Trang 741# 2
Chương 1483: Không có anh hùng tiểu tốt thành danh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ha ha ha!" Nhìn thấy Thích khách phía sau, Vô Kỵ cười ha ha nói: "Cô nương quả nhiên lợi hại! Tại hạ phục rồi!"
"Vậy rốt cuộc các ngươi có nói hay không?" Mặt Mộng Hi vẫn không chút thay đổi, nhìn chằm chằm Vô Kỵ hỏi.
"Chuyện này sao, có thể cho mấy người chúng ta thương lượng một chút không?" Vô Kỵ đề nghị.
"Có thể!" Mộng Hi gật đầu, vươn tay: "Các ngươi cứ việc thương lượng, ta có thể đợi!"
"Đa tạ!"
Vô Kỵ ôm quyền với Mộng Hi, sau đó ngoắc ngoắc tay với Xuân Tường và Ký Ngạo.
Hai người hiểu ý, vội vàng chạy tới trước mặt Vô Kỵ.
"Lão chó Vô Kỵ, ngươi thật sự muốn bán chú Ngưu sao?" Ký Ngạo sốt ruột rống: "Bình thường thì bán là bán, nhưng lần này thì không thể được."
"Đúng vậy, tính chất của lần này không giống." Xuân Tường cũng gật đầu.
Chơi trò chơi thôi, đương nhiên là chơi sao cho vui vẻ, ngày thường mọi người công kích bán đứng lẫn nhau, bị gài bẫy vài lần cũng không sao cả, dù sao trò chơi trên mạng cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Nhưng lần này không chỉ đơn giản là chết như vậy, còn quan hệ tới cuộc sống ngoài đời, làm sao có thể vì cuộc sống qua ngày của bản thân mà không quan tâm tới sống chết của anh em. Nếu bán Vương Vũ đi, thì về sau chỉ sợ anh em cũng không nhìn mặt được.
"Bán mẹ các ngươi ấy! Ai nói ta muốn thương lượng việc bán lão Ngưu hay không. Ta là muốn thương lượng xem chạy như thế nào." Vô Kỵ giận dữ nói: "Thừa dịp hiện tại, chúng ta nhanh chóng chạy thôi!"
"??"
Nghe thấy Vô Kỵ nói vậy, hai người Xuân Tường đầu tiên là sửng sốt, sau đó là kinh ngạc nhìn Vô Kỵ một cái. Chỉ thấy hai mắt Vô Kỵ nhìn chằm chằm bọn họ, giống như là bị định thân.
Thấy bộ dạng này của Vô Kỵ, hai người lập tức hiểu ý, vội vàng lôi bảng điều khiển ra chọn đăng xuất khỏi trò chơi.
Thời gian người chơi thoát chiến chỉ có 20 giây, nếu Mộng Hi đồng ý cho ba người thương lượng thì không thể nào chỉ cho có 20 giây thôi.
Đương nhiên, có online hay không thì vẫn rất dễ phân biệt.
Tay chân của Mộng Hi đều là đại cao thủ đứng đầu, trong khoảng thời gian ngắn nếu không tập trung thì không phát hiện ra khác thường, nhưng một lúc sau, đương nhiên cũng phát hiện ra điểm không đúng.
Theo thời gian từng giây trôi qua, nhìn đường vân ba người Vô Kỵ đứng đó, Đá Trắng nhíu mày nói với Mộng Hi: "Bọn họ dường như đang đăng xuất."
"?"
Mộng Hi nghe vậy kinh ngạc, vội vàng nói với Vô Kỵ: "Này các ngươi thương lượng sao rồi?"
"..."
Ba người trầm mặc không đáp, thân hình dần dần trong suốt, sau đó biến mất trước mặt bao người.
"Vô liêm sỉ."
Mộng Hi thấy vậy, lúc này mới hiểu bản thân bị lừa, không khỏi tức giận nói: "Hừ! Thật sự là một đám người vô năng đê tiện, vậy mà lại chạy trốn!"
"Không!" Lúc này, Pháp sư không gian Jeff ở bên cạnh nói: "Là cao thủ!"
"Cao thủ? Không nhìn ra, bọn họ bị các ngươi đánh thành như vậy mà còn gọi là cao thủ sao?" Mộng Hi khinh thường nói.
"Có thể trốn là cao thủ!" Jeff chắc chắn nói.
"Đúng vậy!" Đá Trắng cũng xen vào: "Đám người kia tuy nhìn qua chỉ giống như một đám ô hợp, nhưng tiến lui tự nhiên, phối hợp hoàn mỹ, hơn nữa người nào cũng có thực lực phi phàm. Pháp sư kia có nhìn thấy không, hắn là người có sát thương ma pháp cao nhất trong những người ta từng thấy!"
"Lợi hại vậy sao?" Mộng Hi kinh ngạc nói: "Vậy nếu so với các ngươi thì sao?"
"Không xứng!" Jeff trả lời ngắn gọn dễ hiểu.
Đá Trắng giải thích nói: "Tuy những người này có thực lực cao cường, nhưng đối với những game thủ chuyên nghiệp mà nói, cũng chỉ là hạng xoàng thôi. Nếu ở Trung Quốc, có thể chiến một trận với chiến đội Thánh Đường chúng ta, chỉ có chiến đội Cửu Châu mà thôi!"
Nói tới đây, trên mặt Đá Trắng lộ ra vẻ đặc biệt tự tin.
"Lợi hại!" Mộng Hi dựng thẳng ngón tay cái với đám người Đá Trắng, lại hỏi tiếp: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm cái gì?"
Đá Trắng nói: "Người Toàn Chân Giáo đã bị kinh sợ, trong nhất thời chắc chắn sẽ không đăng nhập. Nhưng mà thành Dư Huy nhiều người như vậy, sẽ có người biết."
"Ý của ngươi là?"
"Hỏi!" Jeff ở bên cạnh thay Đá Trắng nói rõ đáp án.
Mộng Hi: "..."
Không thể tưởng tượng được, tư duy của đám ngươi kia cũng đơn giản và thô bạo như vậy, nhưng loại chuyện này nói thì dễ mà làm lại khó.
Ngoài miệng Mộng Hi nói là tàn sát hàng loạt dân trong thành, kỳ thật cũng chỉ là nói mà thôi.
Toàn Chân Giáo có bao nhiêu không phải mọi người không biết, nếu Toàn Chân Giáo là một công hội lớn thì còn dễ nói. Dù sao công hội lớn thì cũng dễ thu hút sự chú ý, người nào cao thủ người nào nổi danh mọi người đều biết. Còn đoàn thể nhỏ như Toàn Chân Giáo, có ai lại đặc biệt tìm hiểu chứ?
Thành Dư Huy có tới mấy trăm ngàn người, đã sắp vượt qua số người của một huyện nhỏ rồi, nếu thật sự đi hỏi từng người thì không biết phải hỏi tới khi nào.
"Chuyện này không đáng tin đâu, hỏi đến bao giờ mới xong." Mộng Hi lắc đầu.
"Không không không!" Đá Trắng vung tay nói: "Ngài hiểu lầm rồi, ý của ta là tuyên bố một nhiệm vụ treo thưởng, để cho người nào biết người ngài muốn tìm tự tới, sau đó ngài lại hỏi."
"Thì ra là thế!" Mộng Hi hiểu rõ nói: "Tuyên bố nhiệm vụ thì đi đâu?"
"Phủ thành chủ!" Đá Trắng nói.
"Được! Việc này Jeff đi làm!" Mộng Hi gật đầu.
"Phủ thành chủ thì thôi đi."
Jeff nhận được lệnh của Mộng Hi, vừa muốn rời khỏi thì đúng lúc này, từ một góc sáng sủa truyền tới một giọng nói.
"???"
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy ở một góc của quán rượu, có một Chiến sĩ khiên thuẫn đang ngồi.
Bộ dạng Chiến sĩ kia rất bình thường, trang bị cũng tạm, nhưng toàn thân lại lộ ra một luồng khí chất đáng đánh đòn.
Cái này mọi người đều có thể hiểu được, Chiến sĩ khiên thuẫn mà, chính là cần cái dáng vẻ này.
Nhưng mà Mộng Hi nhìn thấy bộ dạng kia của Chiến sĩ khiên thuẫn, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhíu mày nói: "Ngươi đã ở nơi này bao lâu?"
"Xin lỗi! Trong lúc vô tình nghe được cuộc nói chuyện của các ngươi."
Nghe thấy Mộng Hi hỏi mình, Chiến sĩ cợt nhả tiến lại: "Từ lúc các ngươi vào cửa ta vẫn luôn ở đây, không thể ngờ các vị lại mạnh như vậy, có thể dễ dàng tiêu diệt Toàn Chân Giáo, bội phục, bội phục!"
Đối với lời khen của Chiến sĩ, Mộng Hi không để ý tới, mà lạnh mặt hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta tên là Gấu Ơi Chờ Tớ, ngươi gọi ta là Đại Hùng cũng được." Chiến sĩ vội vàng trả lời.
Nói xong vẫn không quên nịnh hót vài câu: "Ngài chính là đội trưởng nhỉ, Toàn Chân Giáo kia làm hại thành Dư Huy không phải ngày một ngày hai. Người thành Dư Huy chúng ta không có cách nào với bọn họ, các vị lại tùy tiện đánh cho đám biến chất này chết chạy khắp nơi, thật khiến lão Hùng ta đây mở rộng tầm mắt, nếu không chê chúng ta thêm..."
"Được rồi!" Gấu Ơi Chờ Tớ vừa muốn sấn tới thêm Bạn Tốt, Mộng Hi đã mất kiên nhẫn vung tay nói: "Ngươi vừa mới nói tới phủ thành chủ thì thôi đi là có ý gì?"
"Ngài không biết rồi!" Gấu Ơi Chờ Tớ nói: "Thành chủ thành Dư Huy chúng ta chính là người Toàn Chân Giáo, các ngươi tới phủ thành chủ tuyên bố nhiệm vụ cũng vô ích thôi!"
"Ồ?" Mộng Hi nghe vậy có chút ngoài ý muốn hỏi: "Thành chủ của các ngươi lại là mấy tên khốn nạn như vậy?"
"Không có cách nào." Đại Hùng thở dài nói: "Khi không có anh hùng thì tiểu tốt thành danh thôi. Nếu các ngươi tới đây sớm mấy tháng, thì thành chủ là ai còn chưa nói trước được. Đúng rồi, các ngươi muốn tìm ai trong Toàn Chân Giáo?"
"Danh Kiếm Đạo Tuyết, ngươi có biết người này không?" Mộng Hi hỏi.
"Danh Kiếm Đạo Tuyết sao, biết!" Gấu Ơi Chờ Tớ gật gật đầu.