Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1480 - Chương 1482: Thủ Đoạn Ngây Thơ

Trang 741# 1

 

 

 

Chương 1482: Thủ đoạn ngây thơ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thực lực của Chiến sĩ thú nhân cũng không hề kém, hành vi lăn mình không những nhanh gọn nhẹ còn rất kín kẽ, lại mượn thân thể Doãn Lão Nhị chặn tầm nhìn của Toàn Chân Giáo ở phía sau.

Cũng may có Xuân Tường bên cạnh Doãn Lão Nhị nhanh mắt, nhắc nhở: “Lão Nhị, chú ý bên trái!”

“??”

Lúc này Doãn Lão Nhị đã bị Minh Đô bổ sét đến ngu người, nghe được tiếng la của Xuân Tường, theo bản năng quay đầu, giơ khiên lên.

“Keng!”

Chiến sĩ thú nhân đâm dao vào khiên của Doãn Lão Nhị, đẩy Doãn Lão Nhị lui lại hai bước, cùng lúc đó, một mũi tên đâm vào đầu Doãn Lão Nhị khiến hắn lập tức biến mất.

Đá Trắng dùng pháp thuật Lực Hấp Dẫn có thể dễ dàng cắt đứt mục tiêu, hơn nữa tốc độ thi pháp cực nhanh, khắc chế Xuân Tường rất mạnh, trước là có Pháp sư Không Gian ở đây nên Minh Đô cũng không dám dùng pháp thuật, giờ không còn Doãn Lão Nhị, Toàn Chân Giáo như mất đi lớp bình phong cuối cùng.

“Lão Nhị xông lên, Ký Ngạo yểm hộ!”

Vô Kỵ chụp cho Bao Tam một chiêu Vô Địch, sau đó hạ lệnh.

Theo mệnh lệnh Vô Kỵ, hai bóng người tung người bay lên, Ký Ngạo và Bao Tam theo nhau vọt lên phía trước.

Ký Ngạo dùng Thuấn Ảnh Liên Hoàn Cước liên tục đạp đến chỗ Đá Trắng.

Pháp sư ở phía sau Đá Trắng không chút hoang mang, pháp trượng vẽ một vòng tròn, đúng lúc này trước mặt Ký Ngạo đột nhiên xuất hiện cổng truyền tống màu vàng.

“Au ui!”

Ký Ngạo kêu thảm một tiếng đá vào cửa, cùng lúc đó, phía sau Minh Đô cũng xuất hiện cổng truyền tống.

Minh Đô còn đang ngẩng đầu tìm cổng truyền tống còn lại, ai ngờ cổng truyền tống lại xuất hiện ở phía sau mình, kết quả không kịp đề phòng bị Thuấn Ảnh Liên Hoàn Cước của Ký Ngạo đá vào giữa lưng.

“Bùm!”

Minh Đô bị Ký Ngạo đá thành chùm ánh sáng trắng.

“?????”

Ký Ngạo thấy mình thoáng cái đã quay về đội ngũ, vẻ mặt khó hiểu, hỏi Vô Kỵ bên cạnh: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Đá Trắng đã chết rồi sao? Minh Đô đâu?”

Đối mặt với ba câu hỏi liên tiếp của Ký Ngạo, Vô Kỵ bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi ngươi bị người ta truyền tống về, một cước đạp chết Minh Đô rồi.”

“Móa!!” Ký Ngạo buồn bực.

Mà lúc này, Bao Tam thừa dịp Pháp sư và Đá Trắng đang chú ý tới Ký Ngạo, bỏ qua thú nhân cản đường, cứng rắn đẩy lùi công kích của Cung thủ lao tới chỗ cách hai người không xa. Bóng người Bao Tam lóe lên, mở ra Tam Đoạn Trảm, trong nháy mắt di động tới trước mặt Đá Trắng, nâng tay ra kiếm.

Đá Trắng vươn tay kéo một cái bàn, chắn trước người.

“Rầm rầm!”

Cái bàn bị một chiêu của Bao Tam chém nát, ông chủ quán rượu lập tức xuất hiện phía sau Bao Tam, chặn ngang Tam Đoạn Trảm của hắn.

Pháp trượng của Pháp sư không gian nhắm thẳng Bao Tam vẽ một vòng tròn trong hư không. Không gian xung quanh Bao Tam lập tức trở nên méo mó, một cổng truyền tống xuất hiện ở trước mặt Bao Tam, kéo nửa người hắn vào, ngay sau đó pháp sư chắp hai tay, cổng truyền tống đóng cửa, Bao Tam bị cắt thành hai nửa, hóa thành ánh sáng biến mất trước mặt mọi người.

“Quá ảo!”

Nhìn ma pháp không gian biến thái như vậy, mặt Xuân Tường và Vô Kỵ trắng bệch, nghề nghiệp anh hùng mọi người thấy nhiều rồi, tuy mạnh hơn so với nghề nghiệp bình thường, nhưng ai mạnh ai yếu vẫn phải xem thao tác.

Pháp sư không gian này là nghề duy nhất không cần nhìn thao tác, nhưng nhìn thuộc tính nghề nghiệp rõ ràng là mạnh hơn các nghề nghiệp anh hùng khác không biết bao nhiêu lần.

“Vô Kỵ, chúng ta vẫn đi qua chịu chết sao?”

Khi mọi người đang kinh ngạc về thực lực của đối thủ, kênh chat của Toàn Chân Giáo truyền đến tin nhắn của mấy người Minh Đô.

Chỉ qua mấy hiệp, quân số Toàn Chân Giáo giảm gần một nửa, đối diện với người chơi có thực lực cao, vượt qua khỏi tưởng tượng của người Toàn Chân Giáo, đấu với đối thủ như vậy, mọi người có sống lại để đánh trả cũng chỉ là dâng đầu người cho người ta đánh thôi.

Tất nhiên, mọi người rất có nghĩa khí, lúc này logout hay tiếp tục chịu chết, thì phải hỏi ý kiến người đứng đầu một chút.

“Không cần!” Vô Kỵ trả lời: “Mọi người logout đi, đối thủ lần này không phải người chúng ta có thể địch nổi.”

Nhận được lệnh Vô Kỵ, mấy người Minh Đô cũng không lề mề lập tức đăng xuất. Dù sao đánh được thì đánh, không đánh được thì bỏ chạy vốn vẫn là phong cách của Toàn Chân Giáo.

“Thế nào?”

Thấy mấy người Toàn Chân Giáo bị tay chân của mình đánh chật vật, cô nương Mộng Hi kia không hề ngạc nhiên, mà tiếp tục lạnh nhạt hỏi Xuân Tường: “Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết chưa?”

“...”

Xuân Tường nhìn Mộng Hi, nói: “Muốn giết thì giết nhanh lên, ông đây logout đi ngủ đây, không rảnh quậy với ngươi!”

“!!!”

Thấy Xuân Tường cứng đầu như vậy, Mộng Hi nhíu mày, nói: “Ta chỉ muốn biết hắn ở đâu, các ngươi đừng ép ta, Jeff!”

Nói đến đây, Mộng Hi gọi pháp sư Không Gian kia.

Pháp sư Không Gian gật đầu, tay vẽ một vòng tròn, một cổng truyền tống xuất hiện ở trên đầu Xuân Tường.

“Chậm đã!”

Thấy Xuân Tường sắp bị như Bao Tam, Vô Kỵ đột nhiên lên lên tiếng: “Nếu ngươi giết bọn ta, thì càng không biết người ngươi muốn tìm ở đâu.”

“Không sao!” Mộng Hi nói: “Thành Dư Huy rất lớn, ta không tin tất cả mọi người đều giống các ngươi.”

“Nếu người khác cũng không nói?” Vô Kỵ hỏi.

“Vậy đánh đến khi bọn họ nói!” Mộng Hi lạnh nhạt đáp.

Được, không nhìn ra cô nương này lại có lòng dạ độc ác độc như vậy, đã quyết định tàn sát toàn bộ dân trong thành, rốt cuộc trước đây Vương Vũ đã làm chuyện gì mà ép một cô nương như hoa như ngọc thành như vậy.

“Xem ra, bọn ta không thể đồng ý rồi, nhưng bọn ta cũng không muốn chết!” Vô Kỵ vuốt cằm nói: “Ta lại có một cách, để có thể giảng hòa.”

“Nói xem cách gì.” Mộng Hi trừng mắt nhìn Vô Kỵ.

Vô Kỵ cười híp mắt nói: “Ngươi chết!”

Vô Kỵ còn chưa nói xong, mặt đất phía sau Mộng Hi bỗng nhiên tơi xốp, Bắc Minh Hữu Ngư từ dưới đất nhảy ra, phất tay đâm kiếm vào lưng Mộng Hi.

Nhưng không đợi Bắc Minh Hữu Ngư đâm trúng Mộng Hi, hai tay Đá Trắng đã nhấc lên, Bắc Minh Hữu Ngư lơ lửng giữa trời, dù có cố gắng khua tay múa chân thế nào cũng không ám sát được Mộng Hi.

Cùng lúc đó, bên cạnh Mộng Hi có một cánh tay to con duỗi ra túm lấy gáy Bắc Minh Hữu Ngư, nắm Bắc Minh Hữu Ngư ở trong tay, sau đó ném mạnh trên đất.

“Uỳnh!”

Bắc Minh Hữu Ngư ngã thành hố to trên đất, tên to con đạp một cước tới, đạp Bắc Minh Hữu Ngư hóa thành ánh sáng trắng.

“Ha ha!”

Mộng Hi híp mắt nói: “Giáo chủ Vô Kỵ, đây là cách của ngươi sao? Hy vọng ngươi đừng tiếp tục chọn cách ngây thơ như vậy, thủ hạ của ta so với đám tạp nham các ngươi rất khác nhau, các ngươi không thể ứng phó được đâu!”

Nói xong, Mộng Hi nhìn phía sau Vô Kỵ.

Vô Kỵ thấy thế liền vội vàng xoay người, bầu không khí phía sau hắn chợt biến hóa, một tên thú nhân đã xuất hiện ngay sau mình.

“!!”

Nhìn thấy Thích khách thú nhân, Vô Kỵ quá sợ hãi.

Mẹ nó, thảo nào thuật Độn Thổ của Bắc Minh Hữu Ngư dễ dàng bị nhìn thấu như vậy, thì ra sớm đã có Thích khách trốn ở phía sau Toàn Chân Giáo, động tác nhỏ của Bắc Minh Hữu Ngư hoàn toàn không tránh được ánh mắt của đối phương.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment