Trang 712# 1
Chương 1424: Khu vực khai thác mỏ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vương Vũ và Vô Kỵ chơi trò chơi chung lâu như vậy, sao còn không hiểu rõ chút tâm tư này của Vô Kỵ.
Hiện tại Vô Kỵ chỉ cần vểnh mông lên, Vương Vũ cũng có thể đoán được hắn muốn thả rắm loại gì.
Đúng như lời trước đó đã nói, bản chất công hội Toàn Chân Giáo là đi theo con đường tinh anh, toàn bộ trên dưới công hội chỉ có tổng cộng mấy mống đó, khác hẳn với công hội lớn như Liên Minh Huyết Sắc.
Chỉ một thành chính như thành Dư Huy thôi, Toàn Chân Giáo đã phải phân chia quyền lực hành chính trong thành cho các công hội khác. Hiện tại dưới trướng Toàn Chân Giáo còn ba tòa thành trống phụ thuộc thành chính nữa.
Thành Dư Huy và thành Hải Cảng có người chơi trong nước làm nền móng, còn có thể mượn người chơi của các công hội khác phát triển. Nhưng tại thành Yamatai, hội Hắc Long đi rồi thì chỉ còn trơ trọi lại đám quản lý Toàn Chân Giáo.
Thành không có người gọi gì là thành chứ? Gọi là thành chết đi!
Thành chính không chỉ cần phí bảo trì, còn phải tiếp nhận các chức vụ, cày phụ bản để thu thập cống hiến thành chính. Những thứ này tích tiểu thành đại, không phải thứ mà một người có thể hoàn thành.
Người Toàn Chân Giáo có lợi hại hơn nữa, cũng không thể thay thế mấy chục ngàn người chơi.
Sở dĩ Vô Kỵ gửi tin cho Yêu Nghiệt Hoành Hành, chính là để cho Yêu Nghiệt Hoành Hành mang theo người chơi Tung Hoành Thiên Hạ đến thành Yamatai, bù dân miễn phí cho Toàn Chân Giáo.
Tung Hoành Thiên Hạ người đông thế mạnh, có người Tung Hoành Thiên Hạ đóng ở thành Yamatai, thì hội Hắc Long có tiến công thành Tá Hạ như hôm nay, cũng không chỉ thu phí qua đường đơn giản như vậy.
Đương nhiên, Vô Kỵ nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài cũng không phải nói bừa. Tuy rằng, Vô Kỵ bảo người Tung Hoành Thiên Hạ tới làm cu li cày cống hiến miễn phí, nhưng tài nguyên một thành này cũng chia cho Tung Hoành Thiên Hạ và Toàn Chân Giáo cùng hưởng.
Một công hội tự mình hưởng tài nguyên một thành, đây chính là đãi ngộ VIP mà chỉ có công hội lớn trong thành chính mới có, cơ hội như thế không biết bao nhiêu công hội muốn đoạt lấy đó, nếu là Vô Kỵ thì hắn cũng không nỡ bỏ, ít nhất Yêu Nghiệt Hoành Hành không phải người ngoài.
Huống hồ thành Yamatai còn có tài nguyên khoáng sản phong phú như vậy, là chuyện tình vượt ngoài dự liệu của Vô Kỵ và Vương Vũ. Sau khi Yêu Nghiệt Hoành Hành mang người tới, Toàn Chân Giáo thu thuế, Tung Hoành Thiên Hạ khai thác mỏ, đều là tài nguyên cộng hưởng.
Nói chuyện một hồi, Vương Vũ mở khung Bạn Tốt, tìm tên Yêu Nghiệt Hoành Hành cấp cho quyền hạn cho hắn. Chỉ trong chốc lát, Yêu Nghiệt Hoành Hành đã vội vàng đi tới Yamatai.
"Hi, lão đại, Vô Kỵ!" Nhìn thấy Vương Vũ, Yêu Nghiệt Hoành Hành đã chào hỏi từ xa.
"Ừ!"
Vương Vũ thản nhiên gật đầu xem như đáp lại, bộ dạng anh trai nghiêm khắc, Vô Kỵ thì cười tủm tỉm chào đón: "Yêu à, gần đây khỏe không?"
"Vẫn tốt!" Yêu Nghiệt Hoành Hành vẫn mạnh mẽ vang dội như vậy, tùy ý đáp lại một câu sau đó vào thẳng vấn đề: "Đi thôi, chúng ta đi xem khu vực khai thác mỏ."
"Vội vàng như vậy? Không ngồi uống hai chén đã?" Vô Kỵ khách sáo hỏi.
"Làm gì có thời gian..." Yêu Nghiệt Hoành Hành vung tay nói: "Gần đây có mấy cái thành chính sổ sách không khớp, lát nữa ta còn phải qua đó xem."
Việc kinh doanh của Tung Hoành Thiên Hạ trải dài khắp ba trăm cái thành chính của cả hai trận doanh lớn, lần đầu lập phòng làm việc đã làm lớn như vậy, sổ sách không khớp cũng không phải chuyện lạ. Yêu Nghiệt Hoành Hành làm ông chủ lớn của Tung Hoành Thiên Hạ, công việc chủ yếu chính là xử lý loại chuyện rách nát này.
"Một khi đã như vậy thì chúng ta đi thẳng tới khu vực khai thác mỏ thôi!" Biết Yêu Nghiệt Hoành Hành còn có việc quan trọng, Vô Kỵ cũng không níu kéo, lên tiếng cùng Yêu Nghiệt Hoành Hành và Vương Vũ rồi đi tới khu vực khai thác mỏ ở ngoại thành.
Khu vực khai thác mỏ của thành Yamatai nằm ngay bên cạnh, nhưng ra khỏi thành vẫn phải quẹo không ít đường vòng, cũng may ba người đều có áo choàng, bay thẳng một đường tới nơi.
Mười mấy phút đồng hồ sau, ba người đã bay tới vị trí khai thác mỏ của thành Yamatai. Ba người từ trên cao nhìn xuống, khắp núi non đều tản ra ánh sáng của khoáng thạch.
"Thế nào?" Vô Kỵ đắc ý hỏi Yêu Nghiệt Hoành Hành: "Quặng nơi này không tồi chứ."
Ai ngờ Yêu Nghiệt Hoành Hành lại chau mày nói: "Quặng không tồi, nhưng có chút kỳ quái."
"Kỳ quái?" Vương Vũ và Vô Kỵ đều không phải doanh nhân khoáng thạch, về phương diện này đương nhiên là không chuyên nghiệp bằng Yêu Nghiệt Hoành Hành. Sau khi nghe Yêu Nghiệt Hoành Hành nói vậy hai người đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
"Ừ!" Yêu Nghiệt Hoành Hành chỉ vào khu vực khai thác mỏ phía dưới nói: "Quặng nơi này rõ ràng nhiều hơn quặng của các thành chính khác rất nhiều!"
"Đó không phải là chuyện tốt sao?" Vô Kỵ không hiểu hỏi.
Quặng là vật phẩm tiêu hao, thứ này làm gì có ai chê nhiều.
"Không!" Yêu Nghiệt Hoành Hành lắc đầu nói: "Quặng như vậy khẳng định có vấn đề!"
Thế giới trò chơi rất chú ý việc cân bằng, cho nên khu vực khai thác mỏ thật ra rất giống với học viện pháp sư hoặc giáo đường, đều là bố trí tiêu chuẩn của mỗi thành chính. Đại đa số các quặng mỏ đều bò đầy quái cương thi, cho dù có chút khác nhau cũng không khác quá nhiều.
Để người thiết kế giải thích thì có thể nói, khoảng sản là một trong những tài nguyên chủ yếu của thế giới này, cho nên mỗi thành chính đều có xây dựng mỏ ở gần đó.
Nhưng khu vực khai thác mỏ của thành Yamatai lại không giống vậy. Khu vực khai thác mỏ nơi này rõ ràng lớn hơn những khu vực khai thác mỏ khác rất nhiều, hơn nữa dùng mắt thường cũng có thể thấy được, khoáng sản nơi này cực kỳ phong phú, càng quá đáng hơn là mỏ thế nhưng lại không có quặng mỏ.
Mỏ quặng là do hệ thống tạo ra, không có mỏ quặng chứng tỏ khu vực mỏ này vẫn được bảo tồn hoàn hảo, trước giờ chưa từng được khai thác.
Về phần tại sao chưa khai thác, chỉ có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, thiết lập bối cảnh chuyện xưa của khu vực quặng này đều là quặng đồng cấp thấp, không có giá trị khai thác...
Thứ hai, thiết lập bối cảnh chuyện xưa của khu vực này là khu vực nguy hiểm, người bình thường không có năng lực tới đây khai thác mỏ.
Hai vấn đề này, cho dù là vấn đề nào cũng sẽ ảnh hưởng tới nguồn khoáng sản thu vào.
Thấy Vương Vũ và Vô Kỵ vẫn còn khó hiểu, Yêu Nghiệt Hoành Hành giải thích đơn giản cho hai người.
"Bảo sao!"
Vương Vũ và Vô Kỵ đều sờ cằm như suy nghĩ.
Yêu Nghiệt Hoành Hành là một người làm ăn, người chơi dưới quyền đều là người đào quặng kiếm tiền là chính, không có chút hứng thú nào với chuyện khác. Chỉ cần có yếu tố ảnh hưởng tới khoáng sản thì đều không phải hoàn cảnh lý tưởng của bọn họ, dù sao cũng không thể bởi vì tình nghĩa mà bồi tiền vào làm mua bán.
Nhưng Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không nói thẳng là nơi này không thích hợp, mà nhìn thoáng qua khắp nơi nói: "Đi, chúng ta đi xuống xem một chút!"
Nói xong, Yêu Nghiệt Hoành Hành thu hồi cánh, vững vàng đáp xuống mặt đất.
Hai người Vương Vũ và Vô Kỵ cũng chậm rãi đáp xuống theo.
Lúc này, hai người thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành lấy ra một cái cuốc quặng tinh xảo từ trong túi, tùy tay gõ hai cái trên vách núi đá. Hai người Vương Vũ và Vô Kỵ nhìn mà trợn mắt há miệng.
Không hổ là trùm khai thác mỏ, còn luôn mang theo cuốc quặng bên mình, quả nhiên chuyên nghiệp!
"Keng keng!"
Một tiếng vang nhỏ cắt đứt suy nghĩ của Vương Vũ và Vô Kỵ, một cục khoáng thạch màu vàng kim lăn lốc trên mặt đất.
"Nhuyễn Kim Khoáng?"
Yêu Nghiệt Hoành Hành nhìn cục khoáng thạch trên mặt đất, khẽ cau mày lẩm bẩm một câu, sau đó nhặt cục khoáng thạch lên. Sau khi nhìn thuộc tính cục khoáng thạch, sắc mặt hắn vô cùng phức tạp.
Yêu Nghiệt Hoành Hành đã kiểm tra kỹ, cục khoáng thạch màu vàng này chính là Nhuyễn Kim Khoáng.
Nhuyễn Kim Khoáng chính là một quặng hiếm cấp Bí Ngân, tuy rằng cuốc quặng trong tay Yêu Nghiệt Hoành Hành có tỷ lệ đào được cực phẩm khá lớn, nhưng chỉ tiện tay gõ một cái đã đào được một cục Nhuyễn Kim Khoáng thì hiển nhiên đây không phải do cuốc quặng có vấn đề. Xem ra khu vực khai thác mỏ này chắc chắn là khu vực khai thác mỏ cực phẩm!