Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 143 - Chương 143: Cách Chiến Đấu Của Boss

Trang 72# 2

 

 

 

Chương 143: Cách chiến đấu của BOSS
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thật thú vị! Vương Vũ cười khẽ, xoay quyền trượng giữa không trung hai vòng, quát to một tiếng: “Trúng!”

Cùng lúc đó quyền trượng rời tay, cuốn theo tiếng gió đập lên người Willie.

Willie đứng nơi đó nhắm hai mắt niệm kinh trông giống như một cái bia cố định, sau khi bị một quyền trượng của Vương Vũ đập vào thì hơi ngửa ra.

Trong khi Willie vẫn còn đang kinh ngạc, Vương Vũ đã đuổi sát theo sau, lúc ở giữa không trung hắn vươn tay bắt được quyền trượng vừa bắn trở về, lật tay đập một nhát vào mặt Willie,

Chiêu này của Vương Vũ tên là “Kinh Hồng Nhất Miết”, trong cứng có khéo léo, lúc này Vương Vũ dùng mười phần sức mạnh, đánh cho thân hình Willie nghiêng ngả, lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống đất.

Từ trước đến nay loại cao thủ như Vương Vũ đều là một chiêu thành công, liên tục không ngừng, không cho đối thủ chút kẽ hở để phản kích nào cả.

Nhìn thấy Willie bị một quyền trượng của mình đánh mất thăng bằng, Vương Vũ cúi đầu khom người, thuận tay hạ xuống, quét vào đầu gối Willie.

Willie vốn là sắp ngã sấp lại bị Vương Vũ bổ thêm một côn, ầm một tiếng ngã đến bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Vương Vũ thuận thế đạp một chân lên lưng Willie, giơ quyền trượng lên, một côn lại một côn nhắm ngay gáy Willie đập xuống...

Đã không có mười hai Kỵ Sĩ Thánh Điện đàn em bên cạnh, Willie thật sự là vô cùng ăn hại, nhưng mà nói Willie là đồ bỏ đi thì cũng chỉ bỏ đi với Vương Vũ, dù sao tên này vậy mà một mình xử lý Long Huyết Thần Súng cùng cấp bậc.

Tuy Willie là BOSS, nhưng dưới sự tấn công liên tục không dứt này của Vương Vũ, ông ta không tìm được chút thời cơ nào để ngã hẳn xuống, cho dù có muốn đứng dậy cũng không được, chỉ đành lắc lư đầu và thân thể hòng tránh né các đòn tấn công, thuận tiện lắc cho Vương Vũ rơi xuống khỏi thân thể mình

Khổ nỗi Willie không phải BOSS cận chiến, kỹ xảo cận chiến tệ hại vô cùng, càng đừng nói đến chuyện so sánh với Vương Vũ, thậm chí còn thua xa Long Huyết Thần Súng, dưới bóng côn không lộ chút sơ hở nào của Vương Vũ, có nhiều động tác hơn nữa cũng thành thừa thãi.

Vương Vũ tàn nhẫn đập xuống liên tục vang lên những tiếng bốp bốp, Dương Na nhìn mà nghẹn họng trân trối...

Dương Na đã từng giao đấu với Willie, đương nhiên biết rõ chỗ lợi hại của Willie.

Vốn là đời thứ n của bốn thế gia lớn về võ thuật, Dương Na cũng khá kiêu ngạo về thân thủ của mình, lúc trước chưa gặp được Vương Vũ, cái tên Vương Vũ cũng đã như sấm nổ bên tai trong giới võ công, Dương Na từ nhỏ đã bị bậc cha chú dạy dỗ rằng "Thằng nhóc nhà họ Vương kia tài giỏi đến mức nào", từ đó khiến trong lòng Dương Na không khỏi mâu thuẫn với "con nhà người ta" này ...

Dương Na nghĩ trong lòng là cho dù Vương Vũ có thiên tài đến mức nào, cùng lắm cũng chỉ là tên lông bông ngoài 20 tuổi, hơn nữa thiên phú của cô ta cũng không kém, lại cố gắng tập võ như thế này, chẳng lẽ còn bị hắn bỏ xa sau lưng sao?

Kết quả hôm nay nhìn thấy bản lĩnh của Vương Vũ, Dương Na hoàn toàn phục rồi...

Trước đó khi Dương Na khiêu chiến Willie, giao đấu cùng lắm được ba hiệp thì đã bị đánh mất binh khí, sau đó bị người ta đuổi giết như chó, bây giờ nhìn Vương Vũ qua mấy hiệp mà lại có bản lĩnh đánh choWillie phải nói là không còn gì để chống đỡ, sau đó bị giẫm trên mặt đất sỉ nhục đủ loại... Chênh lệch giữa hai bên, chỉ nhìn là đã rõ.

Loại chuyện như tập võ này, mặc dù nói cần chăm chỉ bù thiếu sót, nhưng mà những thứ như thiên phú, thật sự không phải cố gắng là có thể bù đắp được, huống hồ, Vương Vũ từ nhỏ tập võ không gián đoạn, chưa chắc đã lười nhác hơn Dương Na, có thành tựu này hoàn toàn hợp tình hợp lý.

"Nhìn tôi làm gì? Tìm thấy vật của cô chưa?" Vương Vũ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Dương Na, tranh thủ quay đầu sang hỏi.

"Chưa... chưa tìm thấy..." Dương Na giật mình một cái, tỉnh lại từ trong suy nghĩ, vội nói.

"Ồ! Vậy cô cứ từ từ tìm!"

Vương Vũ vừa nói chuyện vừa vung quyền trượng quất lên BOSS dưới lòng bàn chân với dáng vẻ vô cùng thành thạo, Dương Na thấy thế trong lòng càng uất ức...

Từng dãy số xuất hiện trên đầu chánh án Willie, cả người Willie bị đánh cho hoàn toàn thay đổi, vì đòn tấn công của Vương Vũ không hề gián đoạn, cho nên Willie không thi triển ra được kỹ năng hồi phục, lượng máu của Willie cũng nhanh chóng hạ xuống, mắt thấy hạ xuống đến 30%, Vương Vũ cười khẽ, thả người nhảy về phía sau, lướt sang một bên.

Đánh nhiều BOSS như vậy, Vương Vũ đương nhiên biết rõ, đến khi BOSS còn 30% sẽ thi triển ra kỹ năng tất sát, mà Vương Vũ cũng đang đợi thời khắc này!

Đúng như Vương Vũ đoán, khi lượng máu giảm xuống 30%, thánh quang trên người Willie chợt lóe sáng, thân thể ông ta dựng thẳng lên khỏi mặt đất hệt như cương thi.

Thánh quang lấp lánh, gương mặt bị Vương Vũ đánh như đầu heo của Willie trở về hình dáng ban đầu với tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ.

"Tên dị giáo bẩn thỉu!"

Willie quát to một tiếng, cả người lơ lửng giữa không trung, mái tóc tản ra bay lượn, áo bào dài trên người cũng bị thánh quang hòa tan, hai chiếc cánh trắng muốt từ từ duỗi ra từ sau lưng Willie.

Thiên Thần Phán Quyết (ngụy) (BOSS Hoàng Kim) (Tinh Anh)

Sinh lực: 90.000

Nội lực: 12.456

Kỹ năng: Thiên Đường Thập Tự Trảm, Thần Thánh Quang Vũ, Ánh Sáng Phán Quyết.

"Hì hì!" Nhìn thấy chánh án Willie biến hình thành Thiên Thần Phán Quyết, Vương Vũ nở nụ cười.

Vương Vũ đoán không sai, chánh án Willie biến hình cấp độ, sau khi thiên sứ xuống trần thì sẽ biến thành bộ dạng này, cái gọi là Đôi Cánh Thánh Quang, chắc chắn chính là đôi cánh sau lưng kia!

Sau khi Thiên Thần Phán Quyết hoàn thành biến hình thì ông ta chắp hai tay lại, sau đó lại từ từ tách ra, một thanh kiếm dài hình chữ thập từ từ ngưng tụ ra giữa hai tay của Thiên Thần Phán Quyết.

"Đá Thánh Ma!"

Dương Na nhìn thấy viên đá ở chuôi kiếm của Thiên Thần Phán Quyết, đứng kêu lên ngay tại chỗ.

Thảo nào tìm khắp nơi cũng không thấy đá Thánh Ma đâu, hóa ra là sau khi chánh án biến hình thì mới triệu hồi ra thanh kiếm kia.

"Nhận lấy lửa giận của Thần đi!"

Thánh kiếm thành hình, hai tay Thiên Thần Phán Quyết nắm chuôi kiếm, đột ngột vung lên, hai luồng kiếm khí đan xen như hình chữ thập, xé rách không khí chém về phía này.

Vương Vũ làm ra một tư thế cúi mình xoay hông rất kỳ quái, xoay người sượt qua, luồng kiếm khí hình chữ thập kia lập tức bay về phía Dương Na đứng sau lưng.

Dương Na còn đang nhìn kiếm trong tay Thiên Thần Phán Quyết, khi kiếm khí bay đến trước người cô ta mới phản ứng được.

Mắt thấy Dương Na sắp bị một đao chém chết, tầm mắt của cô ta đột nhiên tối sầm lại, một bàn chân lớn khắc lên má trái Dương Na, đá cô ta bay ra ngoài.

Kiếm khí chém lên bàn đá cẩm thạch sau lưng Dương Na, cái bàn chắc chắn bị chém thành hai nửa chỉnh tề.

"Đệt! Anh nghĩ gì thế hả!"

Vương Vũ thu chân lại, sau khi hạ xuống thì chỉ vào Dương Na cả giận mắng: "Lãng phí một Thuấn Di của ông đây, có biết không hả?"

"Mẹ nó!" Dương Na ôm má trái giơ ngón tay thối lên với Vương Vũ.

Mẹ kiếp, từ nhỏ đến lớn cha cô cũng chưa từng đánh cô, thằng khốn Vương Vũ này lại dám lấy chân đạp lên mặt cô, còn trách cô làm phí kỹ năng của hắn!

Gương mặt của con gái còn quan trọng hơn mạng sống, nếu không phải vì nể tình Vương Vũ vì muốn cứu cô ta mới làm như thế thì Dương Na đã nhào lên liều mạng với hắn rồi.

Trường kiếm trong tay Thiên Thần Phán Quyết liên tục vung lên, giống như Thập Tự Trảm không tốn tiền, chém tất cả bàn ghế bên trong đại điện thành mảnh vỡ!

Vương Vũ là người tập võ, tốc độ của Dương Na cũng vô cùng huyền diệu, đối với tấn công rậm rạp như vậy mà bọn họ vẫn còn có thể cố gắng hết sức để chạy trốn được, có điều tùy theo kiếm khí tăng nhanh, hai người cũng không thể chống đỡ được bao nhiêu lần nữa.

"Làm sao bây giờ?" Hai người trốn sau một cây trụ đá, Dương Na thở hồng hộc hỏi Vương Vũ.

Kiếm khí của Thiên Thần Phán Quyết vô cùng sắc nhọn, hai người tuyệt đối không thể chống đỡ được, bây giờ hai người hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động, phải nói là đi được đến đâu hay đến đó.

"Thấy bức tượng thần kia không?" Vương Vũ chỉ vào tượng của Thần Ánh Sáng nói: "Trong đại sảnh này chỉ có duy nhất bức tượng kia là ông ta không dám chém, chúng ta chạy đến sau tượng thần..."

"Có vẻ khá xa đấy!" Dương Na ước lượng khoảng cách một chút!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment