Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1499 - Chương 1501: Không Có Kẻ Thù Vĩnh Viễn, Chỉ Có Lợi Ích Vĩnh Viễn.

Trang 750# 2

 

 

 

Chương 1501: Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Ngươi muốn đi theo hắn?” Vô Kỵ đau đầu vuốt ót, hắn quay sang hỏi Xuân Tường: “Xuân huynh, Toàn Chân Giáo chúng ta thiếu người sao?”

Xuân Tường đáng khinh nói: “Game thủ nam thì không thiếu, game thủ nữ thì có bao nhiêu cũng không sao cả. Vừa lúc em gái Mã Lỵ nói sẽ tạm nghỉ một thời gian.”

“Vậy hả? Em ấy có việc bận gì sao?” Vô Kỵ nhìn thoáng qua Bao Tam, lên tiếng hỏi.

Ngày thường Mã Lỵ chơi thân nhất với Bao Tam.

Bao Tam nói: "Mã Lỵ nói cha em ấy bị bệnh, cho nên em ấy phải về nhà.”

“À, vậy còn những người khác có ý kiến gì không?” Vô Kỵ lại hỏi những người khác.

“Ta sao cũng được!” Vương Vũ buông tay.

Toàn Chân Giáo vốn không phải là cái loại công hội nhìn thực lực để tuyển người. Tuy rằng Vô Kỵ thường xuyên nhắc đến chế độ tinh anh, nhưng đó cũng chỉ là dành cho người chơi thuộc diện chiến đấu mà thôi, còn người chơi nữ ấy hả, chỉ cần chơi với nhau đủ thân, thêm một người cũng không mất thứ gì, nhiều nhất thì lúc cả đội chia đồ sẽ nhiều thêm một phần.

Chẳng qua dựa vào bối cảnh của Mộng Hi, chia phần hay không chia phần - nàng ta chắc chắn cũng sẽ không để ý chút nào.

“Còn các ngươi thì sao?” Vô Kỵ quay đầu lại hỏi những người khác.

Danh Kiếm Đạo Tuyết định lên tiếng phản đối, nhưng dù hắn có phản đối thế nào cũng không có hiệu quả.

Xuân Tường, Minh Đô tất nhiên là không cần phải nói, vẻ mặt của hai người bọn họ cực kỳ kích động. Đặc biệt nhất là tên nhóc Ký Ngạo không biết xấu hổ, hắn trực tiếp lẻn đến trước mặt Mộng Hi, cợt nhả nói: “Mộng Hi tỷ tỷ, ta tên là Ký Ngạo, là anh em tốt nhất của Đạo Tuyết, hoan nghênh tỷ gia nhập Toàn Chân Giáo.”

Vô Kỵ: “…”

“Các ngươi thì sao? Có muốn ở lại hay không?” Vương Vũ ngước cằm hỏi đám người Đá Trắng: “Mấy người các ngươi suy cho cùng vẫn có một chút tài năng, thế có muốn gia nhập Toàn Chân Giáo của chúng ta không?”

“Có một chút tài năng…”

Nghe được lời đánh giá của Vương Vũ, đám người Đá Trắng một lần nữa rơi lệ đầy mặt.

Chiến đội Thánh Đường tốt xấu gì cũng là chiến đội có tiếng tăm lừng lẫy trên trường quốc tế, không thể tưởng tượng được ở trong mắt của Vương Vũ, bọn họ cũng chỉ "có một chút tài năng"…

“Bọn họ thì thôi bỏ đi!”, Mộng Hi xua xua tay nói: “Nếu bọn họ không quay về, chỉ sợ ta cũng sẽ bị kêu trở về.”

Ha, không ngờ cô nàng này vẫn rất thông minh.

“Được rồi, vậy các ngươi đi đi!” Vương Vũ gật gật đầu, búng tay một cái với ông chủ quán rượu: “Thả bọn họ đi!"

“Tuân mệnh, thành chủ đại nhân.” Ông chủ cung kính chắp tay với Vương Vũ.

Sau đó đám người Đá Trắng ngay lập tức nhận được tin tức: “Thời gian cầm tù của ngươi đã kết thúc, hy vọng ngươi có thể tuân thủ pháp luật, làm một công dân tốt."

Mộng Hi thấy thế liền bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách mấy người bọn họ chạy không được, thì ra là Vương Vũ hạ lệnh cầm tù bọn họ. Không thể tưởng được làm thành chủ còn rất thú vị, khó trách đám người Kiếm Chỉ Thương Khung muốn chết muốn sống cũng phải lấy được chức vị thành chủ.



Sau khi Vương Vũ giải cấm cho chiến đội Thánh Đường, Mộng Hi dặn dò vài câu xong liền tiễn bọn họ ra ngoài quán rượu.

Bấy giờ, Vương Vũ mới gõ gõ bàn nói: “Chuyện của Đạo Tuyết đã giải quyết xong rồi, chuyện của ta có phải cũng nên giải quyết một chút hay không?”

“Chuyện của ngươi?” Nghe được lời Vương Vũ nói, mấy người Toàn Chân Giáo đồng loạt buồn bực hỏi: “Ngươi thì có chuyện gì?”

“Anh em!” Vương Vũ thật sự cạn lời: “Mấy anh em à, ta vì cứu các ngươi, bị người ta ám sát mưu phản giữa thanh thiên bạch nhật, việc này không nên giải quyết một chút sao?”

Xem ra Vương Vũ vẫn cứ canh cánh trong lòng chuyện bản thân bị người ta mưu phản.

Cũng đúng thôi, bản chất của Vương Vũ vô cùng tốt bụng, nhưng cũng không phải cái loại tính tình bị người khác đánh cũng không đánh lại, bị người khác mắng cũng mặc kệ không quan tâm.

Đừng nhìn Vương Vũ không chú trọng xây dựng thành trì hay làm tăng độ hảo cảm của dân chúng, có thể nói từ lúc hắn làm thành chủ tới nay, Vương Vũ đã kéo nền kinh tế từ khắp mọi nơi về tới thành Dư Huy, mặc dù chưa nói là dốc hết sức lực nhưng có thể nói là hắn đã rất có trách nhiệm rồi.

Kinh tế thành Dư Huy một đường nước lên thì thuyền lên, xếp hạng thành chính thậm chí còn vượt qua bảy khu của thành Chiến Thần.

Từ đó tới nay cũng đã là một khoảng thời gian dài, người chơi thành Dư Huy dưới sự dẫn dắt của Toàn Chân Giáo, cũng là dương mi thổ khí, không tính công lao cũng phải tính khổ lao chứ.

Một vị thành chủ tốt như vậy lại vô duyên vô cớ bị người mưu phản, còn có vương pháp không hả? Còn có pháp luật không chứ?

Việc này giống như Vương Vũ đi giúp người khác, lại bị bọn họ thọc một đao từ phía sau, dựa theo tính tình của hắn thì làm sao có thể nhẫn nại được.

“Mẹ nó! Ta còn tưởng chuyện lớn gì chứ." Mấy người Toàn Chân khinh thường nói: “Đã nói đến đây rồi thì nói tiếp luôn. Ngươi cứ đi đồ sát đám người Kiếm Chỉ Thương Khung đi, bọn họ chẳng nhẽ còn dám phóng một quả rắm nữa sao?”

“Vô nghĩa!” Vương Vũ buồn bực nói: “Không có bằng chứng, ta làm sao có thể xuống tay? Ta cũng không phải là các ngươi!”

Cũng đúng, Vương Vũ không giống những người khác trong Toàn Chân Giáo - đứa nhỏ này vẫn còn đạo đức lương tri, không có chứng cứ, vô duyên vô cớ gây sự giết người, đó không phải là phong cách của Vương Vũ.

Nhưng ngậm bồ hòn làm ngọt, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không lại càng không phải là phong cách của hắn.

“Chuyện này thì có gì khó chứ, ngươi cứ làm theo lời ta.” Vô Kỵ cười tủm tỉm đưa ra chủ ý cho Vương Vũ: “Việc này giao cho Liên Minh Huyết Sắc là được.”.

“Làm như vậy có ổn không?” Vương Vũ sau khi nghe được chủ ý của Vô Kỵ liền buồn bực nói.

“Tất nhiên là ổn!” Vô Kỵ vô cùng chắc chắn: “Đây là kế đuổi hổ nuốt lang!”

“Huyết Sắc Chiến Kỳ sẽ đi sao?” Vương Vũ lại hỏi.

“Hắn chắc chắn sẽ đi!” Vô Kỵ cười nói: “Liên Minh Huyết Sắc và Kiếm Chỉ Thương Khung vốn đã có xích mích từ lâu. Nếu không phải sợ ngươi không vui, Huyết Sắc Chiến Kỳ đã sớm đồ sát bọn họ rồi, hơn nữa…”

Nói tới đây, Vô Kỵ dừng một chút rồi mới tiếp tục: “Không có kẻ thù vĩnh viễn, nhưng lại có ích lợi vĩnh viễn.”

“Chậc chậc chậc.” Nghe Vô Kỵ chỉ điểm một hồi, Vương Vũ tấm tắc kinh ngạc cảm thán: “Người đê tiện như ngươi chơi trò chơi đúng là để tích đức cho đời sau.”

“Ha!” Vô Kỵ tức giận.



Sau khi lăn lộn với chiến đội Thánh Đường một lúc lâu, lúc này cũng đã bảy tám giờ - chính là thời điểm các người chơi bắt đầu online.

Mở ra khung Bạn Tốt, thấy Huyết Sắc Chiến Kỳ vừa mới online, Vương Vũ liền thuận tay gửi cho hắn một tin nhắn: “Ngươi đang ở đâu? Có rảnh không? Ta tìm ngươi có chút việc.”

Rất nhanh, Huyết Sắc Chiến Kỳ đã nhắn tin trả lời: “Ngài đang ở đâu? Ta tới tìm ngài!”

Đối với tin nhắn của Vương Vũ, Huyết Sắc Chiến Kỳ đều trả lời trong tích tắc.

Dù gì đám người Vương Vũ đã giúp bọn họ lấy được một tòa thành, sự cảm kích của Huyết Sắc Chiến Kỳ đối với Toàn Chân Giáo tuyệt đối là phát ra từ nội tâm.

Nếu Vương Vũ muốn tìm hắn, kể cả đang vội thế nào cũng sẽ thành rảnh.

“Quán rượu!” Vương Vũ trả lời.

“Ta tới ngay!”

Ba phút sau, Huyết Sắc Chiến Kỳ đi tới quán rượu, vừa nhìn thấy đám người Toàn Chân Giáo, hắn đã lên tiếng chào hỏi từ xa: “Ngưu huynh, đại ca Vô Kỵ…”

Vô Kỵ cũng rất có mắt nhìn, thấy Huyết Sắc Chiến Kỳ đi tới, hắn vội vàng ngồi sang bên cạnh, nhường lại chỗ ngồi cho Huyết Sắc Chiến Kỳ.

Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống vị trí ở giữa Vô Kỵ và Vương Vũ.

“Ngưu huynh, ngươi tìm ta chuyện gì vậy?” Huyết Sắc Chiến Kỳ rất tò mò vì sao Vương Vũ lại muốn gặp mình.

“Lão Huyết à.” Vương Vũ lời nói vô cùng thấm thía: "Công hội của các ngươi quản lý khu vực nào vậy?”

“Khu hành chính trung ương.” Huyết Sắc Chiến Kỳ vội nói.

“Ừ… Trách không được.” Vương Vũ vuốt cằm nói: “Khu hành chính trung ương là mặt tiền của thành Dư Huy. Hình như các ngươi xây dựng không được ổn cho lắm, có phải đang bận làm chuyện gì khác đúng không?"

“Không thể nào!” Nghe nói Vương Vũ như vậy, Huyết Sắc Chiến Kỳ hoảng sợ, còn cho rằng Vương Vũ không cho Liên Minh Huyết Sắc quản lý khu vực trung ương nữa, vì thế hắn cuống quít giải thích: “Hiện tại khu vực trung ương có kiến trúc xây dựng và độ hảo cảm của dân chúng cao thứ hai thành Dư Huy mà."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment