ nó, vừa nãy chiến tranh bảo vệ thành trì, Liên Minh Huyết Sắc vẫn hết đạn hết gạo nguyên khí tổn thương nặng nề, không thể chịu đựng thêm một lần giằng co nữa đâu.
Cùng lúc đó, trong sảnh chính bàn luận việc công của thành Yamato, người chơi Hội Hắc Long nhìn thấy thông báo của hệ thống ban đầu là sửng sốt mất một lúc lâu, sau đó đồng loạt chĩa mũi nhọn về phía Vương Vũ, oán khí xông thẳng lên tận trời chỉ vào Vương Vũ mắng: "Mẹ kiếp! Đều là do tên người Hoa này! Các anh em chém hắn cho ta!"
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã kêu gọi nhau xông lên, có ý đồ muốn băm Vương Vũ thành thịt vụn.
Đúng lúc này, đám lính canh hệ thống của hai bên vũ khí giao nhau che chắn trước mặt Vương Vũ lạnh lùng nói: "Phủ thành chủ không cho phép ẩu đả đánh nhau!"
Người chơi Hội Hắc Long lúc này đang trong cơn nóng giận, nghiễm nhiên đã bị phẫn nộ làm cho đầu óc choáng váng rồi, thấy có người dám ngăn cản mình thì không nói hai lời tấn công lính canh trước mặt...
Dù sao cũng là người chưa từng chịu thiệt từ phía lính canh, đám trâu bò làm người phát ngôn của hệ thống này há lại có thể cho phép người chơi khiêu khích hay sao?
Nếu chẳng qua chỉ là đánh nhau ẩu đả, lính canh cùng lắm cũng chỉ đè đám cả gan làm loạn này xuống đất để tự kiểm điểm, nhưng lại tấn công lính canh, vậy thì có nghĩa là đang tuyên chiến với hệ thống, với vị thần tối cao trong game này, tình huống của bọn họ có thể tưởng tượng ra được.
"Thật sự là thanh niên tuổi còn trẻ mà..."
Vương Vũ ôm mặt không đành lòng nhìn thẳng.
Tấn công của Hội Hắc Long đối với lính canh chẳng khác nào thùng rỗng kêu to, một lớp sát thương đánh lên người lính canh, bay lên một con số -1.
Đám lính canh trâu bò này lại chống đỡ tấn công tràn ngập đất trời, tự mình sắp xếp thành trận hình, một lần Va Chạm lại thêm Toàn Phong Trảm, trực tiếp quét sạch sẽ những người chơi Hội Hắc Long bên trong sảnh lớn thị chính.
"Chậc chậc chậc..."
May là Vương Vũ đã biết đến sự biến thái đến mức không nói đạo lý của lính canh từ lâu, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này vẫn không nhịn được lắc đầu chậc lưỡi thở dài.
Sau khi người chơi Hội Hắc Long bị giết sạch, sảnh lớn thị chính ban đầu ồn ào náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại, trong sảnh lớn còn sót lại một mình Vương Vũ và một đám lính canh, Vương Vũ thu lại tư thế đang định đứng dậy rời đi, lúc này bên tai Vương Vũ lại vang lên tiếng thông báo của hệ thống.
Hệ thống thông báo: Người chơi Vô Kỵ đã trở thành thành chủ mới nhậm chức của thành Yamato...
Hệ thống thông báo: Thành Yamato đã trở thành thành chính phụ thuộc của thành Dư Huy...
"Xong hết rồi..."
Hai thông báo kia vừa vang lên, Hắc Long Vương lòng như tro tàn bên trong khu hồi sinh, ánh mắt càng trở nên vắng vẻ hơn nữa.
Hắc Long Vương cũng là người đã từng trải qua sóng gió long đong, thất bại nhất thời cũng chưa đến mức hoàn toàn phá hủy được ông ta, miễn là thành chính vẫn còn, mặc dù thành chủ không phải là ông ta, Hắc Long Vương cũng không khỏi cảm thấy vẫn còn có một cơ hội sống sót, còn có cơ hội làm lại từ đầu.
Nhưng bây giờ thành Yamato không những đổi chủ mà còn trở thành thành chính phụ thuộc của một thành chính khác, hoàn toàn hủy diệt tia hy vọng cuối cùng của Hắc Long Vương.
"Ông chủ, làm sao bây giờ?" Sau khi nhìn thấy thông báo, Long Nha cũng biết Hội Hắc Long đã hoàn toàn mất hết hy vọng rồi, không nhịn được hỏi Hắc Long Vương.
Không thể không nói, cho dù thất bại thảm hại thì Hắc Long Vương vẫn rất có khí chất lãnh đạo, đối mặt với sự nghi ngờ lo lắng của thuộc hạ, Hắc Long Vương đứng lên nói: "Chúng ta mau chóng rời khỏi nơi đây thôi! Hai thành chính đã mất cũng không sao cả, chúng ta vẫn còn đến bốn thành chính... Miễn là quay lại địa bàn của chúng ta, có thể ngóc đầu dậy được."
"Ha ha!"
Hắc Long Vương vừa dứt lời, đột nhiên bên trên vang lên một tiếng cười lạnh.
Hắc Long Vương vội vàng nhìn lại theo tiếng cười, đã thấy một Mục sư đang bồng bềnh trên không trung, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống nhìn mình.
Đằng sau Mục sư này còn có một đám người chơi đi theo, đám người chơi này nam có nữ có, mỗi người đều có vẻ mặt kiêu ngạo bướng bỉnh, đúng là một đám người Toàn Chân Giáo!
"Là người của Liên Minh Huyết Sắc!!"
Chuẩn Long đã từng gặp được mấy người Toàn Chân Giáo, sau khi nhìn thấy đám người Vô Kỵ, không nhịn được kêu lên.
"Sai rồi!" Bao Tam sửa lại: "Chúng ta là người Toàn Chân Giáo!"
"Toàn Chân Giáo? Một Đám Ô Hợp?"
Nghe thấy lời nói của Bao Tam, mấy người Hắc Long Vương đồng thời sững sờ, trăm miệng một lời hỏi.
Tuy Toàn Chân Giáo trước đây chẳng qua chỉ có chút danh tiếng ở trong nước, nhưng mà dù sao cũng là chiến đội vô địch của giải thi đấu chuyên nghiệp, hôm nay danh tiếng đã không còn được như ngày xưa, không chỉ trong nước một lần nổi tiếng, mà ngay cả những người chơi chuyên nghiệp hàng đầu của nước ngoài cũng đều cố ý tìm hiểu biết đến chiến đội nhỏ này.
Dù sao sau này vẫn còn có giải thi đấu chuyên nghiệp quốc tế, là công hội lớn nhất Nhật Bản, cho dù không biết gì về Toàn Chân Giáo, ít nhất cũng đã từng nghe nói đến.
"Không sai!" Bao Tam gật gật đầu, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Con người ấy mà, đều có chút lòng hư vinh, thấy bước chân ra nước ngoài vẫn còn có người nhận ra mình, Bao Tam cũng không nhịn được có chút lâng lâng.
Thấy Bao Tam vẻ mặt mừng thầm, mấy người Toàn Chân Giáo giận dữ nói: "Bọn họ nói gì vậy hả, đừng tự sướng một mình như vậy chứ?"
Bao Tam bất đắc dĩ, chỉ đành phải dịch lại một lần những lời họ vừa nói.
"Ha ha, không thể tưởng tượng được danh tiếng oai hùng của chúng ta ngay cả người Nhật Bản cũng biết đến kìa!"
Mấy người Toàn Chân Giáo nghe vậy đều không nhịn được tươi cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn đám người Hắc Long Vương cũng không đến nỗi chán ghét như vừa nãy.
"Được rồi! Đừng giả vờ nữa đi!" Vô Kỵ bĩu môi nói: "Giải quán quân thì có liên quan gì đến một đám cáo mượn oai hùm như các ngươi chứ?"
"Nói cứ như là người không phải cáo mượn oai hùm ấy nhỉ!"
Mọi người khinh thường ngược lại.
"Thì sao?" Vô Kỵ nhướn mày nói: "Nếu không nhờ có chiến lược của ta, hơn nữa lại có thêm sức mạnh của lão Ngưu, chỉ bằng mấy người củi mục các ngươi thì ngay cả vòng thi dự tuyển cũng chẳng đánh thắng được đâu!"
"Mẹ kiếp! Không biết xấu hổ! Đánh hắn ta!"
Mọi người giận tím mặt, bắt lấy Vô Kỵ keng keng bịch bịch đánh cho hắn ta một trận no đòn.
"Á..."
Nhìn đám người Toàn Chân Giáo càn quấy giữa không trung, Hắc Long Vương xạm mặt lại, thua trước một đám như thế này, miễn bàn trong lòng Hắc Long Vương oan uổng đến mức nào.
"Chúng ta đi thôi!" Hắc Long Vương thở dài định đứng dậy rời khỏi, nhưng còn chưa đi được mấy bước, pháp trượng của Minh Đô đã vung lên, một bức tường đất ngăn trước mặt mấy người Hắc Long Vương.
"Đây... Đây là có ý gì?"
Hắc Long Vương nhìn Vô Kỵ có chút mờ mịt nói: "Hội Hắc Long chúng ta xưa nay không thù không oán với Toàn Chân Giáo, bây giờ thành Yamato cũng đã bị các ngươi cướp mất rồi, chẳng lẽ còn muốn đến đây bỏ đá xuống giếng nữa hay sao?"
Trong mắt Hắc Long Vương, kẻ địch của Hội Hắc Long từ đầu đến cuối vẫn chỉ có một mình Liên Minh Huyết Sắc mà thôi, Toàn Chân Giáo trong trận chiến tranh thành trì này chẳng qua chỉ đảm nhiệm vai trò là một nhân vật ám muội nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mà thôi.
Cướp được thành Yamato, Hắc Long Vương chưa tính tóan với Toàn Chân Giáo cũng đã coi như là bất đắc dĩ lắm rồi, nhưng Toàn Chân Giáo cướp được thành xong rồi còn muốn đuổi tận giết tuyệt, quả thật có chút không thể nào tin nổi.