Trang 725# 1
Chương 1450: Binh bất yếm trá.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Hừ!”
Dương Na hừ lạnh một tiếng, thu cung tên lại rồi xoay người bước đi.
Hành động này khiến cho Tay Trái Tử Thần không khỏi mờ mịt, nhịn không được hỏi mọi người trong chiến đội: “Ta từng đắc tội với vị cô nương này hả?”
“Không phải chứ đại ca, ngươi quên rồi hả?” Mấy người bên Minh Vương Giới đều mang vẻ mặt khiếp sợ.
“Có ý gì?” Tay Trái Tử Thần càng thêm buồn bực.
“Ở giải thi đấu chuyên nghiệp đó!” Hades nhắc nhở: “Không phải ngươi từng đánh nàng ta sao? Nàng ta đã nói sẽ nhớ kỹ ngươi…”
“Oh fuck! Không thể nào! Nữ nhân khủng bố đến vậy hả?”
Nghe được Hades nói, Tử Thần bỗng nhiên cảm thấy lạnh ở sau ót, hắn lập tức nhớ tới giải thi đấu chuyên nghiệp không lâu trước đây.
Đúng là lúc đấy bản thân cũng hơi quá tay, khiến cô nương nhà người ta đang sống sờ sờ liền lăn ra chết ngắc. Nhưng đó là thi đấu mà, không phải bắt buộc người chết ta sống sao? Chẳng qua chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu rồi, nữ nhân này vẫn còn nhớ rõ như vậy, cũng thật quá đáng sợ.
“Đương nhiên, đại ca ngươi chưa từng yêu đương thì ngươi không hiểu được đâu…” Hades lắc đầu thở dài.
“À, vậy nghĩa là ngươi từng yêu đương rồi?” Mấy người bên Minh Vương Giới kinh ngạc hỏi lại Hades.
“Không có…” Hades lắc đầu: “Nhưng cách nghĩ này là hợp lý nhất mà…”
“Cặn bã!” Mọi người đồng thời giơ ngón giữa.
Chỉ có Tay Trái Tử Thần ý vị thâm trường nhìn Dương Na một chút, muốn nói rồi lại thôi.
…
Dương Na và Linh Lung Mộng lúc này lại đang truy vấn Vô Kỵ ở kênh chiến đội: “Nếu làm như vậy hắn sẽ nhường trang bị cho chúng ta hả?”
“Đương nhiên!” Vô Kỵ cười xấu xa nói: “Hắn cũng không ngốc! Chút nữa nếu có đồ của Cung thủ, chỉ cần các ngươi muốn, hắn nhất định sẽ từ bỏ vô điều kiện.”
Thực lực của Tay Trái Tử Thần tất cả mọi người ở đây ai cũng biết, từ lúc bước vào phụ bản tới nay, hắn vẫn luôn dùng kỹ áp quần hùng, bất kể là lực tấn công hay năng lực lãnh đạo, tất cả đều ép mấy người bên Toàn Chân Giáo gắt gao. Có lẽ ngoại trừ Vương Vũ ra thì không còn có ai có thể đè ép được Tay Trái Tử Thần.
Cái tên khốn nạn này, rõ ràng đều là Cung thủ nhưng Dương Na và Linh Lung Mộng đứng với hắn không khác gì hai người vô hình, cảm tưởng như không tồn tại luôn vậy.
Đừng nhìn bây giờ Tay Trái Tử Thần đã nhận được một quyển sách kỹ năng, nếu lát nữa mở ra đồ vật của Cung thủ, lấy biểu hiện của hắn hiện giờ, chắc chắn cũng sẽ không rơi vào tay của mấy người Dương Na.
Tuy rằng lúc đầu đã thống nhất sẽ phân phối theo nghề nghiệp, nhưng chung một nghề nghiệp thì cũng phải nhìn vào biểu hiện của mỗi người đúng không. Nếu cứ mở to mắt nói dối nhét đồ vào trong tay của hai người Dương Na, vậy chẳng phải Toàn Chân Giáo đều là những người không biết xấu hổ sao?
Mặt, Toàn Chân Giáo chắc chắn không cần rồi, nhưng công tác bên ngoài vẫn phải làm, nếu không người ngoài nhìn vào lại bảo bọn họ bắt nạt người ta.
Cho nên Vô Kỵ liền nghĩ ra khổ nhục kế này - Dương Na diễn vai mặt đen, còn hắn sẽ diễn vai phản diện.
Tay Trái Tử Thần cũng đã từng lĩnh giáo qua bản lĩnh của Dương Na. Tuy rằng bây giờ tạm thời bị đè ép, lại còn là thủ hạ bại tướng dưới tay Tay Trái Tử Thần, nhưng trong lòng Tay Trái Tử Thần lại biết rõ - biết cô nương này khó chơi thế nào, nếu không phải lúc ấy chủ quan bị bản thân tính kế thành công, chỉ sợ hươu chết về tay ai còn chưa biết.
So đo với chị em phụ nữ không phải là hành vi của một nam tử hán, huống hồ lại là một vị cao thủ như Dương Na. Nếu thật sự bị Dương Na “nhớ thương”, về sau Minh Vương Giới gia nhập Liên Minh Huyết Sắc, chẳng khác gì cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ngày qua ngày chắc chắn không tốt một chút nào.
Còn việc nên giải quyết ra sao, Tay Trái Tử Thần tất nhiên trong lòng hiểu rõ. Bởi vì khi nam nhân đứng ở trước mặt một nữ nhân, phản ứng bản năng chính là cố gắng tìm đường sống trong chỗ chết.
Mấy người bên Toàn Chân Giáo hầu như đều là những người có tư duy nhạy bén, lúc này làm sao không hiểu ý tứ của Vô Kỵ và Dương Na?
“Trời má!” Nhìn thấy cuộc đối thoại giữa ba người, bọn họ không khỏi đen mặt nói: “Vô Kỵ a Vô Kỵ, ngươi cũng rất “chó” đó!”
“Ha ha!” Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: “Thân là hội trưởng, giúp mọi người trong công hội có thêm phúc lợi là việc mà ta nên làm! Không cần khích lệ ta như thế đâu!”
……
Vật phẩm rơi trong phụ bản ẩn nhiều hơn bình thường không biết bao nhiêu lần. Tuy rằng thực lực của đám Liệt Diễm Song Đầu Khuyển này không cao nhưng lại rơi không ít răng nanh Liệt Diễm.
Thứ này cũng giống như Liệt Diễm Chi Châu, đều là tài liệu giúp tăng lên thuộc tính của trang bị, chỉ có một sự khác biệt duy nhất là răng nanh Liệt Diễm chỉ tăng lên thuộc tính của vũ khí.
Dọn dẹp chiến trường xong, mọi người tiếp tục tiến về phía trước. Trên đường đi lại gặp mấy bầy Liệt Diễm Song Đầu Khuyển, thế nên mất một lúc lâu mọi người mới đi tới cuối dòng dung nham.
Phía cuối con đường là một cung điện tối om, bước đến gần cũng không cảm thấy có gì quá đáng sợ, nhưng từ xa có thể loáng thoáng nhìn thấy lối vào của cung điện không khác gì miệng của một con thú lớn, trông vô cùng khủng bố.
Cung điện không có cửa chính, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một mảnh tối om, không thể quan sát rõ bên trong có gì.
“Thánh Quang Thuật!”
Vô Kỵ nhẹ nhàng ngâm xướng ma pháp, triệu hồi ra Thánh Quang Cầu sáng rực lóa mắt.
Nó chậm rì rì bay vào bên trong cung điện. Chẳng qua vừa mới bay đến cửa điện, ánh sáng liền bị cắn nuốt.
“Chó má!” Nhìn lối vào của cung điện quỷ dị này, Minh Đô buồn bực nói: “Lại là cái nguyên lý trời đánh gì đây?”
Bọn họ chơi “Trọng Sinh” lâu như vậy, chưa từng gặp phải hiện tượng kỳ lạ như thế này bao giờ.
“Không rõ ràng lắm…” Vô Kỵ lắc đầu nói: “Ai biết chỗ này được sắp đặp giả thuyết như thế nào.”
“Này… Nơi này sẽ không có BOSS mai phục đó chứ?”
Mọi người thấy Vô Kỵ cũng không biết chuyện này là như thế nào, tất cả đều ăn ý dừng lại bước chân, bắt đầu lung tung suy đoán.
Dù gì dựa vào độ vô sỉ của người thiết kế ra trò chơi này, không có gì là không thể xảy ra cả.
Tục ngữ đã nói rồi, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng. Mọi người ở đây đều là cao thủ, gặp BOSS cũng không có gì đáng sợ cho cam, nhưng mà đã biết đây là một cái hố mà còn cố nhảy vào thì thực sự là quá ngu xuẩn.
Cuối cùng vẫn là Vương Vũ kẻ có tài nên gan cũng lớn, thấy mọi người đều có chút cố kỵ, hắn liền xung phong nhận việc: “Để ta vào trước xem sao!”
“Ngươi cẩn thận một chút! Có gì không ổn liền lập tức chạy ra ngoài!”
Vô Kỵ dặn dò một câu.
Sau đó Vương Vũ cẩn thận đi vào bên trong.
“Lạch cạch!”
Vương Vũ vừa mới bước một chân vào cung điện, đột nhiên có một tiếng vang nhỏ. Vốn dĩ nơi này đang tối om như mực, nháy mắt trở nên đèn đuốc sáng trưng.
“Trời má!” Mấy người đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh này không khỏi nuốt một búng máu vào trong bụng.
Mẹ nó, người thiết kế ra trò chơi này rất biết hãm hại người khác, thế nhưng cố ý thiết trí một cảnh tượng đáng sợ để hù dọa người ta. Nếu không phải Vương Vũ là một tay mơ to gan lớn mật, chỉ sợ mấy người tự xưng là cao thủ này đã bị dọa chạy từ lâu rồi.
Mọi người một bên nguyền rủa người thiết kế trò chơi, một bên đuổi kịp Vương Vũ bước vào bên trong cung điện.
Nơi này cũng không to lớn như trong tưởng tượng, trái ngược vô cùng chật chội.
Ở trước mặt mọi người là một cánh cửa nhỏ cao chừng hai mét, không khác vừa nãy là bao, bên trong cũng chỉ có một màu đen kịt.
“Mọi người cẩn thận một chút, đừng vội đi vào.” Nhìn thấy cửa nhỏ, Vô Kỵ nhíu nhíu mày lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng nghe được lời khuyên này, mọi người lại vô cùng khinh thường nói: “Xì! Chắc chắn là lại làm trò rồi!”
Thánh Đấu Sĩ sẽ không bị một chiêu đánh bại hai lần, vừa rồi đã bị hạ gục một lần, bây giờ bọn họ nhất định sẽ không mắc mưu nữa.
Vì thế một đám người mặc kệ Vô Kỵ khuyên can, không chút chần chừ đi vào cửa nhỏ.
“Ai…” Thấy đoàn người không chịu nghe khuyên bảo, Vô Kỵ lắc lắc đầu rồi cũng đi vào bên trong.
“Ầm vang!”
Tại thời điểm Vô Kỵ đi vào, đột nhiên phía bên trên cánh cửa rơi xuống một khối đá lớn, chặn bên ngoài cửa kín không một kẽ hở.
“Ha ha ha ha! Lần này các ngươi đừng hòng chạy thoát!”
Cùng lúc đó một tiếng cười quái dị từ trên đầu truyền tới.