Trang 711# 1
Chương 1422
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"..."
Nghe Vô Kỵ nói xong, sắc mặt Hắc Long Vương lập tức đen như đít nồi.
Ở trong trò chơi, chuyện niêm phong thành được so sánh đáng sợ ngang với việc trộm danh hiệu.
Một khi phong tỏa thành chính đóng chặt cửa thành như Vô Kỵ nói, vậy thì toàn bộ thành trì sẽ nằm trong diện cấm ra vào.
Thành chính chính là nơi an toàn nhất cũng là cảng tiếp viện tiếp tế lớn nhất cho người chơi, nếu không có cửa hàng thuốc và các nơi cung cấp tiếp viện trong thành chính, thì hiệu suất luyện cấp của người chơi ở ngoài thành sẽ giảm xuống rất nhiều.
Chuyện này vẫn chưa là gì, các trang bị đều có thiết lập độ bền, một khi trang bị giảm độ bền, ngoài thành cũng không có chỗ sửa chữa trang bị, người chơi chỉ có thể trơ mắt nhìn trang bị trước mắt hoàn toàn hư hỏng.
Không có trang bị, không có thuốc, sinh tồn ở dã ngoại nguy hiểm tràn ngập là khái niệm gì chứ?
Chuyện này đồng nghĩa với việc, người chơi chỉ có thể đi đánh những quái nhỏ kinh nghiệm cực ít... Quái cấp cao là tuyệt đối không đánh được, BOSS gì đó thì càng không cần phải nghĩ tới.
Nếu không cẩn thận chết đi vậy thì là chuyện vô cùng đau thương rồi, sống lại tại điểm sống lại ngoài dã ngoại thì nhiều nhất là chỉ rớt điểm kinh nghiệm, giết 10-20 con quái nhỏ thì sẽ kiếm lại thôi. Còn nếu ở cách thành chính không xa, xui xẻo sống lại trong thành thì sẽ không có ngày ra ngoài.
Trong trò chơi, cách chơi chính của người chơi là đánh quái rơi trang bị thăng cấp, mẹ nó bị nhốt trong thành ngay cả quái cũng không thấy được, thì còn chơi cái rắm gì. Đến lúc đó, cái đảo nhỏ này chính là một ngục giam lớn, mà một nửa số người chơi của hội Hắc Long bị Vô Kỵ lưu đày vĩnh viễn trên cái đảo này.
Nhìn bộ dạng này của Vô Kỵ và Huyết Sắc Chiến Kỳ, thật sự đủ khả năng làm ra loại chuyện như vậy. Dù sao thì so sánh với đại lục Dũng Giả rộng lớn, thì đảo nhỏ này quả thực không đáng giá nhắc tới.
Về phần hậu quả nghiêm trọng hơn nữa thì Hắc Long Vương càng không dám tưởng tượng đã đổ một thân mồ hôi lạnh.
Mẹ nó, nhìn thanh niên trước mặt còn tưởng vô hại với cả người lẫn vật, nhưng xuống tay thì chiêu nào chiêu đấy đủ hiểm, chiêu này quá tuyệt hậu rồi.
Thấy khuôn mặt sợ hãi của Hắc Long Vương, Vô Kỵ mỉm cười nhanh chóng nói tiếp: "Vậy mà đã sợ? Ta còn tính giam các ngươi dăm ba tháng, chờ người chơi nước ta bỏ rơi các ngươi vài cấp bậc, rời tổ chức một hoạt động giết Nhật vào thời điểm lễ tết.... Bên phía đại lục Dũng Giả chúng ta có tới vài tỷ người chơi, một người tham gia hoạt động sẽ được một vàng,
"Uây, ý kiền này không tồi!" Huyết Sắc Chiến Kỳ đứng bên cạnh nghe Vô Kỵ nói vậy kích động: "Ta đặt trước mấy chỗ nhé..."
"Không thành vấn đề!" Vô Kỵ vừa lòng gật đầu với Huyết Sắc Chiến Kỳ, dường như hết sức hài lòng với vai phụ mà Huyết Sắc Chiến Kỳ diễn.
Bao Tam đứng bên cạnh cười hớ hớ phiên dịch lại đoạn đối thoại của hai người cho Hắc Long Vương nghe.
"..."
Mấy người này, kẻ xướng người họa câu được câu không, thật sự đã hù dọa được Hắc Long Vương... Gã ta chỉ vào Vô Kỵ, ngón tay run nhè nhẹ nói: "Ngươi đủ độc!"
Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Quá khen quá khen, Khổng Tử từng nói: có bằng hữu từ phương xa tới, cho dù xa cũng phải giết. Ta đây chỉ tuân theo lời dạy bảo của người đi trước thôi. Sao nào? Ngươi ngoan ngoãn giao tiền hay là chờ ta đưa các ngươi lên làm heo tế?"
Là giao tiền chạy lấy người hay là bị giam cầm vĩnh viễn, vấn đề này đối với người như Hắc Long Vương mà nói hoàn toàn không cần suy nghĩ.
"Hừ! Lần này coi như hội Hắc Long chúng ta được một bài học!"
Hắc Long Vương hừ lạnh một tiếng, giận dữ lấy ra một tờ khế ước, sau khi ký xong thì đưa cho Vô Kỵ.
Vô Kỵ nhìn thoáng qua khế ước, vừa lòng gật đầu.
"Thực sự đưa 15 triệu sao?" Huyết Sắc Chiến Kỳ hưng phấn ghé đầu lại hỏi.
"Tự mình nhìn đi!" Vô Kỵ cầm khế ước quơ quơ trước mặt Huyết Sắc Chiến Kỳ.
"Uầy..!" Huyết Sắc Chiến Kỳ nhìn một đống con số không phía sau con số bồi thường trên khế ước, không nhịn được hít một hơi, thật sự muốn quỳ xuống bội phục Vô Kỵ.
Huyết Sắc Chiến Kỳ chính là lão đại của một công hội ngàn người, nhưng mà hắn chơi trò chơi lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều vàng như vậy....
Toàn Chân Giáo chỉ có mười mấy người mà lại có thể làm được chuyện mà hội trưởng công hội ngàn người như Huyết Sắc Chiến Kỳ không dám làm. Đờ mờ, có thể thấy được lừa đảo là một môn học vĩ đại cỡ nào, đối với nhân vật lừa đảo cấp tông sư như Vô Kỵ, sao Huyết Sắc Chiến Kỳ có thể không bội phục chứ.
Huyết Sắc Tu La đứng bên cạnh lại càng không có tiền đồ kêu lên: "Má ơi, chỉ có tiết thanh minh viếng mồ mả ta mới thấy tiền giấy mệnh giá lớn như vậy..."
"Ha ha!"
Cướp được của Hắc Long Vương nhiều tiền như vậy, Vô Kỵ tâm tình rất tốt, tiện tay viết một cái khế ước 5 triệu đưa qua cho Huyết Sắc Chiến Kỳ nói: "Số này ngươi cầm cho các anh em uống rượu!"
Từ trước tới nay, Vô Kỵ làm việc đều đen trắng rõ ràng, nếu không có người của Liên Minh Huyết Sắc đứng chặn phía trước, thì 15 triệu này cũng không tới tay được. Người thấy có phần, dù sao Toàn Chân Giáo cũng đã ăn thịt rồi, cũng không thể nào không chia cho Liên Minh Huyết Sắc một chén canh.
"Chuyện này... Sao ta lại không biết xấu hổ như vậy..."
Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng là người thành thật, thấy Vô Kỵ nhét cho mình nhiều tiền như vậy, nhất thời không biết làm sao cho phải.
Lúc này, Vương Vũ trên nóc nhà nói: "Thu lại đi! Về sau có chuyện dùng tới các ngươi còn dễ mở lời. Ngươi không nhận lấy, về sau chúng ta cần dùng các ngươi sao có thể lên tiếng chứ."
"Không sai!" Vô Kỵ vỗ tay phát ra tiếng, cười nói: "Vẫn là lão Ngưu hiểu rõ ta nhất!"
"Vậy... Vậy được rồi." Huyết Sắc Chiến Kỳ nghe vậy vui sướng thu khế ước lại: "Về sau nếu còn việc này thì cứ tiếp tục tìm chúng ta nha."
Xem ra Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng nếm được ngon ngọt.
Ngẫm lại cũng đúng, lần thành chiến này Toàn Chân Giáo trả giá một con dấu thành chủ của thành Tá Hạ, đổi lại được một tòa thành Yamatai cùng 12 triệu vàng tiền bồi thường.
Người chơi Liên Minh Huyết Sắc bình quân chết một hai lần, lại có thể đổi được một tòa thành chính và 6 triệu vàng tiền bồi thường.
So sánh thu hoạch, tổn thất của hai bên gần như có thể không cần tính... Cái gì gọi là thả con tép bắt con tôm? Chính là đây! Có tiền mọi người cùng kiếm, hai bên cùng có lợi, tất cả đều vui vẻ chứ sao.
Sau khi lấy được tiền, Vô Kỵ tiện tay giải trừ lệnh cấm tại điểm sống lại, đám vệ binh đứng ở hai bên tách ra nhường đường cho đám người Hắc Long Vương.
Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng học theo, giải trừ phong ấn cảng của thành Tá Hạ.
"Haizzzz!"
Hắc Long Vương cô đơn thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp liếc nhìn thành Yamatai từng thuộc về mình một cái, sau đó hạ lệnh rút lui trong kênh công hội.
Người chơi hội Hắc Long nhận được mệnh lệnh, tuy rằng cực kỳ không cam lòng nhưng vẫn bất đắc dĩ đi thuyền rời khỏi hòn đảo này.
Thấy Hắc Long Vương rời đi, Huyết Sắc Chiến Kỳ vuốt cằm nói: "Vô Kỵ lão đại, kỳ thật kế hoạch chăn heo vừa rồi của ngươi cũng rất hay!"
"Ha ha!" Vô Kỵ cười nói: "Nghĩ hay quá nhỉ. Ta đương nhiên biết chăn heo có thể kiếm tiền, nhưng một tháng thành chủ cũng chỉ có quyền phong thành mười ngày. Lão già Hắc Long Vương này chưa bao giờ dùng công năng phong thành cho nên không biết chuyện này. Hơn nữa, 150 ngàn người chơi không phải số lượng nhỏ, ngươi nói giam là giam, thì công ty trò chơi sẽ cảm thấy thế nào? Pháp luật không trách đông người... làm quá đáng chưa biết bên nào chịu thiệt. Nhớ kỹ, trăm ngàn lần không nên giảng đạo lý với người tạo ra quy tắc."