Trang 74# 1
Chương 146: Đừng gấp, chờ viện binh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đừng nói những người này đều là người chơi có kỹ năng chiến đấu, cho dù là mấy vạn con chó hoang cũng có thể khiến Vương Vũ giết đến tay mềm nhũn.
Huống hồ ở sau những người chơi này là đội ngũ chỉnh tề, huy hiệu ở ngực cũng giống nhau, vừa nhìn đã biết là người chơi của công hội.
Vương Vũ cũng không phải là ma mới trong game nữa, đương nhiên biết rõ kỹ thuật cá nhân của những người chơi công hội này không cao, nhưng một khi đoàn kết lại thì vẫn rất trâu bò, trận tên, trận pháp, trận thuẫn của người chơi công hội, bất kỳ cái gì Vương Vũ cũng không dám cứng rắn chống đỡ.
"Làm sao bây giờ..." Dương Na thấy cảnh tượng như vậy thì cũng sợ hãi...
Cái này là tạo nghiệp nặng đến mức nào chứ, lại bị mấy vạn người bao vây...
"Yên lặng xem xét!" Vương Vũ cũng bất đắc dĩ...
Vòng vây của người chơi càng ngày càng thu hẹp lại, hai người Vương Vũ từng bước một bị dồn đến chân tường.
Nhưng mà các người chơi cũng không ai ra tay, không phải không muốn ra tay mà là không dám...
200 điểm vinh dự, phần thưởng này không thể nghi ngờ là vô cùng mê người... Nhưng mà kẻ địch chỉ có hai người... Không có ai lại cam lòng dâng điểm vinh dự sắp tới tay này cho người khác.
Lúc này hai người Vương Vũ và Dương Na giống như một đống vàng, tất cả mọi người đều thèm thuồng mơ ước, nhưng mà giặc cướp cũng không phải cùng một nhóm, bất kể là ai ra tay với hai người trước, có lẽ đều sẽ bị những người chơi "lỡ tay" khác đánh chết.
Cho nên tình cảnh hiện tại của hai người Vương Vũ còn tính là an toàn, nhưng mà bị mấy vạn người nhìn chằm chằm, toàn thân không được thoải mái mà thôi.
Đám người chơi ngươi trừng ta, ta trừng ngươi, cũng không ai muốn làm con chim đầu đàn này.
Khi mọi người ở đây giằng co không xong, một người chơi dáng vẻ trung niên đột nhiên rời khỏi đội ngũ, chắp tay nói với những người chơi khác: "Ta là Vu Vạn Đình của Hồng Hoa Tổng Đà, chúng ta tiếp tục như vậy cũng không phải cách, có phải là nên thương lượng một chút vấn đề xem hai kẻ trộm này thuộc về ai không?"
"Mẹ nó!" Vương Vũ căm giận nhìn chằm chằm Vu Vạn Đình, vậy mà coi mình như cừu non đợi làm thịt, đợi lát nữa hắn sẽ bắt y làm thịt đầu tiên.
Đồng thời, Vương Vũ gửi tin nhắn cho tất cả mọi người trong Toàn Chân Giáo: "Bị người đuổi giết, nên làm cái gì bây giờ? @mọi người."
"Ít người thì tự xử lý, nhiều người thì bỏ chạy!" Vô Kỵ là người đầu tiên trả lời, đây là tiêu chuẩn hành động của Toàn Chân Giáo từ xưa đến nay, cũng là chuyện mà Vương Vũ thích làm nhất từ trước đến giờ.
"Nếu bị mấy vạn người dồn vào góc tường rồi thì sao?" Vương Vũ lại hỏi.
"..." Mọi người đều kinh hãi... bị mấy vạn người dồn vào góc tường... Game này từ khi mở server đến nay, một lần đồ sát quy mô lớn nhất chính là do thằng nhóc này khơi mào, bây giờ mới một ngày, hắn ta lại bắt đầu tự phá kỷ lục của mình rồi hả?
Qua một lúc thật lâu, Minh Đô mới nói: "Mẹ nó! Thiết Ngưu ngươi tuổi phân à? Đi tới đâu cũng có người giẫm thế!"
"Ngưu Thần oai phong, bị mấy vạn người đánh chết, đây là vinh dự đến bậc nào chứ, nếu đổi lại là ta, cũng đủ để ta chém gió thật lâu!" Doãn Lão Nhị sợ hãi than nói, không thể ngờ được hắn ta còn có xu thế này.
Danh Kiếm Đạo Tuyết chân thật nhất, khuyên Vương Vũ nói: "Thật ra không được thì ngươi chết một lần thôi chứ sao... Chết trong game, có ai chưa từng mất mặt đâu."
Vương Vũ thở dài nói: "Ai, không thể chết được, nếu chết rồi đồ vật nhiệm vụ sẽ rơi mất..." Vương Vũ kể lại ngắn gọn chuyện mình bị người ta đuổi giết một lần.
Vô Kỵ trầm ngâm một lát nói: "Kéo dài thời gian, không lâu sau sẽ có người đến cứu các ngươi!"
"Ai vậy?" Vương Vũ khó hiểu hỏi, từ thành Dư Huy đến thành Thánh Quang cũng mất đến nửa tiếng, đừng nói mấy người Toàn Chân Giáo kia cũng chẳng đủ cho đám người này nhét kẽ răng, cho dù có thể giúp một tay, nhưng những người chơi này cũng sẽ không đợi mình nửa giờ đâu.
Vô Kỵ nói: "Đừng gấp, chờ viện binh!"
Hồng Hoa Tổng Đà, công hội xếp hạng thứ năm trên bảng xếp hạng của các máy chủ, xếp hạng thứ mười bảy trong thế giới game, quả thật là danh tiếng lẫy lừng trong giới chơi game.
Nhưng ngày nay thi đấu game đã nghiễm nhiên trở thành một loại nghề nghiệp, những game thủ chuyên nghiệp chiếm vị trí cao này, không chỉ nổi tiếng lẫy lừng trong giới game thủ, mà đẳng cấp của bọn họ ở trong xã hội cũng không thua kém so với ngôi sao hạng nhất đang nổi tiếng là bao nhiêu.
Vu Vạn Đình, lão đại của Hồng Hoa Tổng Đà, sử dụng tên thật làm nick game, nghe nói từ khi bắt đầu chơi game đến giờ y vẫn luôn sử dụng ID này, vì ID trùng tên với một vai phụ trong một quyển tiểu thuyết võ hiệp cách đây nhiều năm, cho nên Vu Vạn Đình cũng thành lập một Hồng Hoa Tổng Đà cho giống hẳn.
Trước đây Hồng Hoa Tổng Đà có tính chất cũng không khác Toàn Chân Giáo nhiều lắm, chỉ là một nhóm nhỏ, nhưng mà trải qua mấy năm Vu Vạn Đình gây dựng, nó đã trèo lên top năm trong nước, thành một công hội trò chơi chói mắt một thế hệ, có thể nói đây là điển hình của cỏ rác nghịch tập.
Hồng Hoa Tổng Đà có thành tựu như thế này, không chỉ vì thủ đoạn kinh doanh của Vu Vạn Đình cao siêu, mà thực lực cá nhân của Vu Vạn Đình cũng là vô cùng trâu bò, tuy so ra vẫn kém những nhân vật như Chiến Thần, Pháp Thần vân vân, nhưng mà trên bảng xếp hạng trong thi đấu trò chơi của giới game thủ chuyên nghiệp, Vu Vạn Đình cũng có thể chen vào ba mươi vị trí đầu tiên.
Đương nhiên, những điều này đều là sự huy hoàng ngày xưa của Hồng Hoa Tổng Đà, từ khi "Trọng Sinh" bắt đầu, hình thức chơi game hoàn toàn mới này, dựa theo số lượng lớn người chơi đại gia vào chơi, công hội trò chơi hạng nhất trong nước cũng bắt đầu thay máu lại lần nữa...
Hồng Hoa Tổng Đà oai phong lẫm liệt khi xưa đã bị một công hội Hoàng Thành Căn vốn chả có danh tiếng gì ở Thánh thành này chèn ép tới mức không ngẩng đầu lên được... Bởi vì, trời đất bao la, Nhân Dân Tệ là to nhất... Đi so găng với với đám con nhà giàu không thiếu tiền này chẳng khác nào tự làm khổ mình.
Nhưng mà hổ chết vẫn còn uy, Hồng Hoa Tổng Đà hôm nay dù có suy bại, thành Thánh Quang ngoại trừ bốn lão đại của "Hoàng Thành Căn" ra, Vu Vạn Đình nói chuyện vẫn rất có lực.
Giống như hiện tại, Vu Vạn Đình đứng ra nói muốn giải quyết hòa bình, vốn không có công hội nào dám có ý kiến phản đối.
"Vu lão đại, ngươi nói nên làm sao bây giờ?" Đã có người bắt đầu đáp lại lời đề nghị của Vu Vạn Đình.
Vu Vạn Đình cười nói: "Ta sẵn lòng mua lại nhiệm vụ này!"
Mua nhiệm vụ, trong game online cũng không còn quá hiếm lạ gì, ví dụ như nhiệm vụ hai chiều, phương thức giải quyết đơn giản nhất cũng là ra một cái giá hợp lý để đối phương rút lui...
"Ha ha, không biết Vu lão đại chịu ra bao nhiêu tiền đây? Một người một vàng thì thế nào?"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, truyền vào tai mấy vạn người có mặt ở đây.
Dĩ nhiên không phải vì người kia nội công thâm hậu, mà là dùng đạo cụ của hệ thống: Loa truyền âm...
Loa truyền âm, mười bạc một cái, người chơi bình thường tiếc không nỡ dùng.
"Một vàng..." Mọi người nghe vậy thì tất cả đều im lặng không nói.
Hiện tại giá vàng hạ xuống, trên thị trường vẫn là hơn chín trăm tệ đổi một vàng, nếu Hồng Hoa Tổng Đà chịu chi một vàng, có lẽ không có ai lại bằng lòng từ chối cả... Dù sao kẻ thù chỉ có hai người, tỷ lệ một phần mấy vạn quá khó giết được, còn không bằng ăn sẵn.
"Một vàng? Miệng ngươi cũng lớn quá đấy!" Vu Vạn Đình cũng lạnh lùng đáp lại một câu.
Ở tại chỗ này có thể nói có đến mấy vạn người, dùng mấy vạn vàng đổi lại hai trăm điểm giá trị vinh dự? Vu Vạn Đình cũng không phải kẻ não tàn...
"Không có tiền vậy ngươi còn làm màu!" Người nọ lại dùng một còi nữa, trực tiếp đến trước mặt đối diện với Vu Vạn Đình..
Mọi người náo động... Ở cả thành Thánh Quang, dám nói chuyện với Vu Vạn Đình như vậy, chỉ có bốn người... Lúc này đối diện với Vu Vạn Đình chính là hai người, một Pháp sư một Chiến sĩ, chính là hai tên con nhà giàu khác của "Hoàng Thành Căn", Kinh Thành Phong Thiếu và Kinh Thành Lăng Thiếu.
Phong Thiếu và Lăng Thiếu vốn chơi đùa vui vẻ bên ngoài, nhận được điện thoại nói Vu Vạn Đình dám dẫn người bao vây công hội của nhà mình, vì vậy bỏ rơi đám con gái về nhà lên mạng vào game.
Đàn ông vô liêm sỉ nhất không lúc nào hơn được khi tinh trùng lên não, hai người bị Vu Vạn Đình phá hỏng chuyện tốt, làm sao có sắc mặt tốt được.
Vu Vạn Đình nhìn thấy hai người thì sắc mặt cũng hơi thay đổi, có điều lão Vu dù sao cũng là lão đại một thời, đương nhiên không thể hạ thể diện xuống được: "Nói như vậy Phong Thiếu và Lăng Thiếu trả nổi tiền hả?"
Vu Vạn Đình không hổ là kẻ già đời, một chiêu mượn lực đánh lại, ném quả bóng cao su lại cho hai tên phá của...
Phong thiếu và Lăng thiếu đều là người chơi Nhân Dân Tệ, đương nhiên không thiếu tiền, nhưng mà chi mấy vạn vàng mua một nhiệm vụ, não họ cũng vẫn chưa hỏng hẳn.
"Ha ha!" Phong thiếu liếc Vu Vạn Đình một cái nói: "Chúng ta đến không phải vì nhiệm vụ, chúng ta đến tìm kẻ thù!"