Trang 74# 2
Chương 147: Vương Vũ Châm Ngòi Chia Rẽ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Nói xong, Phong thiếu kiêu ngạo chỉ vào Vương Vũ nói: "Này, có phải ngươi cướp quyền trượng của Hoa thiếu đúng không?"
Nếu là bình thường, Phong thiếu dám nói chuyện với Vương Vũ như vậy, đã bị Vương Vũ đánh chết từ lâu, nhưng mà Vô Kỵ bảo Vương Vũ kiên nhẫn đợi quân cứu viện, Vương Vũ đương nhiên sẽ không phá vỡ cục diện hòa bình hiện tại.
"Là ta!" Vương Vũ thản nhiên nói, đồng thời cũng thêm Phong thiếu vào sổ đen của hắn.
"Thấy không!" Phong thiếu cười cười nói với Vu Vạn Đình: "Hắn chính miệng thừa nhận... cho nên hai người này phải do chúng ta giết mới phải!"
Vu Vạn Đình mặt đen hét lên: "Phong thiếu, ngươi như vậy không đúng! Muốn báo thù riêng thì lúc nào cũng làm được, tại sao cứ phải lúc này?"
"Hoàng Thành Căn chúng ta báo thù còn cần phân biệt thời gian sao?" Phong thiếu hỏi ngược lại.
"Hừ hừ! Vậy ngươi phải hỏi xem mấy vạn người chơi thành Thánh Quang đi!" Vu Vạn Đình lạnh lùng nói: "Đừng cho rằng Hoàng Thành Căn các ngươi đã là một mình độc đại ở thành Thánh Quang!"
Khi Vu Vạn Đình nói câu này, đặc biệt dùng đến loa, lập tức đẩy "Hoàng Thành Căn" về phía đối lập với mấy vạn người.
Ngay sau đó, Vu Vạn Đình lại nói: "Hôm nay các ngươi muốn không tổn thất chút nào cướp nhiệm vụ sao? Tuyệt đối không có khả năng!"
Vu Vạn Đình biết rõ "Hoàng Thành Căn" không thiếu tiền, lúc này có thể ép người của "Hoàng Thành Căn" lùi bước đương nhiên rất tốt, mặc dù không thể ép lui được thì khiến "Hoàng Thành Căn" phải trả cái giá đắt một lần, cũng là rất tốt.
Đám người chơi vốn đã có phần không hài lòng với hành vi ngang ngược của "Hoàng Thành Căn", lúc này bị một chiêu thêm dầu vào lửa của Vu Vạn Đình kích động, đám người lòng đầy phẫn nộ kêu lên: "Đúng vậy, hội trưởng Vu nói đúng, nhiệm vụ này là nhiệm vụ của cả thành, ai dám cướp chúng ta sẽ liên tục giết cho hắn ta rơi mất mười cấp!"
Thấy người chơi phản ứng lớn như vậy, Phong thiếu và Lăng thiếu cũng bối rối... Ngay cả loại siêu cấp cao thủ như Vương Vũ cũng không dám liều chết với mấy vạn người chơi này, họ đương nhiên cũng không dám rơi vào biển lớn mêng mông của chiến tranh nhân dân...
Ngay giây phút khi hai người còn đang lúng túng, Vương Vũ vẫn luôn bị người ta xem như hàng hóa lại lên tiếng nói.
"Này, hai người có bị ngốc không vậy."
"??" Phong thiếu và Lăng thiếu mặt trắng không còn chút máu liếc Vương Vũ một cái: "Ở đây đến lượt ngươi nói chuyện sao?"
Vương Vũ không để ý đến hai người sắp chết này khoe mẽ, mà cười cười nhìn Vu Vạn Đình một cái nói: "Các ngươi có tiền như vậy, tốn mấy vàng mua mạng của y mà cũng không bỏ ra được?"
"Hả?" Hai người nghe vậy liếc nhau một cái nói: "Rất có lý!"
Nghe Vương Vũ vừa nói như thế, Vu Vạn Đình nhất thời trợn tròn mắt, y tuyệt đối không thể ngờ đến, Vương Vũ vốn là miếng thịt trên thớt, vậy mà cắn ngược lại y một nhát.
"Phong thiếu, Lăng thiếu, ngươi tuyệt đối đừng nghe hắn châm ngòi chia rẽ, lúc này chúng ta hẳn nên giết họ trước đi mới đúng..." Vu Vạn Đình vừa lùi về phía sau, vừa vội vàng xua tay.
Vừa nãy suýt nữa bị Vu Vạn Đình chơi khăm đến chết, lúc này oán hận của hai tên con nhà giàu với Vu Vạn Đình còn hơn xa đối với Vương Vũ, Phong thiếu lập tức đen mặt lại nói: "Nhiều thêm một người là ngươi cũng không sao!"
Cùng lúc đó, Lăng thiếu gửi một loa : "Thông báo treo thưởng, giết người chơi của Hồng Hoa Tổng Đà một lần được thưởng năm vàng, giết Vu Vạn Đình một lần được thưởng mười vàng! Không hạn chế số lần!"
"Là nhiệm vụ treo thưởng... mười vàng..." Đám người chơi nghe vậy đều hai mắt tỏa sáng.
Nhiệm vụ treo thưởng trong Trọng Sinh là một loại nhiệm vụ, phần lớn do người chơi tuyên bố, do hệ thống cầm cân... Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là tiền sẽ tự động rơi vào túi.
Bởi vậy có thể thấy được Thánh Quang Tứ Thiếu cũng không phải đám con nhà giàu não tàn, bên Hồng Hoa Tổng Đà có tổng cộng cũng chỉ năm trăm người, cho dù toàn bộ bị giết cũng chỉ tốn mấy nghìn vàng mà thôi.
Người của Hồng Hoa Tổng Đà cũng không ngốc, họ biết bị người ta hạ nhiệm vụ truy sát, sau khi bị giết dĩ nhiên sẽ đi né tránh một thời gian.
Kể từ đó, dưới sự chỉ điểm của Vương Vũ, hai người Phong Thiếu cùng với Lăng thiếu bỏ ra chỉ một phần mười giá tiền đã đuổi được toàn bộ đối thủ cạnh tranh đi...
Nhưng mà người chơi khác lại không nghĩ được như vậy...
Mười vàng... Tại thời kì tiền vàng khan hiếm, trên người ai có mười vàng trở lên đã được gọi chung là người chơi cao cấp rồi, nếu không phải trước đây không lâu đám người Toàn Chân Giáo kia cược một ván, thì trên người loại cao thủ như bọn họ cũng chỉ có mấy vàng mà thôi.
Đối với người chơi bình thường mà nói, mười vàng tuyệt đối là một khối tài sản khổng lồ...
Mà nhiệm vụ này lại không được giới hạn số lần, nói cách khác chỉ cần giết người của Hồng Hoa Tổng Đà một lần, sẽ có thể lãnh được mười vàng... So với 200 điểm vinh dự hư vô mờ mịt kia thì nhiệm vụ này vô cùng dễ dàng.
Trong lúc nhất thời, người chơi khắp cả con đường đều nhốn nháo lên, ánh mắt Vương Vũ từ trên người dời qua Vu Vạn Đình và đám người Hồng Hoa Tổng Đà...
Vu Vạn Đình cùng với thuộc hạ cũng được nếm mùi vị bị mấy triệu người nhìn chằm chằm.
“Mọi người lên nào!” Vương Vũ xông về phía trước, đến trước người Vu Vạn Đình, y còn chưa biết chuyện gì xảy ra, Vương Vũ đưa tay chụp y ném một phát, Vu Vạn Đình với vẻ mặt đầy hoảng sợ bị ném vào bên trong đám người chơi.
Các người chơi như bầy cá giành ăn, mạnh mẽ vọt qua...
Vu Vạn Đình cũng xem như cao thủ một đời, hội trưởng của một công hội... Lúc này lại bị chết thật sự vô cùng bi thảm.
Cùng lúc đó Vương Vũ gửi tin nhắn cho Dương Na: “Chạy mau!”
Dương Na không nói hai lời, dồn hết sức, thừa dịp các người chơi đuổi giết người Hồng Hoa Tổng Đà, cô ta xuyên qua kẽ hở của đám người chơi chạy về phía ngõ nhỏ sát vách.
Phong Thiếu vẫn đang canh chừng động tĩnh của hai người Vương Vũ, thấy Dương Na Na muốn chạy, hắn ta sợ hãi cuống quýt hạ lệnh với thủ hạ: “Bắt cô ta lại!”
Người chơi Hoàng Thành Căn vẫn luôn đứng im bất động, khi nhận được mệnh lệnh thì lập tức đuổi theo hướng Dương Na Na chạy trốn.
“Chờ đã!” Ngay lúc này Vương Vũ mở trường côn ra, chặn đường người chơi Hoàng Thành Căn.
“Này, ngươi như vậy là có ý gì?”
Thấy hành động lần này của Vương Vũ, Phong Thiếu và Lăng Thiếu không thể nhịn cười... Chỉ là một Võ sư, chộp bừa một cây gậy cũng dám ngăn nhiều người của bên mình như vậy, thật sự xem bọn họ là khỉ ư?
Vương Vũ mỉm cười: “Có chuyện gì giải quyết với ta là được rồi!”
“Tinh tướng! Chơi chết hắn cho ta!” Phong Thiếu hừ lạnh, vặn ra một cái Băng Chùy phóng về phía mặt của Vương Vũ, Lăng Thiếu cũng mở Va Chạm tiên phong giơ kiếm chém về phía Vương Vũ.
Đại ca đều ra tay, kẻ làm đàn em dĩ nhiên sẽ không nhàn rỗi, đủ mọi loại tấn công rào rào giáng về phía Vương Vũ.
Vương Vũ quét trường côn qua đánh rơi cung tiễn đang bay, sau đó hắn vọt lên thuận tay ngăn lại kỹ năng Va Chạm của các Chiến sĩ.
Phán định của Va Chạm vẫn rất cao, cho dù Vương Vũ dùng đòn để đỡ kỹ năng lại còn nhảy lên triệt tiêu lực đạo của nó, lượng máu Vương Vũ cũng mạnh mẽ tuột xuống một mảng lớn.
Có điều Vương Vũ mượn lực của Va Chạm bay ra sau, trường côn khẽ chống trên mặt đất, giống như một cây cung làm Vương Vũ lại bay trở về.
Giữa không trung, Vương Vũ tìm chính xác vị trí của Lăng Thiếu, một kỹ năng Lôi Đình Cước mạnh mẽ giậm xuống đất, giẫm Lăng Thiếu thành một luồng ánh sáng trắng, đồng thời cũng đẩy lui kẻ địch xung quanh.
Hắn lật tay tung ra Niệm Khí Ba, lại nhảy lên cao.
Phong Thiếu là Pháp sư, lúc này đang niệm kỹ năng tại hàng sau, chợt mắt tối sầm lại, một cây gậy hết sức bẩn thỉu cắm thẳng vào trong miệng hắn ta... Phong Thiếu bị giết tại chỗ.
Giết xong hai tên kia, Vương Vũ chưa rơi xuống đất, trường côn trong tay hắn khẽ chống, cả người nhảy đến trên tường, sau đó giẫm lên vách tường vọt về sau mấy mét, hắn triển khai Tịch Chi Dược Thiên bay đến trên nóc nhà.
Tất cả người Hoàng Thành Căn đều ngơ ra. Thánh thành là đô thành của nhân loại, kiến trúc hùng vĩ hơn nhiều so với những thành thị khác, hai bên tường cao khoảng chừng hơn mười mét, một cái nhảy vọt của Vương Vũ vượt nóc băng tường, lên thẳng trên đó...
Hơn mười mét... Đây chính là nằm ngoài phạm vi tấn công của Cung thủ... Toàn thể đám người chơi chỉ có thể bất lực trơ mắt Vương Vũ khoanh chân ngồi trên đầu tường,
Nhìn dưới lòng bàn chân mình chi chít người chơi, Vương Vũ thở phào nhẹ nhõm gửi tin cho Vô Kị: “Tiên sư ngươi, sao viện binh còn chưa tới nữa!”
Vô Kị trả lời: “Cứu binh chưa tới mà ngươi vẫn còn lòng dạ nói nhảm với ta sao?”
“Ông đây anh minh thần võ, khiêu khích hai công hội đánh nhau, sau đó ta dựa vào trí thông mình của mình để trốn đó!” Vương Vũ đắc ý nói.
So với Vương Vũ thì kỹ thuật của Vô Kị bình thường, nhưng đầu hắn ta lại đầy những ý tưởng bẩn thỉu, lần này Vương Vũ dựa vào ý tưởng của mình để thoát thân, nên hắn rất có cảm giác đạt thành tựu.
“Ha ha!” Vô Kị cười mỉa: “Cho nên cái công hội bị ngươi khích đểu kia chính là cứu binh à!”
“Đệt!” Vương Vũ lập tức tỉnh táo lại, thì ra mình lại bị tên cẩu này nói móc.
Vô Kị lại nói tiếp: “Ngươi chạy mau đi, bằng không đợi lát nữa người ta kịp phản ứng thì ngươi không có cơ hội thứ hai đâu!”
Vương Vũ đóng khung chat lại, tìm cái tên Dương Na gửi tin qua: “Cô trốn được chưa?”
“Anh mau đến nơi truyền tống đi!” Dương Na nói.