Trang 736# 1
Chương 1472: Niết bàn.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
3 giây!
Quả đúng như dự đoán của Vô Kỵ, điểm kháng vật lý của Nephis thật sự không cao.
Cũng may dưới sự chà đạp của Vương Vũ, Nephis đã biến thành hình thái phượng hoàng, hình thể lớn nên xác suất trúng chiêu cũng cao hơn. Nếu nó vẫn ở dạng hình người, có lẽ nghề nghiệp cận chiến muốn đánh trúng Nephis cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Thời gian ba giây, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng đủ để mọi người ở đây thi triển kỹ năng công kích.
Bởi vì kỹ năng của mọi người vẫn đang trong thời gian hồi chiêu, hơn nữa còn thiếu mất ba người chủ lực, cho nên lần công kích này cũng chỉ khiến Nephis mất đi một phần mười thanh máu còn lại.
“Bao Tam! Tiếp tục đè khống chế!”
Không đợi hiệu quả choáng váng trên đầu Nephis biến mất, Vô Kỵ tiếp tục ra mệnh lệnh. Bao Tam ngay lập tức thi triển Lôi Đình Chấn Kích, thời gian choáng váng của Nephis lại tăng thêm ba giây.
Mọi người một lần nữa tập trung công kích, thanh sinh mệnh cứ thế giảm tiếp một phần mười.
Người khống chế tiếp theo chính là Vương Vũ, kỹ năng khống chế của Võ sư rất nhiều, dùng đầu gối hay đánh bằng khuỷu tay cũng đều là kỹ năng khống chế.
Chỉ thấy Vương Vũ bay đến trước mặt Nephis, nắm lấy lông chim trên đầu nó kéo xuống, đầu gối đánh thật mạnh vào ót của Nephis.
Thời gian choáng váng kéo dài thêm 5 giây.
Sau khi choáng váng kết thúc, khuỷu tay tiếp tục đè khống chế với thời gian là 2 giây.
Cùng lúc đó, thời gian hồi chiêu của Mũi Tên Chấn Động của Tay Trái Tử Thần cũng đã kết thúc.
…
Mọi người ở đây đều là cao thủ đỉnh cấp, xác định thời gian hồi chiêu và thời gian khống chế đều là những thao tác cơ bản, tất nhiên sẽ nắm chắc không sai một chút nào. Dưới sự phối hợp khống chế của đám người Vương Vũ, hiệu quả choáng váng trên người Nephis liên tục tuần hoàn không dứt.
Dưới ánh mắt kinh ngạc sợ hãi của tổ đo lường kiểm tra, Nephis mãi cho đến tận lúc chết, hiệu quả choáng váng trên người vẫn chưa từng biến mất một giây nào.
“Ầm vang!!”
Dưới sự phối hợp của mọi người, Nephis rốt cuộc cũng trắng máu, thân hình khổng lồ từ trên trời rơi xuống chỗ ngọn lửa đang rừng rực cháy.
Nhìn Nephis chết ngắt ở trên mặt đất, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Trời má, rốt cuộc cũng chết!
Chơi “Trọng Sinh” lâu như vậy, đây chính là lần đầu tiên bọn họ gặp phải một con BOSS khó chơi như thế! Một đội ngũ hơn hai mươi người, đánh tới nơi này thế nhưng chết hết chỉ còn lại sáu người, đấy là còn có Vương Vũ ở đây… Tổn thất có thể coi là thảm trọng! Từ lúc mấy người Toàn Chân Giáo chơi “Trọng Sinh” đến giờ, trường hợp hiện tại có thể gọi là xưa nay chưa từng có.
Chẳng qua nếu đối thủ là một con BOSS cấp Thần, tổn thất này cũng có thể coi là đáng giá. Bởi vì đối với BOSS cấp Thần,cho dù chỉ có cấp 80, nếu không có hàng trăm hàng vạn mạng người lấp đầy, mấy công hội khác cũng chưa chắc sẽ đánh nổi, so sánh hai điều đó với nhau thì chút tổn thất này cũng không đáng kể là mấy.
…
Dựa theo lẽ thường, việc cần làm kế tiếp chính là nhặt đồ.
Nhìn Hỏa Phượng Hoàng nằm trên mặt đất, tất cả mọi người thật sự không che dấu được nội tâm đang vô cùng kích động, nhưng lại không có người nào dám chủ động bước lên.
Đây chính là con BOSS cấp Thần đầu tiên bị người chơi giết chết trong “Trọng Sinh”, tuyệt đối là có ý nghĩa vượt thời đại, tuy rằng mọi người đều muốn đi lên nhặt đồ, nhưng trong lòng vẫn còn chút rối rắm khó nói được thành lời.
Bình thường việc nhặt đồ sẽ là phúc lợi của người có cống hiến nhiều nhất trong việc gây sát thương cho BOSS. Thực hiển nhiên, có Vương Vũ ở đây, mọi người đều không dám nói mình có cống hiến lớn nhất, dù gì 80% thanh máu của Nephis là do một mình hắn đánh được.
Nhưng có một vấn đề quan trọng là, mẹ nó, đây là BOSS cấp Thần đó, nếu không mở ra đồ gì tốt, chỉ sợ mấy người trong đội ngũ sẽ hận bản thân đến chết mất.
Có một câu tục ngữ là: “Không sợ trộm đến nhà, chỉ sợ trộm nhớ thương.”, huống chi mấy tên khốn khiếp này đều cực kỳ tàn nhẫn, độc ác, đã thế thực lực còn vô cùng xuất chúng nữa chứ!
Thế nên trong lúc nhất thời, mọi người đều nóng lòng muốn thử… nhưng tất cả đều trong tình trạng muốn nói rồi lại thôi.
“Ủa? Không phải ngày thường mấy người đều muốn tranh việc nhặt đồ BOSS sao, hôm nay lại làm sao vậy?”
Thấy mọi người đều không có ý định đi lên nhặt đồ, Vương Vũ kinh ngạc nói: “Nếu không có ai thì ta nhặt nhé.”
Dứt lời, Vương Vũ định tiến lên.
“Đừng, đừng đừng đừng!”
Thấy Vương Vũ muốn nhặt đồ, mọi người ngay lập tức trở nên luống cuống: “Ngưu huynh, đây chính là BOSS cấp Thần, ngươi tha cho chúng ta đi! Để chúng ta chụp một tấm ảnh đăng lên cho bạn bè xem đã được không?”
“Ha ha!” Thấy vẻ mặt kinh hoảng của mấy người, Vương Vũ cười nói: “Ta đùa thôi mà.”
“Trời má!”
Mọi người tức giận, nếu không phải đánh không lại Vương Vũ, chỉ sợ bọn họ đã xông lên đánh hội đồng hắn rồi. Đứa cháu trai này thật sự rất xấu, biết rõ mọi người lúc này đang vô cùng kích động, còn lấy bọn họ ra để tìm niềm vui cho bản thân.
“Một khi đã như vậy, hay là để ta đi!”
Lúc này, Vô Kỵ xung phong nhận việc đứng dậy.
Nếu so cống hiến, từ đầu đến cuối đều là Vô Kỵ chỉ huy, ngoại trừ Vương Vũ ra, cống hiến của Vô Kỵ có thể coi là cao nhất.
Còn nếu so về vận khí, Vô Kỵ có danh hiệu Tiểu Vương Tử May Mắn, cũng coi như gánh được trách nhiệm cao cả này.
Vì thế đoàn người nhất trí bầu toàn phiếu cho Vô Kỵ nhặt đồ.
Vô Kỵ mở ra hai cánh bay đến chỗ thi thể của Nephis, hắn vừa định duỗi tay sờ vào, đột nhiên, hồng quang trên người Nephis chợt lóe, ngay lập tức cả cơ thể biến thành một quả trứng…
Quả trứng kia cao chừng nửa thước, vỏ tuyền một màu đỏ, ánh lửa vờn quanh, nhìn qua là biết không phải vật tầm thường rồi.
“??”
Vô Kỵ bị sự biến hóa bất thình lình này làm cho hoảng sợ, hắn vội vàng móc pháp trượng ra chọc chọc vào quả trứng. Đúng lúc này ánh lửa xung quanh quả trứng lóe lên đánh văng Vô Kỵ ra bên ngoài, những ngọn lửa cháy gần đó giống như nam châm hút sắt – bị quả trứng hút hết vào bên trong. Đồng thời nguyên tố lửa ở bốn phương tám hướng cũng lấy một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được xông về phía quả trứng kia.
“Ca ca!”
Giây tiếp theo, vỏ trứng vỡ vụn.
“Cạc cạc!”
Một con chim nhỏ màu đỏ bay lên giữa đống vỏ trứng. Nó đón gió, nhoáng một cái đã biến thành một con Hỏa Phượng Hoàng khổng lồ giống như hồi nãy.
Nephis, thế nhưng sống lại!
“Con mẹ nó!”
Thấy một màn này, trong lòng Vô Kỵ cả kinh, hắn vội vàng bay lên trên không.
Đôi mắt Nephis nhíu lại, trào phúng nói: “Loài bò sát hèn mọn, muốn đánh bại ta? Các ngươi đang mơ giữa ban ngày hả!!”
Lời còn chưa dứt, Nephis đã phun ra một ngọn lửa lớn về phía mọi người.
Đánh với Nephis lâu như vậy, nó có những chiêu thức gì, mọi người ở đây đều đã nhớ rõ ràng tường tận.
Thấy Nephis há mồm, Doãn Lão Nhị liền giơ lên tấm chắn, Vô Kỵ mở ra Thánh Quang Thuẫn, tất cả mọi người ngay lập tức trốn ra đằng sau lưng Doãn Lão Nhị.
Sau khi ngọn lửa chấm dứt, Nephis tạm dừng một lát.
Không đợi nó tiếp tục công kích, Tay Trái Tử Thần hít sâu một hơi, rút ra một mũi tên từ trong túi, giương cung cài tên rồi thả tay, nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát.
“Phanh!”
Một tiếng kéo cung giòn vang, Mũi Tên Chấn Động của Tay Trái Tử Thần bắn vào ót Nephis – một lần nữa nó lại rơi vào trạng thái choáng.
Chỉ có một khác biệt là, lúc này Nephis đã ý thức được việc mình cần phải né tránh, chẳng qua thân hình của nó quá lớn, mũi tên của Tay Trái Tử Thần cũng to, thế nên không thể nào né tránh được.
Nephis bị choáng, mọi người ngay lập tức xông vào quần ẩu, bào chế đúng cách… Một lần nữa rút hết thanh sinh mệnh của con BOSS cấp Thần này.
“Oanh!”
Nephis rơi xuống đất…
Tiếp theo nó hóa thành trứng, nguyên tố lửa tụ tập lại, niết bàn trọng sinh…
“Con mẹ nó!”
Khó có loại bút nào có thể miêu tả lại được tâm tình của đám người Vương Vũ lúc này. Đúng là con BOSS quỷ quái đánh mãi không chết! Thật sự có cách để tiêu diệt nó sao?
Nhìn thấy mấy người Vương Vũ đau khổ, tổ kiểm tra đo lường không nhịn được nở nụ cười đắc trí.
“Ha ha ha!” Tiểu ca đầu trọc vui vẻ nói: “Nó được gọi là loài chim bất tử, sẽ niết bàn trọng sinh hiểu không? Chỉ cần có nguyên tố lửa ở đó, nó sẽ trọng sinh vô hạn, xem các ngươi có thể chống cự được đến khi nào."