Trang 751# 1
Chương 1502: Tiêu tiền mướn cao thủ.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“À? Vậy đứng thứ nhất là ai?” Vương Vũ lại hỏi.
“Chuyện này…” Huyết Sắc Chiến Kỳ ngượng ngùng nói: “Là thành Tây do Kiếm Chỉ Thương Khung quản lý.”
Kiếm Chỉ Thương Khung và Liên Minh Huyết Sắc có thù với nhau cũng không phải chuyện gì bí mật, lúc trước Toàn Chân Giáo cũng bị liên lụy vào gút mắc này.
Nếu so về quy mô công hội, Liên Minh Huyết Sắc lớn hơn Kiếm Chỉ Thương Khung tận mấy lần, hơn nữa khu vực quản lý cũng tốt hơn thành Tây hoang vắng không biết bao nhiêu lần.
Nhưng nếu xét về kiến trúc xây dựng và độ hảo cảm của dân chúng, Liên Minh Huyết Sắc lại kém Kiếm Chỉ Thương Khung rất nhiều. Dù biết Đội Trưởng Đừng Nổ Súng không thiếu tiền, nhưng chênh lệch nhiều như vậy, Huyết Sắc Chiến Kỳ thật sự không dám ngẩng cao đầu.
Vương Vũ cảm khái nói: “Ta rất hy vọng vị trí đó thuộc về các ngươi.”
“Thực xin lỗi Ngưu huynh, sau khi ta trở về sẽ hạ lệnh cho anh em Liên Minh Huyết Sắc nỗ lực nâng cao kiến trúc.”
Huyết Sắc Chiến Kỳ hiển nhiên không nghe ra được ý tứ trong lời nói của Vương Vũ, còn tưởng rằng Vương Vũ gọi hắn tới đây chủ yếu là để phê bình.
Thấy Huyết Sắc Chiến Kỳ ngu dốt như vậy, Vương Vũ cũng cảm thấy bất đắc dĩ, hắn liền dứt khoát thẳng thắn nói: “Khu vực thành Tây khá tốt! Hiện tại cũng đã xây dựng không sai biệt lắm, Liên Minh Huyết Sắc các ngươi có thể dọn về đó.”
“Cái gì?”
Huyết Sắc Chiến Kỳ còn tưởng rằng bản thân nghe lầm, kinh ngạc hỏi: “Chúng ta dọn qua đó? Thật sự có thể chứ? Vậy còn Kiếm Chỉ Thương Khung thì sao?”
Vương Vũ nhàn nhạt nói: “Ai có năng lực sẽ lấy được thành trì! Nếu lấy được, các ngươi cứ tùy tiện sử dụng. Nếu không lấy được, vậy thì là do bản lĩnh của các ngươi chưa đủ rồi!”
Nói cũng đã nói tới tận đây rồi, nếu Huyết Sắc Chiến Kỳ vẫn còn không chịu hiểu ẩn ý của Vương Vũ thì hắn quả thực vô cùng ngu xuẩn.
Còn có chuyện gì chưa rõ ràng sao, Kiếm Chỉ Thương Khung không biết đắc tội Vương Vũ từ khi nào, thế nên Vương Vũ muốn cho Liên Minh Huyết Sắc đi cướp lấy thành quả của Kiếm Chỉ Thương Khung.
…
Kiếm Chỉ Thương Khung là một công hội mới ở thành Dư Huy, hứng khởi một chút liền cướp mấy vị cao thủ của Liên Minh Huyết Sắc, lại còn chọc vào Toàn Chân Giáo, đúng là bậc thầy trong việc đi tìm đường chết.
Liên Minh Huyết Sắc và Kiếm Chỉ Thương Khung quả thực chính là kẻ thù không đội trời chung.
Kiếm Chỉ Thương Khung xây dựng thành Tây phồn hoa như vậy, Huyết Sắc Chiến Kỳ sớm đã có chút đỏ mắt.
Không nói đến việc có thù cũ từ trước, cho dù hai bên công hội không thù không oán, Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng sẽ nghĩ đến chuyện cắn Kiếm Chỉ Thương Khung một ngụm…
Mấy vạn anh em Liên Minh Huyết Sắc để làm gì, còn không phải dùng vào thời điểm này sao?
Sở dĩ hắn không dám xuống tay là bởi vì thành Tây của Kiếm Chỉ Thương Khung nằm trong khu vực quản lý của thành Dư Huy. Mà thành Dư Huy lại là thành trì của Toàn Chân Giáo, có kẻ nào dám không cho Vương Vũ mặt mũi chứ?
Hiện tại Vương Vũ tự mình yêu cầu bản thân đi cướp lấy địa bàn của Kiếm Chỉ Thương Khung, Huyết Sắc Chiến Kỳ tất nhiên là không có lý do để từ chối rồi.
Sau khi biết được ý đồ của Vương Vũ, Huyết Sắc Chiến Kỳ kích động nói: “Ngưu huynh, ý tứ của ngươi ta hiểu.”
Vô Kỵ ngay lập tức xen mồm vào: “Lão Ngưu đã nói gì vậy? Đấy là việc giữa Liên Minh Huyết Sắc các ngươi và Kiếm Chỉ Thương Khung, ngàn vạn lần đừng kéo chúng ta vào vũng nước đục này.”
“Ta hiểu, ta hiểu!” Huyết Sắc Chiến Kỳ nở nụ cười đầy xấu xa.
Hắn chỉ cần Vương Vũ gật đầu một cái mà thôi, cướp lấy địa bàn của Kiếm Chỉ Thương Khung còn cần ai sai xử nữa hả? Tùy tùy tiện tiện cũng có thể bịa ra hàng trăm hàng nghìn lý do.
“Được rồi, ở đây không còn chuyện gì của ngươi nữa! Ngươi trở về làm việc đi.” Vô Kỵ vẫy vẫy tay với Huyết Sắc Chiến Kỳ. Huyết Sắc Chiến Kỳ liền vô cùng hưng phấn bước ra khỏi quán rượu.
“Con mẹ nó!”
Nhìn hành vi vô cùng xấu xa của Vương Vũ và Vô Kỵ, Mộng Hi cực kỳ khinh thường nói: “Quá nham hiểm!”
“Kế này người ta gọi là binh bất yếm trá hiểu không?” Vô Kỵ không biết xấu hổ nói: “Đây chính là trí tuệ!”
…
Trong văn phòng của Kiếm Chỉ Thương Khung, hai người Đội Trưởng Đừng Nổ Súng và Gấu Ơi Chờ Tớ đã từng va chạm nhẹ với Toàn Chân Giáo, biết rõ thủ đoạn bức cung khó đỡ của mấy người này, thế nên bọn họ mới không tin tưởng tuyệt đối lời nói của Mộng Hi.
Lúc này, bọn họ đã triệu tập thủ hạ, chuẩn bị đủ tốt để tuyên chiến với Toàn Chân Giáo.
Nhưng mà đợi hết nửa ngày, phía kẻ địch cũng không có bất kỳ động tĩnh nào, chuyện này mới khiến Đội Trưởng Đừng Nổ Súng và Gấu Ơi Chờ Tớ càng thêm sợ hãi.
Dựa theo sự hiểu biết của bọn họ với Toàn Chân Giáo, nói không chừng đám người xấu xa kia đang suy nghĩ mưu hèn kế bẩn gì.
Nếu bọn họ có thù liền báo thì Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng không cần lo lắng đến mức này. Dù gì đám người Toàn Chân Giáo cực kỳ tham tiền, chỉ cần Kiếm Chỉ Thương Khung vươn cổ để cho bọn họ chém hai nhát, sau đó lại đút lót chút tiền thì đâu cũng vào đó thôi. Bởi vì ở trong mắt của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng – chuyện mà có thể dùng tiền giải quyết được thì cũng không phải chuyện quan trọng gì.
Nhưng Toàn Chân Giáo vẫn không có chút động tĩnh nào, rõ ràng là định âm thầm thọc một dao ở sau lưng hắn… Đội Trưởng Đừng Nổ Súng có thể không sợ sao?
Nếu không phải không biết nên nói như thế nào mới tốt, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đã chủ động gửi tin nhắn cho Vương Vũ thừa nhận sai lầm của bản thân rồi.
Ngay tại thời điểm Đội Trưởng Đừng Nổ Súng và Gấu Ơi Chờ Tớ không biết phải làm sao, đột nhiên tiếng hệ thống nhắc nhở truyền vào tai của hai người.
Liên Minh Huyết Sắc tuyên chiến với công hội Kiếm Chỉ Thương Khung của bạn!
Tới sớm không sớm, tới muộn không muộn, nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, hai con người này giống như đào phạm bị truy nã nhiều năm cuối cùng cũng sa lưới, trong lòng bọn họ không khỏi than một tiếng thoải mái.
Nhưng mà khi nhìn thấy tên của công hội tuyên chiến, hai người lập tức ngơ ngẩn.
Mẹ nó, thế nhưng không phải là Toàn Chân Giáo, là Liên Minh Huyết Sắc!
Ai ở trong thành Dư Huy mà không biết sự lợi hại của Toàn Chân Giáo. Nếu chủ động nhận sai với bọn họ, mọi người tất nhiên sẽ lý giải. Nhưng Kiếm Chỉ Thương Khung và Liên Minh Huyết Sắc lại là quan hệ cạnh tranh, lúc này Liên Minh Huyết Sắc tuyên chiến với Kiếm Chỉ Thương Khung thì có khác gì bỏ đá xuống giếng!
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nổi giận, ngay lập tức gửi một tin nhắn cho Huyết Sắc Chiến Kỳ: “Con mẹ nó! Huyết Sắc Chiến Kỳ, ngươi làm vậy là có ý gì? Quyết tâm làm chó săn cho Toàn Chân Giáo hả?”
“Ha hả!” Liên Minh Huyết Sắc nhìn thấy tin nhắn, hắn liền cười lạnh một tiếng trả lời: “Có cái rắm mà liên quan đến Toàn Chân Giáo. Chẳng qua chúng ta nghe được một tin, nói Kiếm Chỉ Thương Khung các ngươi gần đây vô cùng kiêu ngạo, ý đồ gây bất lợi với Liên Minh Huyết Sắc chúng ta!”
“Đậu xanh!” Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cả giận nói: “Tại sao ngươi không nói Toàn Chân Giáo cũng chuẩn bị tiêu diệt Liên Minh Huyết Sắc các ngươi đi?”
“Vô nghĩa! Ngươi cho rằng bọn họ không làm được sao!” Huyết Sắc Chiến Kỳ không biết xấu hổ nói: “Đi tắm rửa kỳ cọ sạch sẽ chiếc cổ của ngươi đi, chúng ta chuẩn bị đến thu địa bàn của ngươi bây giờ đó!”
“Con mẹ ngươi!”
Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Huyết Sắc Chiến Kỳ, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trên trán.
“Huyết Sắc Chiến Kỳ hắn bị làm sao vậy?” Gấu Ơi thấy Đội Trưởng Đừng Nổ Súng tức điên lên, nhịn không được tò mò hỏi một câu.
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng giận dữ nói: “Còn làm sao nữa, hắn muốn tìm kèo đánh nhau đây mà! Thấy thành Tây của chúng ta phát triển tốt quá nên muốn tới hái một quả đào! Trách không được mấy tên khốn này gần đây không có động tĩnh gì, thì ra đã chuẩn bị sẵn từ trước để chơi lớn một lần.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Gấu Ơi Chờ Tớ suy tư một chút rồi mới nói: “Nghe nói Liên Minh Huyết Sắc vừa mới thu nhận chiến đội Minh Vương Giới, thực lực tăng lên rất nhiều. Hơn nữa người chơi của công hội bọn họ… người của chúng ta thật sự không thể nào so sánh được.”
Chính xác, Liên Minh Huyết Sắc là một công hội tồn tại đã lâu, của cải phong phú, kể cả bây giờ đã suy yếu hơn trước nhưng tiếng tăm vẫn còn ở đó, không sợ thiếu cao thủ gia nhập.
Kiếm Chỉ Thương Khung lại không được như vậy, một công hội mới mà thôi, tổng cộng cũng chỉ có hơn một vạn người, hơn nữa đa số đều là những tài khoản phụ được bọn họ dùng tiền thuê vào, người chơi có sức chiến đấu thật sự cũng chỉ vỏn vẹn ba – bốn nghìn người. So với ba trăm ngàn cao thủ hàng thật giá thật của Liên Minh Huyết Sắc, bất kể là tổng lực chiến hay độ phối hợp, bọn họ không biết kém bao nhiêu lần, nếu thật sự đánh nhau, người chịu thiệt chỉ có thể là Kiếm Chỉ Thương Khung.
Kiếm Chỉ Thương Khung giận dữ nói: “Con mẹ nó, còn thế nào được nữa, chẳng nhẽ để cho tên không biết xấu hổ đó bắt nạt chúng ta? Tiêu tiền! Mướn cao thủ!!”