Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1487 - Chương 1489: Không Chiến.

Trang 744# 2

 

 

 

Chương 1489: Không chiến.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Không tốt là tự bạo! Khắc Tô Lỗ, chạy mau!"

Nhìn thấy thánh quang trên người Vô Kỵ, Chiến sĩ Thú nhân hoảng sợ, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở...

Nhưng lời nói đâu thể nhanh bằng tốc độ bùng nổ, lời Chiến sĩ Thú nhân còn chưa nói hết, Vô Kỵ đã nổ tung rồi.

"Bùm!"

Một tiếng vang thật lớn, thanh máu của Vô Kỵ trống rỗng, Thích khách Thú nhân tên là Khắc Tô Lỗ bị nổ thành một luồng sáng trắng.

"Ta muốn mạng của ngươi!"

Thấy đồng bọn bị thủ đoạn vô lại như vậy nổ chết, Chiến sĩ Thú nhân nổi giận, quát một tiếng, tay phải với ra sau, lấy ra một thanh tiêu thương ném tới phía Vô Kỵ.

Vô Kỵ không chút hoang mang, ném lên đầu mình một lá chắn thánh quang.

"Duang!"

Lá chắn thánh quang Vô Địch của Vô Kỵ đánh bay tiêu thương qua một bên.

Hai người Xuân Tường và Doãn Lão Nhị thì nhân cơ hội mở áo choàng sau lưng, muốn bay lên.

Mọi người chơi game online đều biết, triệu hồi tọa kỵ sẽ có động tác đọc chú, triệu hồi áo choàng cũng cần phải đọc chú như vậy, hơn nữa thòi điểm đọc chú không thể bị công kích, nếu không sẽ bị cắt ngang.

Đá Trắng đừng xa thấy hai người muốn chạy, vội vàng hô lớn với Chiến sĩ Thú nhân: "Bố Lỗ Tư, đừng để bọn họ chạy."

Chiến sĩ Thú nhân nhận được lệnh, di dời mục tiêu, nâng tay chuẩn bị công kích Xuân Tường và Doãn Lão Nhị.

"Muốn chạy?" Vô Kỵ cười lạnh, trên người lại phát ra quang mang trắng xóa, công kích của Bố Lỗ Tư lập tức bị hút tới trên người Vô Kỵ.

Kỹ năng hy sinh hiếm có của Mục sư!

Đây là một kỹ năng tương tự với kỹ năng Trào Phúng của Chiến sĩ khiên thuẫn, có thể ép buộc đối thủ công kích bản thân.

Hiện tại Vô Kỵ được Lá chắn thánh quang bao phủ, công kích của Bố Lỗ Tư đương nhiên không hề có hiệu quả, một kích sai lầm này đã tranh thủ thời gian cho hai người Xuân Tường.

Đá Trắng thấy Vô Kỵ khó chơi như vậy cũng hoảng, hai tay nhấc lên thi triển thuật Lực Hấp Dẫn.

Trong sự thao túng của Đá Trắng, đá lót đường trên mặt đất ở ngã tư đường ầm ầm bay lên, đánh tới phía Xuân Tường và Doãn Lão Nhị.

Pháp trượng của Xuân Tường đập xuống đất, mười con Ác linh bao bọc quanh hai người Xuân Tường, chặn đá bay tới.

Doãn Lão Nhị thả cánh xong, mở hai cánh bay lên trời.

Ác linh của Xuân Tường cũng là hạng da dày thịt béo, bị Đá Trắng đánh đập như vậy, thế nhưng không bị thương quá nhiều.

Xem ra bản thân thuật Lực Hấp Dẫn cũng không có uy lực quá lớn, chỉ là có hiệu quả khống chế kinh người mà thôi.

Nhìn thấy Xuân Tường cũng sắp chạy trốn, Đái Lý Khắc giương cung lắp tên, bắn một chiêu Cuồng Phong Bạo Vũ về phía Xuân Tường, đồng thời pháp trượng của Jeff cũng giơ lên, cửa truyền tống một lần nữa xuất hiện ở phía trước và trên đầu Xuân Tường. Đá lót được Đá Trắng khống chế bay đầy trời và mũi tên của Đái Lý Khắc đều bay vào cửa truyền tống.

Đá lót và mũi tên từ trên trời đánh xuống phía Xuân Tường.

Trong lúc mọi người nghĩ rằng Xuân Tường sắp bị đè chết, Xuân Tường cười đáng khinh, biến thành một đám sương khói màu xanh lá.

Sương hóa!

Sương hóa là trạng thái miễn dịch tất cả công kích vật lý.

Đái Lý Khắc là Cung thủ, công kích của hắn không cần phải nói đương nhiên là công kích vật lý, mặc dù Đá Trắng là nghề nghiệp pháp hệ, nhưng thuật Lực Hấp Dẫn của hắn lại không giống với các nghề nghiệp pháp hệ khác.

Bình thường, Ma pháp sư đều là thông qua ma pháp môi giới đều triệu hồi nguyên tố công kích, còn Đá Trắng lại là khống chế thật thể công kích mục tiêu, đương nhiên cũng thuộc phạm vi công kích vật lý.

Cứ như vậy, Xuân Tường trong sự hợp lực công kích của ba người, đón công kích lững thững bay lên giữa không trung.

"!!!"

Thấy Xuân Tường bị đánh thành sương khói, tất cả người của Đá Trắng đều trợn tròn mắt, mẹ nó đây là cái kỹ năng gì? Quá xấu xa rồi!!

Thấy chưa, đây chính là bản tính của người chơi, bản thân kỹ năng và nghề nghiệp của bọn họ dù biến thái thế nào thì đều cảm thấy là đương nhiên, nhưng chỉ cần người khác hơi biến thái một chút thôi, bọn họ đã cảm thấy đó là mở hack, quá không biết xấu hổ.

"Ha ha ha!"

Thấy Doãn Lão Nhị và Xuân Tường lần lượt bay lên không trung thoát đi, Vô Kỵ cười ha ha, lại chụp cho mình lá chắn Vô Địch, trong trạng thái Vô Địch triệu hồi cánh đương nhiên không có khả năng bị cắt ngang.

Vô Kỵ mở hai cánh sau lưng trong công kích của đám người Đá Trắng, lên như diều gặp gió, bay tới bên cạnh hai người Doãn Lão Nhị trong không trung.

"Mẹ nó!!!!"

Thấy ba người Toàn Chân Giáo thế mà lại một lần nữa trốn thoát trong sự vây công của đoàn đội mình, Đá Trắng tực giận mắng một tiếng, suýt chút nữa ném luôn pháp trượng ra ngoài.

Mấy người khác nhìn ba người Vô Kỵ diễu võ giương oai trên đỉnh đầu, trên mặt cũng là vẻ phẫn nộ và không cam lòng.

"Đờ mờ!" Nhìn thấy đám người chiến đội Thánh Đường dưới mặt đất, Doãn Lão Nhị hùng hổ nói: "Vì sao trong trò chơi lại không cho phép đại tiểu tiện mọi lúc mọi nơi chứ?"

"Sao thế? Lúc ngươi vào trò chơi chưa đi vệ sinh hả?" Xuân Tường và Vô Kỵ kỳ quái hỏi lại.

"Không!" Doãn Lão Nhị nói: "Hiện tại ta vô cùng muốn tiểu lên đầu bọn hắn một bãi."

"Móa..."

Xuân Tường và Vô Kỵ lập tức nghẹn họng.

Tất cả mọi người đều là người đã học qua Đại học, đại tiểu tiện gì đó cũng chỉ là nói cho sướng miệng, cho dù trò chơi cho phép thì cũng không ai làm như vậy cả.

Sau khi xoay một vòng khiêu khích giữa không trung một phen, ba người Vô Kỵ lập tức bay ra khỏi ngã tư đường chỗ quán rượu, ra chỗ cửa thành tập hợp với đám người Bao Tam.

So với thành chính thành Dư Huy mà nói, thì bản đồ dã ngoại to hơn không biết bao nhiêu lần.

Đạo sư tại học viện Pháp sư có thể thu phí để tra ra tọa độ, mà bản đồ thành Dư Huy nhỏ như vậy cho dù mọi người chạy như thế nào, thì cũng có thể bị người của chiến đội Thánh Đường gặp phải.

Nhưng bản đồ dã ngoại rất lớn, các loại địa hình mạo hiểm đầy rẫy, chiến đội Thánh Đường lại là người bên ngoài, chưa quen cuộc sống nơi đây, cho dù họ có tọa độ cũng rất khó tìm thấy người. Cho nên người Toàn Chân Giáo tính trốn trong phụ bản dã ngoại, đợi Vương Vũ đăng nhập thì để hắn tự giải quyết vấn đề rắm thúi của mình.

Cửa thành Dư Huy, bốn người Bao Tam chờ đã lâu, thấy ba người Vô Kỵ bay tới, đám người Bao Tam vội vàng đứng lên tiếp ứng.

Nhưng ba người Vô Kỵ vừa mới từ không trung hạ xuống, phía sau đột nhiên xuất hiện một cửa truyền tống màu vàng, ngay sau đó, Chiến sĩ Thú nhân Bố Lỗ Tư từ bên kia cửa truyền tống nhảy tới trước mặt người Toàn Chân Giáo.

"Mẹ nó! Còn có thể chơi như vậy sao?"

Nhìn thấy đám người Đá Trắng lại đuổi tới, đầu của người Toàn Chân Giáo muốn nổ tung.

Đậu má, Pháp sư không gian này còn có thể mở cửa truyền tống, quả thực dai như đỉa đói.

Đối với một đám quái thai này, Vô Kỵ có thể nghĩ biện pháp chính mình am hiểu nhất là tự bạo kéo dài thười gian sau đó bay đi. Nhưng bộ kỹ năng Tự Bạo Vô Địch vừa mới dùng hết rồi, hiện tại nghiễm nhiên là hết cách.

Hết cách rồi, Vô Kỵ chỉ đành thừa dịp đối phương chưa truyền tống hết, hạ lệnh với những người còn lại: "Đừng quản nhóm khốn nạn này nữa, chuồn đi, chuồn đi thôi,

Cũng may người Toàn Chân Giáo đã sớm triệu hồi cánh ra, nhận được lệnh của Vô Kỵ thì vội vàng cất cánh.

Toàn Chân Giáo còn chưa bay lên cao hẳn thì đám người chiến đội Thánh Đường cũng đã đuổi tới phía sau Toàn Chân Giáo.

Nhìn một đám người Toàn Chân Giáo bay lên trời, chiến đội Thánh Đường cũng xoa tay triệu hồi, chỉ thấy hai cánh sau lưng bọn họ mở ra, vậy mà cũng có thể triệu hồi ra áo choàng.

"Con mẹ nó!" Thấy đối thủ cũng bay lên, người Toàn Chân Giáo lập tức kinh hoảng: "Điều đó không có khả năng! Tại sao bọn họ cũng có cánh? Chẳng lẽ trong thành Dư Huy có người giúp bọn họ?"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment