Trang 744# 1
Chương 1488: Pháp sư không gian khiến người chán ghét.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Toàn Chân Giáo cũng không phải là lần đầu tiên bị người đuổi giết đến mức phải đăng xuất.
Tuy rằng từ sau khi quen Vương Vũ, đều là bọn họ đuổi giết người khác, nhưng loại bản năng này là bẩm sinh khắc vào trong xương rồi.
Cho nên loại chuyện đăng xuất trốn vài ngày này, trong lòng bọn họ cũng có phương thức tính toán chính xác.
Nếu là đắc tội công hội lớn, vậy trốn ba tới bảy ngày, chờ cho sự kiên nhẫn của đối phương bị bào mòn hết, thì dựa vào thực lực của bọn họ, trong tình huống đối phương không chú ý, thì chuồn đi vẫn khá thoải mái.
Còn mấy đoàn thể nhỏ ít người như chiến đội Thánh Đường kia, thì không sao cả.
Dù sao trong lòng mọi người, Toàn Chân Giáo bọn họ chính là không có việc gì cũng thích giết người phóng hỏa, lừa gạt người thường mà, sở dĩ chiến đội Thánh Đường tìm bọn họ gây phiền phức hoàn toàn là vì Vương Vũ.
Oan có đầu nợ có chủ, người chiến đội Thánh Đường không lý nào lại chờ bọn họ ở quán rượu cả đêm.
Cho nên, rạng sáng tầm năm sáu giờ hôm sau, đám người Toàn Chân Giáo bị giết đã sớm đăng nhập, cố ý tránh khỏi tuyến thời gian của chiến đội Thánh Đường.
Nhưng thời điểm đám người Vô Kỵ đăng nhập, lại phát hiện trong quán rượu có vài người chơi đang ngồi.
"Ồ? Sao trong quán rượu lại có người?"
Nhìn thấy trong quán rượu còn người chơi khác, Vô Kỵ vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng, không phải ai cũng thích không khí ở quán rượu, đại đa số người chơi khi bàn chuyện hoặc trao đổi tình cảm đều tìm chỗ có vẻ thanh tịnh hơn.
Hơn nữa, đây là thời điểm nào? Năm sáu giờ sáng đó!
Đừng nói là người chơi bình thường đã nghỉ ngơi, cho dù là cú đêm thì lúc này cũng nên đi ngủ rồi, thế mà loại địa phương như quán rượu lại có người chơi ngồi, thực có chút kỳ quái.
"Nhảm nhí!" Xuân Tường trợn mắt nói: "Quán rượu cũng không phải do nhà ngươi mở, có người thì có gì là kỳ quái, ngộ nhỡ là cú đêm tới đây nghỉ ngơi chút thì sao! Nhân lúc không có người chúng ta đi mau!"
Doãn Lão Nhị cũng phối hợp: "Xuân huynh nói rất đúng, đi mau đi mau, nếu không đám người kia lại tới nữa."
"Cũng đúng!" Tuy Vô Kỵ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Xuân Tường nói cũng không phải không có lý, vì thế gật đầu: "Chúng ta đi nhanh thôi, đi tập hợp với những người khác!"
Nói xong, ba người đi ra ngoài cửa.
"Viu!"
Nhưng ba người vừa mới đi ra cửa quán rượu, thì đã nghe thấy bên tai vang lên một tiếng xé gió, một mũi tên thẳng tắp bay về phía ba người Vô Kỵ.
"???"
Ba người nghe tiếng thì hoảng sợ, vội vàng nhìn qua, chỉ thấy phía trước cách đó không xa, không biết từ khi nào xuất hiện một đội người chơi.
Cầm đầu chính là Thú nhân da xám răng nanh trắng người ngoại quốc hôm qua công kích Toàn Chân Giáo tên là Đá Trắng, đứng phía sau chính là cô gái xinh đẹp tên Mộng Hi.
Nhìn thấy đám người kia, trong lòng ba người Toàn Chân Giáo kinh ngạc. Móa nó, đám người kia sao lại có thời gian rảnh như vậy, lúc này rồi mà còn ngồi ở quán rượu.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, tay mọi người cũng không nhàn rồi.
Tấm khiên của Doãn Lão Nhị giơ lên, che trước mặt Vô Kỵ và Xuân Tường, chặn lại mũi tên do Cung thủ thú nhân tên là Đái Lý Khắc bắn ra.
Nhưng còn không đợi mũi tên của Đái Lý Khắc đụng vào khiên của Doãn Lão Nhị, Jeff bên cạnh Đái Lý Khắc vung pháp trượng lên, phía trước mũi tên đột nhiên xuất hiện một cổng truyền tống màu vàng, lập tức nuốt mũi tên vào.
"Phốc..."
Đám người Toàn Chân Giáo thấy vậy thì sững sờ, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, thì một cửa truyền tống khác lại hiện ra sau đầu Vô Kỵ, mũi tên cắm thẳng lên gáy Vô Kỵ.
"Bụp!"
Mũi tên nổ tung, thanh máu trên đầu Vô Kỵ giảm mạnh còn một phần ba, Xuân Tường bên cạnh Vô Kỵ cũng bị nổ ảnh hưởng gây choáng.
Bạo Phá Tiễn!
Kỹ năng sát thương mà Cung thủ có thể phát động kíp nổ hai lần.
"Ngày chó má rồi!"
Bị tên của Đái Lý Khắc bắn trúng, ba người Toàn Chân Giáo hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng lại không phải bởi vì kỹ năng hiếm có Bạo Phá Tiễn này, mà là vì ma pháp không gian của Pháp sư không gian tên Jeff kia!
Mẹ nó, tuy rằng ma pháp không gian trước sau chỉ có một kỹ năng "Cửa Truyền Tống", nhưng vào trong tay Jeff thì lại được dùng đến mức ghê tởm.
Nghề nghiệp người chơi có thể chia đại khái thành ba tuyến, phòng ngự, tấn công, phụ trợ.
Pháp sư không gian này không chỉ tấn công có thể ngay lập tức giết chết Chiến sĩ, phòng ngự còn bỏ qua tất cả công kích, mẹ nó bây giờ còn có thể phụ trợ người khác công kích, nghề nghiệp toàn diện như thế ngươi nói xem có khiến người ta chán ghét hay không.
Mọi người chơi trò chơi lâu như vậy, ngoại trừ Vương Vũ còn chưa từng gặp phải người nào khó đối phó như vậy.
Vương Vũ người ta biến thái là bởi vì bản thân có kỹ thuật mạnh, mạnh yếu hay không là do bản thân phần cứng của Vương Vũ. Dù sao hệ thống cũng không thể bởi vì thao tác cơ bản của người chơi mạnh mẽ mà nhằm vào người chơi.
Nhưng tên Ma Pháp sư chó chết này lại dựa vào ưu thế nghề nghiệp... Con mẹ nó đây chính là lỗi của hệ thống.
Sao có thể làm ra một nghề nghiệp khiến người ta chán ghét như vậy, quá ảnh hưởng tới trải nghiệm của người chơi khác rồi, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho một nghề nghiệp không biết xấu hổ như vậy tồn tại?
Đối với đám người kia, thực lực và nhân số của ba người Toàn Chân Giáo đều thua kém, muốn thắng là không có hy vọng, Vô Kỵ không nói hai lời lập tức hạ lệnh: "Lùi!"
Nhận được mệnh lệnh của Vô Kỵ, ba người lập tức quay đầu chạy qua hướng khác.
Mấy người Đá Trắng cũng không đuổi theo, mà ôm bả vai mỉm cười nhìn tổ ba người Toàn Chân Giáo chạy trốn.
Mấy người Vô Kỵ chạy không được vài bước, một Thích khách đột nhiên xuất hiện bên cạnh Vô Kỵ, sau đó chân duỗi ra ngáng chân Doãn Lão Nhị.
"Rầm rầm!"
Doãn Lão Nhị không cẩn thận bị ngã thành thế chó gặm bùn, đè lên cả Vô Kỵ và Xuân Tường. Hai người Vô Kỵ và Xuân Tường đều là nghề nghiệp pháp hệ, không có trình độ thụ thân như nghề nghiệp cận chiến, không ngờ không phòng ngự đã bị Doãn Lão Nhị cồng kềnh như vậy đè xuống, sao có thể đứng vững?
Ba người ngã thành một đống, trước mặt ba người có một đôi chân lớn màu xanh lá cây.
Nhìn thấy chân lớn, ba người lập tức ngẩng đầu, thì thấy một Chiến sĩ Thú nhân sau lưng đeo sáu thanh tiêu thương, trước ngực ôm một thanh đại kiếm đứng nhìn mình.
"Muốn chạy?" Chiến sĩ Thú nhân kia khinh thường liếc mắt một cái, trường kiếm cắm thẳng xuống đất, lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Lúc này, Thích khách ngáng chân Doãn Lão Nhị cũng khập khiễng đi tới bên cạnh Chiến sĩ Thú nhân.
"..."
Trước có sói, sau có hổ... ba người muốn chạy cũng không dễ như vậy.
Vô Kỵ biến sắc, cười hì hì nói: "Ai da, Mộng tiểu thư, sớm vậy sao không ngủ thêm chút nữa để dưỡng da?"
"Lệch múi giờ, ngươi hiểu biết một chút!" Mộng Hi vẻ mặt lạnh nhạt.
"Ầy..."
Vô Kỵ bị nghẹn họng, dừng một chút thì nhanh chóng nói tiếp: "Giữa chúng ta trước giờ không oán, gần đây không thù, vì sao các ngươi lại cứ bám riết lấy chúng ta vậy?"
Mộng Hi nói: "Ta chỉ tìm người mà thôi, ngươi giao hắn ra đây thì xong rồi? Đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội. Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi rốt cuộc có giao người hay không?"
"Ồ? Lão Ngưu!"
Mộng Hi vừa dứt lời, ánh mắt Vô Kỵ đột nhiên nhìn ra phía sau Mộng Hi, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
"???"
Thấy biểu cảm này của Vô Kỵ, đám người Mộng Hi vội vàng quay đầu.
Cùng lúc đó, Vô Kỵ lăn mạnh về phía trước, ôm lấy Thích khách Thú nhân, kêu lên với đám người Xuân Tường: "Các ngươi chạy mau!"
Nói xong, trên người Vô Kỵ phát ra một trận thánh quang chói mắt.