Trang 714# 1
Chương 1428: Mài đao không bỏ công đốn củi.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Quả thực Yêu Nghiệt Hoành Hành chính là ông chủ lớn, mỗi ngày rất nhiều việc, nhiều đàn em cần phải ăn cơm nữa, thời gian lại càng quý giá, khác hẳn hai tên Vương Vũ và Vô Kỵ chơi game online.
Quái không có kinh nghiệm không rơi trang bị thì Vô Kỵ xung soát đến chết, Yêu Nghiệt Hoành Hành lại lười chơi như vậy, hắn ta dứt khoát vứt lại một câu nghiên cứu xong rồi cho ta hay, loại chủ nghĩa này thực sự có phong phạm của một ông chủ.
Thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành rời đi, Vô Kỵ cũng đành chịu nói: "Chúng ta cũng đi thôi!"
"Sao vậy? Không đánh nó à?" Vương Vũ hỏi.
"Đừng đánh nó!" Vô Kỵ lắc đầu nói: "Thứ đồ chơi này nhất định phải dùng cách đặc biệt mới có thể tiêu diệt nó, bây giờ một manh mối còn không có làm gì cũng vô dụng thôi! Chúng ta phải đi tìm manh mối trước mới được."
"Có lý!" Vương Vũ gật đầu.
Mài đao không bỏ công đốn củi, đạo lý này đặt ở đâu cũng dùng ổn cả.
Cái này gọi là sự khác nhau giữa BOSS hoang dã thông thường và Quân Chủ Liệt Diễm, BOSS hoang dã không có nơi ở cố định, bốn biển là nhà, mà Quân Chủ Liệt Diễm vừa nhìn chính là tên đầu sỏ ở bản đồ khu vực khai thác mỏ này, rất có thể còn là tên có bối cảnh lớn trong thành Yamatai.
BOSS như vậy thì muốn tìm manh mối phải đến NPC thành chủ nơi đó để hỏi.
Dù sao Quân Chủ Liệt Diễm chiếm giữ nơi này nhiều năm như vậy, NPC nơi này không thể nào không biết gã.
Thật ra việc hỏi NPC này chỉ hơi phiền phức một chút, cũng không tính là khó, thế nhưng sau khi quay về thành Yamatai, Vương Vũ có chút không biết gì.
Đành chịu thôi, với Vương Vũ mà nói thì thành Yamatai chính là một nơi xa lạ, rốt cuộc Vương Vũ cũng không biết các NPC núp ở đâu.
Đừng thấy việc đánh nhau này Vương Vũ không hề sợ ai, thế nhưng suy cho cùng Vương Vũ cũng là trạch nam lính mới chơi game, năng lực thích ứng với hoàn cảnh trong trò chơi thua kém người chơi bình thường.
"Vô Kỵ à, việc hỏi thăm tin tức này ngươi vẫn nên tự mình làm đi, ta tìm một chỗ chờ ngươi nhé!"
Vương Vũ rõ ràng đã đánh giá thấp mức độ lười biếng của tên xấu xa Vô Kỵ này, vừa nghe Vương Vũ nói, Vô Kỵ đã xua tay: "Ta là kẻ chuyên về trí tuệ, loại thể lực này không phù hợp với địa vị của ta!"
"Ngươi thì hỏi cái gì chứ? Bảo NPC đến phủ thành chính báo cáo cho ngươi không được sao?" Vương Vũ không kìm được mà liếc nhìn Vô Kỵ.
Không cần nói đến thành chủ có quyền hạn này hay không, nếu có thì với tính cách của Vô Kỵ hoàn toàn có khả năng làm việc này.
Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Chủ ý khá hay, NPC mà vị thành chủ ta đây ra lệnh chỉ có vệ binh... Mà mấy tên ngốc đó thì biết cái gì chứ."
"Vậy ngươi muốn sao?" Vương Vũ buồn bực.
"Ha hả!" Vô Kỵ cười nham hiểm nói: "Bây giờ bọn Xuân huynh chắc đã quen thuộc xong thành chính rồi!"
"Hắt xì!"
Quả nhiên đúng như Vô Kỵ đoán, những người khác của Toàn Chân Giáo đã sắp hiểu rõ sự phân bố NPC trong thành Yamatai rồi, bọn họ đang tụ tập ở quán rượu chuẩn bị uống đôi chén, cả bọn vừa ngồi xuống Xuân Tường đã hắt xì một cái rõ to khiến cho đám người hoảng sợ, chẳng lẽ trong trò chơi cũng có thể bị cảm sao?
"Kỳ lạ!"
Xuân Tường khẽ xoa mũi nói: "Sao ta cảm thấy lạnh sống lưng vậy, không phải ai đó đang tính kế ta đâu nhỉ!"
Xuân Tường vừa dứt lời, bấy giờ trong kênh công hội đã nhảy ra tin tức do Vô Kỵ gửi tới: "Các ngươi ở đâu đó?"
"Quán rượu chứ đâu, ngươi có muốn đến mời chúng ta uống đôi chén không?" Cả bọn cười hỏi.
Ai cũng biết Vô Kỵ có bệnh mời người khác uống rượu sẽ chết, để cho hắn ta trả tiền thì chắc chắn sẽ không đến.
Ai ngờ lần này Vô Kỵ lại trả lời rất quyết đoán: "Được, rượu đắt nhất, nhớ ghi sổ cho ta."
"Ôi chao!" Cả bọn nghe vậy ngẩn người ra, hôm nay mặt trời moc ở phía tây ư? Vô Kỵ có thể mời khách, lại chọn rượu đắt nhất? Đúng là làm thành chủ rồi giọng điệu cũng khác hẳn.
"Không hổ là thành chủ đại nhân!"
Sau khi mọi người cảm thán, Xuân Tường gọi bồi bàn quán rượu: "Rượu đắt nhất lấy hai mươi bình! Nhớ ghi sổ thành chủ Vô Kỵ!"
"Đm!" Cả bọn hoảng hốt nói: "Chúng ta có chín người, gọi hai mươi bình rượu? Ngươi không sợ Vô Kỵ tìm ngươi gây rắc rối sao?"
"Ngươi thì biết cái gì, đây là một mình ta uống, muốn uống tự mình gọi đi!" Xuân Tường khinh thường cả bọn.
"Ngươi uống hết hai mươi bình?"
"Uống không hết đóng gói mang về." Xuân Tường mặt dày nói: "Ngàn năm một thuở lão cẩu Vô Kỵ mới mời khách, không gọi nhiều một chút sao xứng với ý tốt của hắn chứ?"
"Xuân huynh nói chí phải! Chúng ta gọi nhiều vào cho Vô Kỵ chút thể diện!"
Loại việc không biết xấu hổ này đã là truyền thống văn hóa của Toàn Chân Giáo, trong phút chốc cả bọn đã bị Xuân Tường thuyết phục, đồng loạt la lên: "Ta cũng lấy mười bình, nhớ ghi sổ Vô Kỵ!"
Ngay cả cô gái biết điều như Dương Na cũng đỏ mặt lấy năm bình, ừm, chủ yếu là hùa theo bầu không khí, tất cả mọi người đều làm chuyện xấu mà ngươi mặc kệ chẳng phải không hòa đồng ư! Đây cũng là lý do mà tại sao Toàn Chân Giáo có thể không nhận ra được rằng bọn họ đã dạy hư nhiều người như vậy.
Hiệu suất dâng rượu của hệ thống quán rượu thì không cần phải nói, trong chốc lát bình rượu đã bày ngay ngắn đầy ắp cả bàn.
Mọi người đang muốn chia của, bấy giờ kênh công hội lại nhảy ra một tin tức do Vô Kỵ gửi: "Chắc các vị đã dùng không ít nhỉ!"
"Cũng được!" Minh Đô nhìn rượu quý chất đầy bàn, đắc ý nói: "Ngươi không tính toán gì đó chứ?"
"Yên tâm, trước giờ ta nói chuyện vốn không tính toán gì cả." Vô Kỵ cười nói: "Rượu cũng đã cầm, có phải mọi người cũng nên đứng lên hoạt động một chút hay không?"
"?"
Vừa nghe Vô Kỵ nói thế, tất cả mọi người cảnh giác, không kìm được hỏi: "Ngươi có ý gì?"
"Để ta giúp các ngươi giải thích cái ý kia," Vô Kỵ nói: "đến chỗ NPC giúp ta điều tra thêm về manh mối ở khu vực khai thác mỏ Quân Chủ Liệt Diễm."
"Đệch con mợ nó, sao ngươi không đi?"
Mọi người bực dọc, ai cũng biết khi chơi máy tính không nối mạng việc tìm manh mối này khiến người ta chán ghét biết bao nhiêu, đến nỗi NPC trong toàn thành đều phải quấy rầy một lần, trong game online NPC nhiều như vậy, tìm manh mối đúng là một hoạt động thể lực.
"Bởi vì ta không phải là kẻ ăn của người phải làm việc cho người." Vô Kỵ cười.
"Ngươi nghĩ rằng chúng ta là kẻ của người phải làm việc cho người ư? Cũng đánh giá cao chúng ta quá rồi!" Cả bọn Toàn Chân Giáo khinh bỉ, rất rõ ràng Vô Kỵ vẫn không hiểu rõ mấy người này chăng.
"Đương nhiên các ngươi không phải!" Vô Kỵ cười nói: "Tiền mua rượu vừa rồi là do lão Ngưu bỏ ra, muốn chết thì cứ mặc sức!"
"..."
Nhìn thấy tin của Vô Kỵ, cả bọn đều đen mặt.
Con mẹ nó trắng trợn hăm dọa mà. Mọi người dám đắc tội Vô Kỵ, chẳng lẽ vẫn dám đắc tội Vương Vũ ư?
Thái độ mọi người thay đổi: "Thì ra là chuyện của lão Ngưu, Ngưu huynh có việc cứ nói thẳng là được rồi, cần gì như vậy chứ!"
"Nhảm nhí, trực tiếp nói cho các ngươi thì các ngươi đã giả mù rồi!"
Vô Kỵ rất hiểu rõ đám khốn khiếp này, nếu Vương Vũ bảo bọn họ hỗ trợ đánh BOSS thì bọn họ tuyệt đối không nhiều lời, dù sao Vương Vũ cũng rất nghĩa khí với cả bọn, nhưng nếu để cho bọn họ làm việc nhàm chán như kiếm manh mối này, chắc chắn bọn họ sẽ kéo tin tức vào danh sách đen.
"Hắn ư, lão cẩu Vô Kỵ có tính là chó giả uy bò không?"
Mọi người vô cùng bất mãn với hành vi lấy Vương Vũ ra hù dọa của Vô Kỵ, đồng loạt chỉ trích Xuân Tường: "Tại ngươi hết đó, lấy nhiều rượu cho cả bọn làm gì!"
"Các ngươi thì biết gì chứ!" Xuân Tường dựng ngón tay thối nói: "Cho dù ngươi lấy một bình thì lão cẩu kia cũng sẽ lừa ngươi thôi."
Dứt lời, Xuân Tường xông ra khỏi bàn vỗ tay đen đét: "Ông chủ, cho ta thêm hai mươi bình!"