Trang 710# 1
Chương 1420: Bồi thường
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Không có ý gì!" Thấy vẻ mặt khó hiểu của Hắc Long Vương, Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Vừa đánh thành chiến xong ngươi đã muốn đi? Đâu có dễ dàng như vậy chứ!"
(Vấn đề Bao Tam phiên dịch lại mọi người tự hiểu là được, ta cũng không cần dùng chuyện đó để câu chữ nữa. Là một tác giả sáng tác có lương tâm, phải ngăn chặn tận gốc loại phương pháp câu chữ này.)
"Ha Ha!" Hắc Long Vương cũng cười lạnh một tiếng, không cam lòng yếu thế nói: "Đây là chuyện giữa hội Hắc Long chúng ta và Liên Minh Huyết Sắc, Toàn Chân Giáo đã là trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi còn chưa thấy đủ sao? Lòng tham của ngươi quá lớn rồi đấy! May là có Liên Minh Huyết Sắc, chứ chỉ dựa vào một chiến đội các ngươi, hừ!"
Hắc Long Vương đâu phải là loại người chịu thiệt, ý trong lời nói của hắn ta khá rõ ràng. Hắn ta là đang nói cho Vô Kỵ biết, Toàn Chân Giáo có mạnh, nhưng cũng chỉ là một đội người mà thôi, chiếm lợi thì phải biết đủ, lần này là nhờ có Liên Minh Huyết Sắc đứng trước gánh trách nhiệm, nên Toàn Chân Giáo mới có thể làm ngư ông đắc lợi, bọn ta đã không thèm chấp các ngươi, các ngươi còn muốn được đằng chân lân đằng đầu sao?
"Hửm?" Vô Kỵ lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết, thành Tá Hạ là thành phụ thuộc của thành Dư Huy chúng ta sao?"
"Phụ thuộc thành chính?" Hắc Long Vương nghe vậy kinh ngạc hỏi: "Ngươi là thành chủ thành Dư Huy?"
Là người thống trị chân chính của ba đảo sáu thành biển lớn, đương nhiên Hắc Long Vương biết rõ phụ thuộc thành chính là có ý gì.
Dĩ nhiên Hắc Long Vương cũng biết việc Liên Minh Huyết Sắc và Toàn Chân Giáo đều là người thành Dư Huy, nhưng rõ ràng là Hắc Long Vương không thể tin nổi việc, cái chiến đội chỉ có vài người như Toàn Chân Giáo lại có thể đè đầu Liên Minh Huyết Sắc để làm thành chủ thành Dư Huy.
"Không! Võ sư vừa mới giết ngươi mới là thành chủ." Vô Kỵ nói.
"Võ sư kia..."
Nhớ tới Vương Vũ, sau gáy nhóm người Hắc Long Vương đều cảm thấy lạnh lẽo, bóng dáng khủng bố của Vương Vũ đồng loạt hiện lên trong đầu tất cả mọi người.
Má ơi, đây chính là một kẻ ra tay ác độc, nhìn bộ dạng hắn đoạt lại con dấu chắc chắn không phải là lần đầu tiên làm việc này, quả nhiên là thành chủ thành Dư Huy.
Hơn nữa, tình huống lúc này đối với mấy người Hắc Long Vương đã vô cùng bất lợi, Vô Kỵ lại còn lôi cái tên Vương Vũ có độ kinh sợ mười phần ra, thì cho dù trong lòng Hắc Long Vương có trăm ngàn chuyện hoài nghi, cũng bắt buộc bản thân phải tin tưởng Vô Kỵ.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Sau khi suy ngẫm một chút, Hắc Long Vương hỏi.
Vô Kỵ vung tay nói: "Không vội! Chờ thêm một người nữa!"
Dứt lời, Vô Kỵ chậm rãi đáp xuống từ bầu trời, sau đó hắn ta phất phất tay, vệ binh phía ngoài điểm sống lại giơ trường mâu trong tay lên, chặn cửa ra vào điểm sống lại, hoàn toàn chặt đứt ý đồ chạy trốn trong đầu Hắc Long Vương.
Mấy phút đồng hồ sau, Huyết Sắc Chiến Kỳ và Huyết Sắc Tu La xuất hiện ở truyền tống trận thành Tá Hạ, sau đó vội vàng chạy tới điểm sống lại của Hắc Long Vương.
"Các vị lão đại!" Sau khi nhìn thấy đám người Toàn Chân Giáo, Huyết Sắc Chiến Kỳ nhanh chân vọt tới, dùng sức bắt tay từng người trong Toàn Chân Giáo, kích động nói không nên lời.
Ai cũng nhận ra được, cảm kích của Huyết Sắc Chiến Kỳ đối với đám người Toàn Chân Giáo lúc này là xuất phát từ tận đáy lòng.
Nói thật thì nếu không có Toàn Chân Giáo hỗ trợ, lần này Liên Minh Huyết Sắc thật sự xong rồi, không chỉ không bảo vệ được thành Tá Hạ, nếu đền bù sau chiến tranh không cẩn thận... người Liên Minh Huyết Sắc có lẽ sẽ bị Hắc Long hội tẩy trắng.
Đây chính là nhổ cỏ tận gốc...
Huyết Sắc Chiến Kỳ còn phải dựa vào công hội kiếm cơm ăn đấy, nếu như bị Hắc Long hội này hại chết, chỉ sợ đến đời con cũng không lật mình nổi.
Toàn Chân Giáo đã kéo Liên Minh Huyết Sắc từ bên bờ vực sinh tử lại, Huyết Sắc Chiến Kỳ có thể không cảm kích sao.
"Ngưu thần đâu?" Sau khi bắt tay xong, Huyết Sắc Chiến Kỳ kích động nhìn khắp xung quanh.
Đây mới chính là người Huyết Sắc Chiến Kỳ nên cảm ơn nhất.
"Trên nóc nhà đó!" Vô Kỵ chỉ chỉ nóc nhà. Quả nhiên, Vương Vũ đang ngồi trên nóc nhà, ánh mắt vô hồn nhìn về phương xa, dường như không có chút hứng thú nào đối với chuyện tiếp theo Vô Kỵ sẽ làm.
Có lẽ, đây chính là sự tĩnh mịch của cao thủ trong truyền thuyết đấy.
"Hi, Ngưu huynh!" Huyết Sắc Chiến Kỳ hô to, vẫy vẫy tay về phía Vương Vũ.
Vương Vũ nghe thấy tiếng Huyết Sắc Chiến Kỳ thì liếc mắt nhìn một cái, hơi hơi sờ cằm xem như đáp lại.
Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng biết tính tình của Vương Vũ, tuy ngoài mặt không quá thân cận với người khác, nhưng đối nhân xử thế rất đúng mực, cho nên Huyết Sắc Chiến Kỳ không có cảm thấy Vương Vũ khinh thường mình, bèn quay sang tiếp tục hỏi Vô Kỵ: "Vô Kỵ lão đại, ngươi gọi ta tới làm gì!"
"Ha ha!" Vô Kỵ cười nói: "Đánh trận xong, không phải nên đàm phán chuyện bồi thường sao, người chúng ta đâu thể chết vô ích được."
Nói xong, không để Huyết Sắc Chiến Kỳ nói chuyện, Vô Kỵ quay đầu nói với Hắc Long Vương: "Vị này chính là lão đại của Liên Minh Huyết Sắc, Huyết Sắc Chiến Kỳ! Đây chắc là lần đầu tiên các ngươi gặp mặt."
"..." Hắc Long Vương liếc nhìn Huyết Sắc Chiến Kỳ một cái, tuy không nói chuyện nhưng không thể nào che dấu sự khinh thường trong ánh mắt.
Đừng nghĩ lần này Hắc Long hội thua, nhưng Hắc Long Vương lại không cảm thấy mình thua Liên Minh Huyết Sắc. Đối với loại người ăn cơm dựa vào vận may như Huyết Sắc Chiến Kỳ, Hắc Long Vương căm ghét từ tận đáy lòng.
Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng là một tên giỏi quan sát sắc mặt người khác, thấy ánh mắt không thân thiện của Hắc Long Vương, hùng hùng hổ hổ hỏi: "Con mẹ nó, đây là ai vậy, quá kiêu ngạo rồi!"
Vô Kỵ giới thiệu: "Hắn ta chính là lão đại đích thực của Hắc Long hội đó! Này, ngươi tên gì ấy nhỉ?" Vô Kỵ hất cằm hỏi Hắc Long Vương.
"..."
Trong lòng Hắc Long Vương tức nổ phổi. Mẹ nó, bị người ta bẫy thảm như vậy, còn tưởng đối phương đã phải nghiên cứu nhóm mình một cách thấu triệt rồi chứ, ai ngờ đâu, ngay cả tên mình là gì mà người ta còn không biết.
"Hắc Long Vương!" Hắc Long Vương khó chịu trả lời.
"Đờ mờ! Thì ra là con rùa rụt đầu nhà ngươi!" Huyết Sắc Chiến Kỳ nghe thấy tên trước mặt mình đây tên là Hắc Long Vương lập tức giận tím mặt, rút trường thương từ trong túi ra, muốn đập cho Hắc Long Vương hai cái.
Vô Kỵ thấy vậy, vội vàng đi đến giữa hai người, ngăn Huyết Sắc Chiến Kỳ lại, sau đó nói: "Mọi chuyện đều đã qua, hai ngươi có đánh nữa cũng chả có ý nghĩa gì! Hiện tại tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, chi bằng chúng ta nói tới chuyện bồi thường đi. Chúng ta hóa thù hận thành tiền tài chẳng phải đẹp hơn sao!"
"..."
Nghe Vô Kỵ nói vậy... Huyết Sắc Chiến Kỳ và Hắc Long Vương đồng loạt câm nín.
Hay cho một câu hóa thù hận thành tiền tài, tên gian xảo như vậy mà chỉ chơi trò chơi quả thật là nhân tài không được trọng dụng mà.
Quả thật, trong mắt Vô Kỵ và đám người Toàn Chân Giáo, trong trò chơi không có chuyện tiền không giải quyết được, nếu có vậy thì đập nhiều tiền hơn.
Xa không nói, Vương Vũ kìa, trâu bò không? Năm đó cũng có thời điểm một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán... Những người khác còn giả vờ thanh cao cái gì.
Huyết Sắc Chiến Kỳ là bên được nhận tiền, đương nhiên không có ý kiến gì với đề nghị của Vô Kỵ.
Hắc Long Vương là người làm ăn, cũng biết đạo lý thắng làm vua thua làm giặc. Thái Tổ gia từng nói, lạc hậu sẽ bị đánh, đánh không lại thì cắt đất đền tiền, ký hiệp ước không bình đẳng, đây là chuyện đã có từ xa xưa. Vô Kỵ dùng tiền để hóa giải cũng là chuyện hợp tình hợp lý, Hắc Long Vương là phe chiến bại đương nhiên không có ý kiến, cũng không dám có ý kiến.
Dù sao cũng là lão đại của công hội lớn, dưới trướng có mấy trăm ngàn anh em, Hắc Long Vương vẫn vô cùng khí phách, Vô Kỵ vừa nói xong, Hắc Long Vương liền dũng cảm tới cực điểm hỏi: "Ngươi nói đi, bồi thường thế nào?"
"..."
Vô Kỵ không nói chuyện mà quay sang nhìn về phía Huyết Sắc Chiến Kỳ.
Chết là người chơi của Liên Minh Huyết Sắc, hao phí là tiếp viện, tiếp tế của Liên Minh Huyết Sắc, nên cần bồi thường bao nhiêu tiền, đương nhiên là do Huyết Sắc Chiến Kỳ định đoạt.