Trang 710# 2
Chương 1421: Bắt đền
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ta quyết à...?"
Đối với chuyện Vô Kỵ muốn giao quyền quyết định bồi thường cho mình, hiển nhiên Huyết Sắc Chiến Kỳ có chút được thương mà sợ.
Dù sao trước đó khi gặp loại chuyện như vậy, có Vô Kỵ thì đều là do Vô Kỵ ra yêu cầu.
A, nói đi cũng phải nói lại sở dĩ chuyện thành như vậy là do Liên Minh Huyết Sắc đã quen là bên được bồi thường, việc này nói ra cũng là tâm đắc của Huyết Sắc Chiến Kỳ.
Nhưng dù sao Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng là người đứng đầu một công hội, làm lão đại cũng không phải mới một hai năm, loại chuyện đòi bồi thường này vẫn là ngựa quen đường cũ.
Sau khi lôi kéo Huyết Sắc Tu La cẩn thận tính toán một hồi, Huyết Sắc Chiến Kỳ nói với Vô Kỵ: "Lần này, người Liên Minh Huyết Sắc chúng ta chết không ít, còn tự sát tập thể một lần, hơn nữa tiếp viện tiêu hao ít nhất cũng một triệu!"
"Một triệu vàng sao?" Vô Kỵ nghe vậy có chút khó tin.
Mẹ nó, Huyết Sắc Chiến Kỳ thật đúng là tên không có tiền đồ, vô duyên vô cớ bị người ta chặn cửa đánh, còn suýt chút nữa tèo đời, lại chỉ đòi có một triệu vàng thôi sao? Chỉ tính phí tổn thất tinh thần đã hơn con số này rồi!
Kỳ thật, việc này cũng không thể trách Huyết Sắc Chiến Kỳ đòi ít, dù sao người ta cũng là mở công hội đứng đắn, loại chuyện đòi bồi thường này sẽ có tính toán chuyên nghiệp. Không giống đám không biết xấu hổ như Toàn Chân Giáo thích dùng công phu sư tử ngoạm, giết muỗi cũng lóc được thịt.
Lần này, người chơi thủ thành có tổng cộng 30.000 người, sau khi chiến đấu xong phí tổn cho những người thương vong cộng thêm phí tiêu hao phẩm, tối đa cũng chỉ mấy mấy trăm ngàn vàng, bọn họ đòi một triệu đã là buôn bán lời một nửa rồi.
Sau khi tỉ giá hối đoái của vàng giảm xuống 1 : 10, thị trường dần dần bão hòa, tỉ giá cũng ổn định theo. Một triệu vàng chính là mười triệu Nhân Dân Tệ, chỉ đánh thành chiến trong trò chơi mà đòi bồi thường được những mười triệu, vậy mà còn ít sao?
Nhìn thấy biểu cảm này của Vô Kỵ, Huyết Sắc Chiến Kỳ còn cho là mình hét giá quá cao dọa Vô Kỵ, vội vàng nói: "Nếu nhiều quá thì còn có thể giảm giá."
"Không cần!" Vô Kỵ vung tay áo, sau đó chép miệng nói với Bao Tam: "Dựa theo quy củ cũ!"
"Ừ!"
Bao Tam gật gật đầu, phiên dịch cho Hắc Long Vương: "Liên Minh Huyết Sắc có tổng cộng 30.000 người chơi, mỗi người 100 vàng!"
Nói xong, Bao Tam nhìn chằm chằm Hắc Long Vương để xem biểu cảm trên mặt hắn ta. Không ngờ, Hắc Long Vương cũng là một tên giàu nứt đố đổ vách, nghe xong điều kiện của Bao Tam, rất bình tĩnh nói: "Một người 100 vàng, tổng cộng ba triệu vàng. Ừ! Rất hợp lý!"
Nói xong, Hắc Long Vương tiện tay lấy ra ba túi tiền đưa cho Bao Tam.
"..."
Thấy Hắc Long Vương trả tiền dứt khoát như vậy, cho dù là Vô Kỵ có tính cách thấy trời sập cũng không đổi sắc mặt, cũng phải nhíu lông mày.
Đây chính là ba triệu đó, cho dù là đám người có số lượng dự trữ vàng kinh người như Toàn Chân Giáo muốn lấy ra ngay lập tức cũng có chút khó khăn, vậy mà Hắc Long Vương lại có thể mang theo bên người. Hơn nữa nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn ta, hiển nhiên ba triệu này đối với hắn ta mà nói cũng không phải số lượng lớn.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, dưới trướng Hắc Long hội có tới sáu cái thành chính, chí ít cũng phải có vài trăm ngàn người chơi. Chỉ ba triệu thôi mà, thu mỗi người mười vàng cũng đã thu về đủ rồi... Đó là còn chưa tính thu nhập từ thuế của thành chính và giá trị các tài nguyên khác.
Hiển nhiên, có thể làm cho một doanh nhân như Hắc Long Vương phấn đấu trong trò chơi như vậy, thì nơi này phải ẩn chứa giá trị không thể đo đếm được. Đây chính là đảo quốc cho yêu nghiệt hoành hành đó.
Suy nghĩ xong, đám người Toàn Chân Giáo đều cảm thán trong kênh công hội: "Móa nó, thì ra còn là một kẻ có tiền, xem ra như vậy là còn ít, chúng ta lỗ vốn rồi."
Nhìn thấy chưa, đây là chính là Toàn Chân Giáo không biết xấu hổ, ra khỏi cửa không cướp tiền thì quăng tiền... Bảo sao mọi người đều nói làm người đừng nên quá Toàn Chân.
Kết quả, sau khi nhận túi tiền của Hắc Long Vương, Bao Tam đưa hai cái cho Vô Kỵ, sau đó ném túi còn lại cho Huyết Sắc Chiến Kỳ.
"???"
Huyết Sắc Chiến Kỳ và Hắc Long vương thấy vậy thì đồng thời lộ ra ánh mắt khó hiểu.
Vô Kỵ và Bao Tam đồng thời dùng hai loại ngôn ngữ nói với hai người: "Phí dịch vụ!" Nói xong, hai người còn chỉ chỉ Vương Vũ đang ngồi trên nóc nhà. Phối hợp này phải gọi là cực kỳ ăn ý.
Hai người Hắc Long Vương và Huyết Sắc Chiến Kỳ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Vũ, vội vàng lộ ra vẻ mặt thấu hiểu.
Cao thủ siêu cấp như vậy tự mình tới đây, muốn thu chút phí dịch vụ cũng là chuyện thường, mọi người sẽ không ai nghi ngờ gì, cũng không dám nghi ngờ.
Sau khi lấy được bồi thường, Huyết Sắc Chiến Kỳ mang vẻ mặt sung sướng, khó chịu trong lòng lúc đầu vì thành chiến đều trở thành hư không.
Hôm nay thực sự là một ngày tốt lành, không chỉ vô duyên vô cớ có được một tòa thành, còn chiếm được một số tiền bồi thường lớn, tiền thực sự là đồ tốt. Vô Kỵ nói rất đúng, hóa thù hận thành tiền tài, đây là chuyện đẹp đẽ cỡ nào chứ.
"Vậy bây giờ chúng ta có thể đi được rồi chứ?" Hắc Long Vương hỏi.
Tiền cũng đã đưa rồi, đối phương cũng đã thỏa mãn rồi, Hắc Long Vương không muốn chờ đợi thêm một khắc nào ở cái thành Tá Hạ đầy đau lòng này nữa.
Bao Tam vừa muốn lên tiếng bảo Hắc Long Vương cút đi, Vô Kỵ đã giành nói: "Đừng sốt ruột chứ, vừa rồi chỉ mới là tiền bồi thường. Chúng ta còn phải bàn tới phí qua đường nữa."
"Phí qua đường?"
Nghe lời Vô Kỵ nói... Hắc Long Vương ngây ngẩn cả người: "Phí qua đường gì cơ?"
"Đừng giả ngu!" Vô Kỵ chỉ vào kiến trúc chung quanh nói: "Có nhìn thấy không, thành Yamatai và cảng Tá Hạ từ xưa tới nay vẫn là một bộ phận không thể chia cắt của thành Dư Huy chúng ta, đám người ngoại quốc các ngươi nói đến là đến nói đi là đi, chuyện này đâu hợp lý! Nếu là trong hiện thực, nhỏ thì nói là nhập cư trái phép, lớn thì là xâm lược phải ra tòa án quân sự!"
"Ngươi!"
Hắc Long Vương cố nén ngụm máu đã trào lên cổ, tức giận nói: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"
Hiện tại Hắc Long Vương xem như đã hiểu mình đây là gặp phải tên đào mỏ rồi, bản thân muốn rời đi bây giờ sợ là không đơn giản như vậy.
"Hiện tại trên đảo có bao nhiêu người chơi của Hắc Long hội các ngươi?" Vô Kỵ hỏi ngược lại.
"150.000 người!" Hắc Long Vương tức giận nói.
Người chơi trong trò chơi chết còn có thể sống lại, không có chuyện giảm quân số do tử vong, vì thế lúc đầu người chơi Hắc Long hội kéo tới thành Tá Hạ và đài Tà Mã có khoảng 120-130 ngàn người, cộng thêm cả viện binh lúc sau, cũng tầm 150.000.
"150.000!" Vô Kỵ lên giọng tức giận nói: "Người của chúng ta cộng lại mới chỉ mấy chục ngàn người mà thôi, còn Hắc Long hội các ngươi lại có tới 150.000 người, vậy mà còn không gọi là xâm lược sao?"
"Đó là do ngươi nói thôi." Hắc Long Vương không muốn tranh cãi với Vô Kỵ.
"Hừ!" Vô Kỵ hừ lạnh nói: "Ta đây hận nhất là kẻ xâm lược, quy củ cũ, 150.000 người, mỗi người 100 vàng phí qua đường!"
"15 triệu?" Nghe thấy mấy con số này, Hắc Long Vương dù có giàu nứt đố đổ vách cũng không thể ngồi yên, tức giận nói: "Sao ngươi không đi ăn cướp đi?"
"Nói giỡn gì vậy!" Vô Kỵ khinh bỉ nói: "Ăn cướp nào có nhanh như vậy, ta cũng đâu phải các ngươi!"
"Nếu như ta nói không đưa thì sao?" Hắc Long Vương sầm mặt nói.
"Không cho sao?" Vô Kỵ chỉ về phía cửa thành gần đài Tà Mã nói: "Ngươi cũng biết, đài Tà Mã và thành Tá Hạ này là nơi phụ thuộc của thành Dư Huy, chỉ cần chúng ta đóng cửa thành, đóng cảng biển, hạ lệnh cho vệ binh niêm phong thành rồi quay về thành Dư Huy, thì người của các ngươi đời này đừng mong ra khỏi thành, muốn vào thành cũng không được."