Trang 728# 1
Chương 1456: Thà đắc tội quân tử không nên đắc tội Toàn Chân Giáo
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Lão đại..."
Chứng kiến Tay Trái Tử Thần bỏ qua món trang bị này, những người khác trong Minh Vương Giới cũng có chút tức giận bất bình.
Rõ ràng là Tay Trái Tử Thần đóng góp nhiều nhất, dựa vào cái gì lại đưa trang bị cho người khác.
"Ha ha!" Tay Trái Tử Thần mỉm cười khoát tay áo nói: "Với tầm bắn của ta mà nói, cái thứ trang bị này chỉ có mỗi thuộc tính Dạ Thị là có ích đối với ta, những thuộc tính khác đối với ta cũng có hơi lãng phí."
Qủa thực là vậy, Tay Trái Tử Thần là Cung thủ toàn lực thêm toàn điểm sức mạnh. Đối với Cung thủ mà nói, sức mạnh có thể gia tăng tầm bắn, sức mạnh càng lớn, tầm bắn lại càng xa.
Tầm sát thương của người chơi Cung thủ bình thường khoảng chừng ba mươi mét, mà tầm sát thương của Tay Trái Tử Thần lại cực kỳ khủng bố, nghiễm nhiên vượt qua trăm mét.
Kết giới được thêm vào cái áo choàng này chỉ có phạm vi 2000, nói cách khác trong tình hình chung, áo choàng được thêm vào hai thuộc tính chỉ phát huy hiệu lực trong phạm vi xa nhất là hai mươi mét.
Cự ly hai mươi mét đối với Cung thủ mà nói có thể tính là không xa. Ở giai đoạn hiện tại cự ly tấn công của người chơi Pháp sư đều ở trong khoảng mười lăm tới hai mươi mét, mà Pháp sư có nhiều kỹ năng khống chế, hơn nữa lại có lực sát thương cao nhất trong các nghề nghiệp, với cự ly tấn công giống nhau mà đánh với loại nghề nghiệp máu giấy như Cung thủ thì chỉ mất vài giây.
Nếu là Cung thủ bình thường, thêm điểm nhanh nhẹn, thân thủ linh hoạt, đối với Pháp sư cần kỹ năng niệm chú thì có lẽ vẫn còn dây dưa được đường sống. Còn loại Cung thủ cồng kềnh dốc toàn lực vào sức mạnh như Tay Trái Tử Thần thì chỉ đứng yên tại chỗ làm bia ngắm thôi.
Nhưng Dương Na lại khác, Dương Na không chỉ có thần thủ linh hoạt, mà cô gái này còn là một Cung thủ giỏi về cận chiến, lúc PK với người ta hận không thể đem nỏ bắn vỡ ót người ta mới thôi, rất hiển nhiên cái áo choàng này chỉ ở trong tay Dương Na mới phát huy được toàn bộ công hiệu.
"Vậy... cám ơn ngươi."
Nghe Tay Trái Tử Thần nói như vậy, lúc này Dương Na mới nói một tiếng cảm ơn,
ngượng ngùng nhận lấy áo choàng.
Dương Na cũng không phải loại người không biết tốt xấu, tuy rằng Tay Trái Tử Thần nói rất có lý, phần lớn các thuộc tính trên áo choàng này đối với hắn không có tác dụng gì, nhưng Dạ Thị cũng là năng lực bất kỳ nghề nghiệp nào cũng có thể sử dụng như một kỹ năng thần thánh. Trong lòng Dương Na vẫn rất cảm kích việc Tay Trái Tử Thần nhường lại áo choàng cho mình.
"Không cần cảm ơn!" Tay Trái Tử Thần rộng lượng khoát tay áo nói: "Hi vọng Tuyết cô nương không hận ta vì chuyện lúc trước mới phải."
"Chuyện đó... đó là đương nhiên."
Dương Na đỏ mặt, nhìn thấy thái độ của Tay Trái Tử Thần, lại nghĩ tới bản thân mình dùng loại thủ đoạn hèn hạ này để đoạt trang bị, Dương Na đột nhiên cảm thấy uổng cho bản thân mình là người học võ.
Ngay cả mọi người trong Toàn Chân Giáo luôn luôn có thái độ coi trọng việc "Trong trò chơi phải không biết xấu hổ", thấy Tay Trái Tử Thần dũng cảm nhường lại trang bị như thế cũng có chút trợn mắt há hốc mồm.
"Con mẹ nó! Mặc dù thằng nhóc này có hơi ngốc nghếch, nhưng ngốc vậy cũng thật đáng yêu." Xuân huynh chậc chậc cảm thán.
"Đúng vậy nha... Không ngờ hắn lại có thể sảng khoái như vậy." Minh Đô cũng thấy khó tin.
"Đúng vậy đó, ngươi cho rằng người ta giống các người sao." Dương Na lên tiếng nói.
"Há! Cái cô nàng này!" Mọi người đều khinh bỉ nói: "Ấy vậy mà lại bênh vực người ngoài đó, trang bị lại chẳng phải chúng ta cầm."
…
"Này... chuyện đó..." Ngay tại thời điểm mọi người khinh bỉ Dương Na, Fiat ở một bên sợ hãi liếc Vương Vũ một cái, sau đó yếu ớt đánh tiếng hỏi Vô Kỵ: "Ta đã đi được chưa?"
"Đi?" Vô Kỵ cười lạnh nói: "Ngươi là một ác ma, chỉ với một cái áo choàng có thể khiến người ta tha thứ cho ngươi sao?"
Thấy Tay Trái Tử Thần thành thật như thế, hiện tại Vô Kỵ cũng có hơi hối hận khi bắt nạt người đàng hoàng. Xem ra nếu không thể bắt chẹt được ít đồ cho Tay Trái Tử Thần, lương tâm sẽ thấy không thanh thản.
"Ta..."
Fiat âm thầm cho bản thân một cái tát tai hỏi: "Ngươi còn muốn cái gì nữa?"
"Thế nào gọi là ta còn muốn cái gì!" Vô Kỵ căm giận nhìn Fiat nói: "Đây là ngươi đang muốn mình được tha lỗi hiểu không?"
"Biết, biết, ta hiểu!" Fiat vội vàng nói: "Ngài cảm thấy ta có thể dùng thứ gì để tạ lỗi."
"Thứ này thì sao!" Vô Kỵ chỉ vào ngay phía trước nói: "Từ nơi đây đến phía đối diện cách mười mấy mét, làm thế nào ngươi nhảy tới được?"
"..."
Xem như Fiat này đã nhận ra, tên Mục sư tự xưng là sứ giả Ánh Sáng ở đối diện còn con mẹ nó ác ma hơn cả mình.
Cái này con mẹ nó là nhịp nhàng vét sạch cướp sạch của mình sao.
Fiat trầm ngâm một chút, cuối cùng bất đắc dĩ hỏi: "Nếu ta giao kỹ năng này cho các ngươi, có thể thả ta đi được không?"
"Ngươi đang ở đây nói điều kiện với chúng ta?" Vô Kỵ mặt không đổi sắc nói: "Đừng quên, cho dù là ngươi không cho, chúng ta chỉ cần giết ngươi là có thể lấy được, BOSS đứng trước mặt người chơi đều nhận lấy kết cục như vậy."
"Hừ!" Fiat hừ lạnh một tiếng nói: "Tên lòng tham không đáy này, cái kỹ năng này của ta là kỹ năng độc quyền, chỉ cần ta không muốn dạy, cho dù ngươi giết ta cũng vô dụng!"
"Là vậy sao..." Vô Kỵ nghe thế hơi sững sờ, khẽ vuốt cằm nói: "Được rồi, chỉ cần ngươi giao kỹ năng vừa rồi ra đây ta sẽ thả ngươi đi."
"Vậy bọn họ thì sao?" Fiat cũng rất thông minh, lập tức thấy được cạm bẫy trong lời nói của Vô Kỵ, trò đùa ngôn từ là thứ hệ thống thích chơi nhất nha, Fiat đương nhiên cũng am hiểu.
"Ha ha!" Vô Kỵ cười một tiếng nói: "Bọn họ cũng như vậy."
"Được, giữ lời nhé!" Nghe thấy lời Vô Kỵ nói, Fiat thuận tay lấy ra một quyển sách kỹ năng màu đen ném cho Vô Kỵ.
Vô Kỵ vươn tay nhận lấy sách kỹ năng, vừa nhìn thoáng qua trên mặt đã lộ ra nụ cười hài lòng, khoát tay một cái với Vương Vũ nói: "Lão Ngưu, thả hắn đi thôi!"
Vương Vũ nghiêng mình tránh đường, Fiat u oán liếc nhìn Vương Vũ một chút, sau đó căm phẫn quay đầu hỏi Vô Kỵ: "Ngươi tên là gì?"
Xuân Tường cười cười đáp: "Hắn gọi là Thủy Hạ Khán Ngư! Ta tên là Khố Hạ Khán Điểu, không phục thì tới tìm chúng ta báo thù là được."
"Thủy Hạ Khán Ngư?" Fiat nhắc lại một lần nữa, sau đó hung ác nói: "Ta sẽ nhớ kỹ các ngươi. Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, ta nhất định sẽ lại tìm tới nhóm các ngươi!"
Nói xong, Fiat tung người nhảy lên xuống mấy cái rồi biến mất trước mắt mọi người.
"Thủy Hạ Khán Ngư?" Fiat đi rồi, Tay Trái Tử Thần hỏi Vô Kỵ với vẻ mặt mờ mịt: "Không phải tên ngươi là Vô Kỵ sao?"
"Đúng vậy nha." Vô Kỵ gật đầu.
"Thủy Hạ Khán Ngư là ai?" Tay Trái Tử Thần tiếp tục hỏi tới.
"Một tiện nhân!" Vô Kỵ cười hì hì đáp.
"Chậc chậc chậc..."
Nhìn khuôn mặt này của Vô Kỵ, mọi người trong Minh Vương Giới không khỏi cảm thấy rét lạnh sau lưng. Meo, NPC trí năng rất nhỏ mọn, nhìn dáng vẻ kia của Fiat chắc chắc sẽ báo thù. Cái tên Thủy Hạ Khán Ngư đáng thương kia không biết đã tạo nghiệt gì, vô duyên vô cớ lại chọc vào một BOSS cấp Sử Thi, xem ra câu nói thà đắc tội quân tử không nên đắc tội tiểu nhân quả nhiên rất đúng đắn.
Vốn dĩ mọi người còn cảm thấy hơi kinh sợ việc Tay Trái Tử Thần nhường lại trang bị, lúc này xem ra Tay Trái Tử Thần làm vậy tuyệt đối có thể xứng với hai chữ "sáng suốt".
Dù sao ở cạnh đám Toàn Chân Giáo này cũng có chút lo lắng, chỉ sợ uống nước lạnh cũng có thể bị nghẹn.
Đối với phản ứng của mọi người trong Minh Vương Giới, Vô Kỵ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tự mình đưa cuốn sổ kỹ năng vừa rồi cho Tay Trái Tử Thần, nói: "Quyển sách này ngươi dùng đi! Hiện giờ hai chúng ta không ai nợ ai nữa rồi."