Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1478 - Chương 1480: Cô Nương Tìm Nam Nhân

Trang 740# 1

 

 

 

Chương 1480: Cô nương tìm nam nhân
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Phụ bản ẩn đã đánh xong, phong ấn Nephis đã bị giải trừ, phân thân của Quân Chủ Liệt Diễm ở khu quặng Thần Viêm cũng biến mất.

Không có phân thân của Quân Chủ Liệt Diễm, khu quặng Thần Viêm cuối cùng cũng trở thành vùng có tài nguyên trù phú rồi.

Quặng viêm là quặng sắt giàu nguyên tố lửa, đắt hơn quặng sắt bình thường rất nhiều.

Mà Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng là một tay có tiền, thấy đám người Vương Vũ đi ra từ khu quặng Thần Viêm, liền vung tay ký giao kèo với Vô Kỵ, rồi điều mấy nghìn thợ mỏ từ thành chủ đến đào quặng, còn Toàn Chân Giáo thu 10% thuế.

Tất nhiên, Vô Kỵ tin vào thế lực của Tung Hoành Thiên Hạ, bởi vì chưa nói đến Liên Minh Huyết Sắc đang đóng ở thành Tá Hạ, thì chỉ dựa vào thế lực của Tung Hoành Thiên Hạ, hội Hắc Long cũng không dám làm khó dễ.

Cho nên có người của Tung Hoành Thiên Hạ ở thành Yamatai, thì có thể thoải mái kiếm tiền.

Mọi người của Toàn Chân Giáo cũng yên tâm về thành Dư Huy.

. .

So với sự hoang vu hẻo lánh của thành Yamatai, thì cuộc sống yên ổn ở thành Dư Huy dễ chịu hơn nhiều, người của Toàn Chân Giáo đều có thu nhập cao lại cố định, nên mỗi ngày luyện tập bằng cách đi đánh phụ bản hay thỉnh thoảng đánh BOSS giải sầu cũng được, đúng là cuộc sống của thần tiên mà.

Chỉ có điều, từ sau khi Danh Kiếm Đạo Tuyết logout thì đến giờ đã xấp xỉ nửa tháng rồi mà còn chưa xuất hiện nữa.

Điều này khiến người Toàn Chân Giáo rất là kinh ngạc, chỉ đi tìm hiểu thị trường thôi mà, sao lại đến mức nửa tháng không online vậy? Chẳng lẽ kinh tế châu u bị đóng băng?

Thành Dư Huy, quán rượu Hán Tư.

Lúc này, Vô Kỵ đang ngồi ở vị trí dễ thấy nhất, bên cạnh hắn là đám người Xuân Tường.

“Buổi họp lần này, có ai nhận được thông báo mà không đến?" Vô Kỵ ngoẹo đầu hỏi Xuân Tường.

“Tự nhìn đi!”

Nhìn cái tư thế ra dáng ông chủ của Vô Kỵ khiến Xuân Tường hết sức bất mãn, chỉ vào đám người trên bàn nói: “Ngoại trừ Lão Ngưu, Đạo Tuyết với hai cô nương ra, thì tất cả mọi người đều đến rồi.”

“Lão Ngưu? Cháu trai của ta đi đâu làm gì rồi?” Vô Kỵ nhíu mày hỏi.

“Logout hầu bà xã rồi.” Hành tung của Vương Vũ mọi người nắm rất rõ, ngày nào hắn chả làm mỗi hai chuyện, login chơi game, rồi chơi. . . à nhầm, hầu vợ, rất đều đặn.

“Đệt, hắn vắng họp nhiều lần lắm rồi đấy.” Vô Kỵ tức giận nói.

"Đúng vậy, ngươi có ý kiến gì không?” Mọi người khiêu khích hỏi.

“Cái đó. . .” Vô Kỵ vội lái sang chuyện khác: “Ế? Sao Lão Mộng cũng không có mặt?”

“Cô ấy bảo mỗi tháng sẽ có mấy ngày khó chịu.” Gà Con giơ tay nói.

“Xạo lờ!” Vô Kỵ chửi: “Nàng ta tháng nào cũng khó chịu đến mấy mười ngày à! Ngân hàng máu à? Muội muội Tình Tuyết đâu?”

Bao Tam nói: “Lúc ta tới thì thấy nàng ta đang đi dạo với Tay Trái Tử Thần ở chợ.”

“Đệt!” Tay Vô Kỵ nắm thành quyền, ác độc nói: “Con mẹ nó, Tay Trái Tử Thần, hôm nào phải để Liên Minh Huyết Sắc đuổi cùng giết tận hắn mới được!”

“Đồng ý!”

“Nhất trí!”

“Yes!”

Người của Toàn Chân Giáo đều đồng loạt gật đầu với tâm trạng tràn ngập sự oán giận.

Mắng xong vụ đi dạo, tâm trạng Vô Kỵ tốt hơn rất nhiều, tiếp tục hỏi: “Gọi điện cho Đạo Tuyết hỏi xem có chuyện gì?”

“Hắn nói có việc nhà. . . Còn cụ thể có chuyện gì thì không nói.” Xuân Tường nói.

“Hừ, thằng cháu trai này!” Vô Kỵ bĩu môi “Ta còn tưởng hắn bình thường, thì ra cũng quái lạ không khác gì mấy người.”

Mọi người nổi giận: “Bọn ta quái lạ á, ngươi mới là người quái lạ nhất đấy, con chó già!”

. .

“Két!”

Trong lúc người của Toàn Chân Giáo chửi rủa, thì cửa quán rượu mở ra, một đám người lạ hoắc bước vào.

Tên đi đầu là một thú nhân có màu da xám xịt, hắn nhìn một vòng người Toàn Chân Giáo rồi đột nhiên hỏi bằng tiếng Trung: “Làm phiền rồi, mọi người có biết người của Toàn Chân Giáo ở đâu không?”

“Á…”

Nghe thấy câu hỏi này, toàn bộ người Toàn Chân Giáo im bặt, trong lòng thì trở nên kích động.

Meo, lẽ nào Toàn Chân Giáo đã nổi danh thiên hạ rồi ư? Đến mức bên Châu u cũng biết đến.

Từ giọng điệu của người đến không khó để biết đám người này là người ngoại quốc, dù không biết là mục đích gì, nhưng người Toàn Chân Giáo vẫn phải cảnh giác, không thể cứ thể nhận luôn.

“Có nghe nói rồi, các ngươi tìm họ làm gì?”

Vô Kỵ là người đứng đầu nên ra mặt, bình tĩnh mỉm cười hỏi.

“Chủ của bọn ta có việc làm ăn cần tìm họ!” Thú nhân da xám nói.

Nói rồi, thú nhân da xám đứng lùi ra một bên.

“Ông chủ?” Người Toàn Chân Giáo nghe vậy thì nhìn ra phía sau tên thú nhân, ở đó có một cô nương với dáng người rất chuẩn cùng mái tóc đen đang ngồi ở cửa, lạnh lùng nhìn mọi người.

Cô nương kia nhìn thì có vẻ hờ hững, thậm chí còn có chút thân thiết, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác cao cao tại thượng, khiến người ta khó lại gần.

Tuy nhiên thấy đối phương là nữ nhân, người Toàn Chân Giáo lại không cảnh giác nữa.

“Làm ăn à. . . Ha ha!” Vô Kỵ vừa cười vừa nói: “Tất nhiên rồi, chúng ta chính là người của Toàn Chân Giáo, không biết cô nương tìm bọn ta có chuyện gì?”

Cô nương chỉ lạnh nhạt nhìn Vô Kỵ, hỏi: “Ngươi là?”

“Giáo chủ Toàn Chân Giáo, Vô Kỵ, còn họ là đám đàn em vô dụng của ta!” Vô Kỵ vươn tay tự giới thiệu mình.

“Vô dụng?”

“Đàn em?”

Mấy từ này đúng là chọc tức người Toàn Chân Giáo, nếu không phải do có người ngoài thì Vô Kỵ đã chết lâu rồi, cho nên chỉ có thể nhịn, tay nắm chặt, nghiến răng ken két.

“Xin chào giáo chủ Vô Kỵ!” Nhưng cô nương kia không đứng dậy, càng không có ý bắt tay với Vô Kỵ, chỉ không lạnh không nhạt nói: “Ta có một người quen cũ ở Toàn Chân Giáo, hy vọng ngươi có thể giao hắn ra đây! Sẽ có hậu tạ.”

“Người quen cũ?”

Vô Kỵ buồn bực nhìn quanh bốn phía, nói: “Mấy người ai quen nàng ta?”

“Không biết!”

Mọi người đều lắc đầu, tỏ ý nói: “Ta mà quen một cô nương xinh đẹp như vậy, còn ở đây chơi với đám chó độc thân à?”

“Xin lỗi!” Vô Kỵ cười nói: “Xem ra ở đây không có người quen cũ của ngài, không biết người ngươi muốn tìm là nam hay nữ? Ta có thể hỏi thăm giúp ngươi xem sao.”

“Nam!” Cô nương lạnh lùng trả lời.

“!!!”

Lời vừa nói ra, người của Toàn Chân Giáo đều chấn động.

Nữ nhân xinh đẹp, lại rất có khí thế, tới Toàn Chân Giáo tìm nam nhân, tình tiết sao quen thuộc đến thế chứ? Vì vậy mọi người không cần nghĩ cũng biết là muốn tìm ai rồi.

“Xem ra các ngươi đã biết người ta muốn tìm là ai.” Cô nương đó thấy người của Toàn Chân Giáo có thái độ như vậy thì híp mắt, chậm rãi nói: “Giao hắn ra đây, có hậu tạ!”

“Cô nương, ta khuyên cô nương hay là về đi!” Xuân Tường nghiêm giọng nói: “Là một người từng trải, ta có thể sáng suốt nói cho cô biết, dưa xanh hái không ngọt, hơn nữa hắn có vợ rồi, ngươi cứ bám lấy thì cũng có được gì đâu.”

“Đã kết hôn???”

Quả nhiên, đúng là một cô nương tìm nam nhân!

Nghe lời của Xuân Tường khiến sắc mặt vô cảm của cô nương đột nhiên tối đi, nhìn chằm chằm Xuân Tường nói: “Từ lúc nào?”

“Gần một năm rồi.” Xuân Tường lau mồ hôi nói.

“Tốt!” Cô nương híp mắt nói: “Mau nói cho ta biết, hắn ở đâu?”

Xuân Tường vẫn nói: “Hầy, không hiểu tiếng Trung Quốc à? Bắt ép bạo lực. . .”

“Câm miệng!” Cô nương kia khoát tay, lẫm liệt nói: “Ta mặc kệ hắn ngọt hay không ngọt, ta cứ bắt ép đấy! Ngươi rốt cuộc có nói hay không?”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment