Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1421 - Chương 1423: Nước Phù Sa Không Chảy Ruộng Ngoài

Trang 711# 2

 

 

 

Chương 1423: Nước phù sa không chảy ruộng ngoài
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Công ty trò chơi tạo ra trò chơi không phải chỗ để cho mình ngươi chơi đùa, mà là hướng tới tất cả người chơi game online trên thế giới.

Dù sao công ty trò chơi kiếm tiền của dân chúng, không thể nào bởi vì một người mà tổn hại lợi ích của đại đa số người.

Mà hội Hắc Long thì có tới 150 ngàn người...

Nếu Vô Kỵ thật sự nhốt tất cả người chơi của hội Hắc Long trên đảo này, cho dù hành vi của Vô Kỵ không vi phạm quy tắc trong giới, thì công ty trò chơi cũng sẽ mạnh mẽ sửa đổi quy tắc, quyền giải thích cuối cùng nằm trong tay công ty trò chơi, người chơi phản đối cũng không có hiệu quả.

Hơn nữa Vô Kỵ cũng nói rồi, người chơi trong trò chơi vẫn chú trọng lợi ích hơn, người Nhật cũng không phải là BOSS, tàn sát bọn họ cũng không có ý nghĩa thực tế gì. Có thể mới đầu mọi người sẽ cảm thấy mới mẻ, nhưng chơi một lần rồi sẽ thấy tẻ nhạt vô vị, huống hồ cũng không phải tất cả mọi người đều thích tàn bạo.

Cho nên kế hoạch chăn heo này trên cơ bản chẳng khác nào mua bán một lần.

Thành Yamatai có khu vực khai thác mỏ lớn nhất toàn bộ đảo Doanh Châu, đây mới thực sự là bạc trắng lấy không hết, có chăn heo mấy tháng cũng không bằng tìm người khai thác quặng thu tiền ổn định.

So với kế hoạch chăn heo thì đây mới là cuộc mua bán tạo phúc lợi cho đại chúng, lợi nước lợi dân, người chơi và công ty trò chơi đều có lợi, đồng thời còn có thể tăng trưởng GDP quốc gia do thu nhập từ thuế, chẳng phải là quá tuyệt vời sao.

Đương nhiên, tư duy này của Vô Kỵ thì đời này Huyết Sắc Chiến Kỳ không thể hiểu hết được, Vô Kỵ cũng lười giải thích với hắn, chỉ cần cho hắn biết kế hoạch chăn heo là không thể thực hiện được. Nếu không, với tầm nhìn hạn hẹp của tên này, chưa biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.

Dưới sự áp bức của Vô Kỵ, Hắc Long Vương mang theo toàn bộ người chơi của hội Hắc Long dời khỏi hòn đảo này. Sau khi nhận được bồi thường, Huyết Sắc Chiến Kỳ hàn huyên vài câu với đám người Vương Vũ Vô Kỵ rồi cũng sung sướng rời đi.

Vừa đánh thành chiến xong, thành Tá Hạ hiện giờ thương tích chồng chất, Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng muốn nhanh chóng bắt tay vào công tác thống trị thành chính, nghỉ ngơi lấy lại sức mới là đạo lý đúng đắn.

Thấy Huyết Sắc Chiến Kỳ đã đi, đám người Toàn Chân Giáo vẻ mặt hưng phấn vây lấy Vô Kỵ, sốt ruột quát to: "Chia tiền chia tiền!"

Đây chính là 12 triệu vàng đấy, còn nhiều hơn cả số vàng lúc trước khi Toàn Chân Giáo muốn thu mua mảnh áo choàng.

"Chia tiền?" Vô Kỵ giả bộ ngu hỏi: "Trên thế giới còn có loại chuyện này sao?"

"Đéo đỡ được!"

Mọi người giận dữ: "Đừng bảo tên khốn nạn nhà ngươi định độc chiếm đấy nhá!"

"Đương nhiên là không!" Vô Kỵ cười.

"Vậy còn tạm được!" Nhóm người như trút được gánh nặng.

Nhưng ngay sau đó Vô Kỵ lại vuốt cằm nói: "Chủ ý là do ta đưa ra, người là do lão Ngưu giết được, 12 triệu này hẳn là chia đều cho hai người chúng ta chứ!"

"Vô Kỵ nói đúng!" Vương Vũ dựng thẳng ngón tay cái với Vô Kỵ.

"Thúi lắm!" Minh Đô kêu lên: "Vừa rồi ở bên ngoài ta cũng có giết người đó!"

"Vậy được, cho ngươi 1 triệu!" Vô Kỵ cười tủm tỉm ném cho Minh Đô một tấm khế ước.

Trong trò chơi, khế ước tương đương với chi phiếu, sau khi người chơi nhận được khế ước có thể đi tới hệ thống ngân hàng đổi thành vàng cứng với tỷ giá 1:1, người mất tiền đương nhiên là người lập khế ước.

"Đờ mờ, con dấu cũng là do ta lấy ra được!" Bắc Minh Hữu Ngư thấy Minh Đô phóng cái pháp thuật cũng dám tranh công, thì không cam lòng yếu thế nói.

"Ngươi cũng có phần!" Vô Kỵ lại tung ra một tấm khế ước.

"Ta đã phóng kết giới khống chế!"

"Chúng ta có bắn tên!"

Ba người Xuân Tường, Dương Na và Linh Lung Mộng đều được 1 triệu, cuối cùng chỉ còn lại bốn người ba người Bao Tam, Doãn Lão Nhị, Ký Ngạo, Danh Kiếm Đạo Tuyết mang vẻ mặt mơ hồ.

Mấy tên xui xẻo này tuy cũng có đi theo, nhưng đánh nhau gì đó lại chưa từng chen vào... Thấy ai nấy đều lấy được tiền, trong lòng mấy người này đều trở nên sốt rột. Mẹ nó, sớm biết sẽ như vậy thì sẽ không chọn nghề nghiệp cận chiến rồi, cứ nấp ở một nơi nào đó gieo tai họa cho người khác lại dễ được tiền.

"Chúng ta cổ vũ các ngươi nỗ lực hơn!" Cuối cùng vẫn là Ký Ngạo có vẻ vô sỉ, tung ra lý do không cần mặt mũi nhất.

Vô Kỵ nheo mắt nói: "Vậy cũng được sao?"

"Ngươi nói thử xem?" Bao Tam và Danh Kiếm Đạo Tuyết đồng loạt rút vũ khí ra, Doãn Lão Nhị cũng mang biểu cảm muốn ăn thịt người.

"Ầy..." Vô Kỵ xoay mặt nhìn những người khác.

Thế nhưng những người khác đã lấy được tiền, ai còn quản sự sống chết của Vô Kỵ, tất cả đều xem như không thấy.

Vô Kỵ lại chuyển mắt về phía Vương Vũ, Vương Vũ thản nhiên nói: "Chỉ cần có phần của ta là được, có tính hay không không liên quan tới ta."

"Đờ mờ!" Vô Kỵ bất đắc dĩ, đành phải lấy ra bốn tờ khế ước ném cho đám người Bao Tam, lúc này trong tay Vô Kỵ chỉ còn lại 3 triệu.

Do dự một lát, cuối cùng Vô Kỵ vẫn không dám đắc tội Vương Vũ, tự để lại cho mình 1 triệu, ký một khế ước 2 triệu đưa cho Vương Vũ. Vương Vũ cũng không thèm nhìn đã ném thẳng vào túi.

Chia của xong, mọi người tản ra xung quanh, đi làm quen với lãnh địa mới.

Vương Vũ cũng tính đi tìm nhiệm vụ để làm, đột nhiên lại nhận được thông báo có điện thoại.

"Hôm nay thật nhiều điện thoại."

Vương Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, rời khỏi trò chơi, cầm di động lên thì thấy là Yêu Nghiệt Hoành Hành gọi tới.

"Sao thế? Có chuyện gì vậy?" Sau khi nhận điện thoại, Vương Vũ khó chịu hỏi.

Yêu Nghiệt Hoành Hành là một người có quyền trong Trọng Sinh, buôn bán rất bận rộn, tình huống bình thường rất ít khi chủ động liên hệ với Vương Vũ.

Bên kia điện thoại, Yêu Nghiệt Hoành Hành sốt ruột rống to: "Em đang ở thành Dư Huy đây, cho em quyền hạn, em muốn qua thành Yamatai."

"Xem cái rắm!" Vương Vũ bĩu môi nói: "Một người cũng không có, có gì đẹp mà xem!"

Trên cái đảo này của hội Hắc Long chủ yếu là dân cư, lần này rời đi hội Hắc Long không chỉ mang đi tất cả người chơi của hội, mà ngay cả dân bản địa người Nhật cũng rời đi theo. Hiện tại trên đảo toàn bộ đều là người chơi trong nước, thành Yamatai to như vậy cũng chỉ còn lại đám người Toàn Chân Giáo, có cái gì đẹp, có phải chưa gặp bao giờ đâu.

"Em không phải tới nhìn người!" Yêu Nghiệt Hoành Hành nói: "Em tới khảo sát khu vực khai thác mỏ một chút."

Yêu Nghiệt Hoành Hành chính là doanh nhân khoáng thạch lớn nhất cả nước, tất cả khu vực khai thác mỏ trong các thành chính trong nước đều bị Yêu Nghiệt Hoành Hành nắm giữ. Hiện tại có thành chính mới, đương nhiên Yêu Nghiệt Hoành Hành muốn chen trước một chân, xem ra quản lý như Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng đủ có tâm.

"Hà hà...." Vương Vũ không còn lời nào: "Chú thật sự coi mình thành người làm ăn rồi à!"

Vương Vũ lẩm bẩm rồi cúp điện thoại, online trở lại.

Sau khi đăng nhập, Vương Vũ phát hiện Vô Kỵ cũng chưa rời đi, mà đang cười tủm tỉm nhìn mình hỏi: "Nghe điện thoại sao?"

"Đúng vậy..."

"Lão Yêu gọi tới?"

"Sao ngươi biết?" Vương Vũ sững sờ.

"Muốn tới xem khu vực khai thác mỏ đúng không!" Vô Kỵ cười nói.

"Nó là em ta hay là em ngươi vậy?" Vương Vũ có chút kinh ngạc phát hiện, bản thân mình còn không hiểu anh em mình bằng Vô Kỵ.

"Khà khà!" Vô Kỵ cười khà khà nói: "Thời điểm chúng ta tới thành Tá Hạ hỗ trợ thì ta đã gửi tin nhắn cho hắn rồi..."

"..." Vương Vũ không nói gì: "Như vậy là ngươi tính kế hắn rồi."

"Nói cái gì thế!" Vô Kỵ vung tay: "Cái này gọi là hợp tác, hiểu không? Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đừng dùng tư duy dơ bẩn của ngươi để nghi ngờ nhân cách thuần khiết của ta."

"Thuần khiết? Ta khinh!" Vương Vũ hung hăng giơ ngón giữa với Vô Kỵ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment