Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1525 - Chương 1527: Sát Khí.

Trang 763# 2

 

 

 

Chương 1527: Sát khí.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Lúc này, bảy tám người chơi bên nước bạn cũng đã chạy tới tảng đá lớn - nơi mà mấy người Vương Vũ đang ẩn thân. Bọn họ nắm chặt binh khí trong tay, thật cẩn thận chậm rãi bước tới gần.

Thấy chỉ có một mình Vương Vũ đi ra, mấy người không khỏi ngẩn ra một chút, ngay sau đó bật cười.

Tên Chiến sĩ có làn da trắng, sống mũi cao thẳng đi tuốt ở đằng trước dường như là đại ca của đám người này, nhìn thấy chỉ có một mình Vương Vũ đi ra, hắn không khỏi cười khẩy nói: “Các ngươi nhìn thấy không, đây chính là người chơi của Trung Quốc, yếu đuối thật sự, hơn nữa trên người còn có rất nhiều tiền, ta rất thích những con dê béo như vậy.”

Vừa mới dứt lời, thanh trường kiếm của tên Chiến sĩ có làn da trắng kia chỉ thẳng vào Vương Vũ, hắn tiếp tục nói: “Người chơi của Trung Quốc, giao nộp hết trang bị và vàng trên người ngươi ra đây.”

Trò chơi “Trọng Sinh” này cũng rất biết cách đào hố cho người ta nhảy xuống, vì phân chia trận doanh, thế nên những người chơi ở server khác nhau không có chức năng truyền dịch lại lời nói của đối phương.

Vương Vũ tất nhiên là nghe không hiểu tên Chiến sĩ da trắng kia đang lải nhải cái gì, nếu hắn nghe hiểu, tên nhãi này chắc chắn sẽ chết thảm hại hơn… Dù sao tư thế của tên Chiến sĩ da trắng kia rõ ràng là đang khiêu khích một cách trắng trợn, nhưng với tính cách của Vương Vũ thì chắc chắn sẽ không để hắn tiếp tục kiêu ngạo như vậy đâu.

“Ha ha, Orton, tên nhóc này bị dọa đến choáng váng rồi.”

Người bị gọi là Orton chính là tên Chiến sĩ da trắng, mấy người đứng phía sau hắn thấy vẻ mặt mơ hồ của Vương Vũ, còn tưởng rằng Vương Vũ vẫn đang sợ hãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bọn họ lập tức cười vang lên.

Nhưng mà đúng lúc này, thân hình của Vương Vũ đột nhiên nhoáng lên một cái, hắn đạp một bước phi tới trước mặt Orton.

“??!”

Trong lòng Orton không khỏi cả kinh, hắn theo bản năng giơ kiếm định chém.

Mặt của Vương Vũ cũng không có biểu tình gì mấy, tay trái nắm lấy khuỷu tay phải của Orton, cánh tay đang cầm trường kiếm của Orton lập tức ngừng ở giữa không trung.

Lúc này, tay phải của Vương Vũ lại nắm lấy cánh tay của Orton vặn ngược ra đằng sau. Orton không tự chủ xoay người lại, tay phải tính cả vũ khí bị Vương Vũ vặn ra phía sau lưng. Vương Vũ đè nặng một cái, eo của Orton trực tiếp khuỵu xuống dưới mặt đất.

Ngay sau đó Vương Vũ một cước đạp ở sau lưng Orton.

“Phanh!”

Một luồng ánh sáng trắng chợt lóe, Orton ngay lập tức biến mất ở trước mắt mọi người.

“!!!!”

Thấy một màn như vậy, mấy người còn lại nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó bọn họ mới chợt phục hồi tinh thần lại, không ngừng láo nháo kêu lên: “Con mẹ nó, hắn giết Orton, chúng ta cùng nhau tiến lên làm thịt hắn!”

Vừa kêu, mấy người vừa vội vàng chuẩn bị tư thế, múa may vũ khí chuẩn bị chém tới.

Đứng mũi chịu sào, là một tên Chiến sĩ chủ động xông vào, nháy mắt hắn đã vọt tới trước mặt Vương Vũ.

Vương Vũ biết, nếu tên nhãi này chạm được vào người, hắn chắc chắn sẽ ra thêm một chiêu Toàn Phong Trảm. Vì thế Vương Vũ không chút hoang mang nhảy ra phía sau một bước, né tránh va chạm trực diện.

Quả nhiên, đúng lúc này, hai tay của tên Chiến sĩ kia ôm lấy đại kiếm, hắn bắt đầu thi triển chiêu thức.

Vương Vũ không chút hoang mang, một chiêu Lôi Đình Cước đạp vào đầu của tên Chiến sĩ kia, tên nhãi này xem ra cũng rất biết điều, ngay lập tức lùi về phía sau mấy bước.

Lúc này, những người khác trong đội ngũ cũng đã vọt tới cách Vương Vũ không xa, trực tiếp đứng vào phạm vi chiêu thức Toàn Phong Trảm do tên Chiến sĩ kia vừa mới thi triển xong.

Một đống tiếng vang bùm bùm, đám người kia lăn thành một đoàn với nhau.

Vương Vũ theo sát ngay sau đó, thưởng cho mỗi người một cước lên đầu.

“Phanh phanh phanh phanh… ( chỗ này đã giảm bớt N chữ phanh. )”

Một luồng ánh sáng trắng hiện lên, một tiểu đội tám người chưa đến mười giây đã bị một mình Vương Vũ diệt sạch cả đoàn.

“Loảng xoảng…”

Cung thủ ẩn nấp ở trong bụi cỏ được giao nhiệm vụ nhắm chuẩn Vương Vũ thấy một màn này, cung tiễn trong tay không khỏi rơi bộp một phát xuống đất.

“Con mẹ nó! Đúng là thần tượng của ta!!” Ngàn Đóa Hoa Đào Già trực tiếp nhảy ra khỏi tảng đá lớn, vẻ mặt sùng bái nhìn Vương Vũ, trong ánh mắt nơi nào cũng toàn là ngôi sao.

Tục ngữ nói rất đúng, nổi tiếng không bằng gặp mặt!

Video thi đấu của Vương Vũ, Ngàn Đóa Hoa Đào Già cũng đã xem qua rất nhiều lần, nhưng mà được tận mắt chứng kiến Vương Vũ thao tác các chiêu thức của nghề nghiệp Võ sư một cách nhuần nhuyễn ở khoảng cách gần như vậy, lực đánh sâu vào thị giác làm sao có video nào sánh được chứ.

Ngay cả Mộng Hi thấy Vương Vũ giết tám người kia một cách sạch sẽ lưu loát đến vậy, nàng cũng là vẻ mặt không thể tưởng tượng được.

Phải biết rằng, cao thủ cấp cao như chiến đội Thánh Đường còn là thủ hạ làm công của Mộng Hi, thực lực của nàng có thể không tốt, nhưng ánh mắt lại cao cực kỳ.

Tuy rằng tùy tiện chọn bất kỳ một cao thủ nào trong chiến đội Thánh Đường cũng có thể nhẹ nhàng giết sạch mấy tên nhãi ranh không biết trời cao đất dày này, nhưng nếu so sánh với thân thủ của Vương Vũ vừa rồi, bọn họ kém không chỉ một chút nhỏ tí tẹo.

Càng đáng sợ chính là, Vương Vũ từ lúc bắt đầu đến bây giờ đều là vẻ mặt đạm nhiên, giống như hắn chỉ là tùy tay giải quyết, nhẹ nhàng đơn giản, điều này càng làm cho Mộng Hi thán phục không thôi.

Khó trách chiến đội Thánh Đường toàn là những cao thủ mắt cao hơn trán còn bị Vương Vũ thu thập đến thành thành thật thật, xem ở tình hình hiện tại, cũng không phải là không có đạo lý.

“Hai người cẩn thận một chút!” Vương Vũ xua tay nói: “Đào Hoa, ngươi vẫn nên ẩn thân một chút đi, trong bụi cỏ vẫn còn một Cung thủ đang ẩn núp.”

“Để ta đi làm thịt hắn!” Ngàn Đóa Hoa Đào Già nghe vậy liền lập tức ẩn thân, tăng tốc chạy về phía bụi cỏ vừa mới có mũi tên bắn ra.

Vương Vũ thấy thế không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Ngươi đi nhầm rồi, hắn ở hướng 2 giờ mới đúng.”

“Hướng 2 giờ? Ta rõ ràng…” Ngàn Đóa Hoa Đào Già vừa muốn phản bác, đột nhiên trong bụi cỏ hướng 2 giờ lộ ra một chiếc cung tiễn.

“Ủa? Bug nhìn thấu?”

Ngàn Đóa Hoa Đào Già thấy thế, hắn ngay lập tức cả kinh không thôi, vội vàng chạy về hướng đó, một chiếc chủy thủ thọc vào đằng sau lưng của tên Cung thủ kia.

Tên nhãi này hiển nhiên cũng không phải người chơi cao thủ gì, Ngàn Đóa Hoa Đào Già mới đâm mạnh một cái đã tiễn hắn về với đồng đội của mình.

“Leng keng…”

Một bộ trang bị rơi xuống mặt đất, Ngàn Đóa Hoa Đào Già nhặt trang bị lên, vui sướng hài lòng chạy vội về.

“Ngưu huynh Ngưu huynh!” Sau khi chạy đến trước mặt Vương Vũ, Ngàn Đóa Hoa Đào Già kích động hỏi: “Vừa rồi ngươi sử dụng kỹ năng gì vậy?”

“Kỹ năng gì chứ?” Vương Vũ vô cùng mờ mịt.

Ngàn Đóa Hoa Đào Già nói: “Thì là không cần nhìn cũng biết đang có người mai phục đó? Lại còn có kỹ năng biết người mai phục đang đứng ở đâu.”

Ngàn Đóa Hoa Đào Già ngày thường hãm hại lừa gạt chặn đường cướp bóc đắc tội không biết bao nhiêu người, chất lượng của kẻ thù tạm thời không bàn tới, nhưng nếu nói về số lượng thì tuyệt đối chỉ có hơn không có kém mấy tên khốn Toàn Chân Giáo kia.

Về sau nếu như hắn có loại kỹ năng, vậy cũng không cần sợ hãi bị người khác đánh lén.

“Đó không phải là kỹ năng!” Vương Vũ nhàn nhạt nói.

“Chẳng lẽ là hack?” Mộng Hi bất thình lình lên tiếng hỏi.

Xem ra cô nương này cũng rất tò mò với bản lĩnh không cần nhìn cũng biết được có kẻ thù đang dình dập của Vương Vũ.

Sở dĩ nói là hack, cũng không phải vì Mộng Hi có ý kiến gì với Vương Vũ cả, chủ yếu là đối với những người bình thường, có thể làm được như vậy mà không phải là kỹ năng của hệ thống, ngoại trừ hack ra thì thật sự không còn cách giải thích nào khác.

Dù gì đầu năm nay, việc bug hack trong trò chơi cũng không phải là ít. Tuy rằng “Trọng Sinh” được xưng là không có hack, bug, nhưng mà có ai dám cam đoan giới game oline không có nhà khoa học nào đâu.

“Hack? Đó là cái gì vậy?” Vương Vũ lại lần nữa hỏi ngược lại.

Dù gì hắn cũng chỉ là người mới không hơn không kém, Vương Vũ thường xuyên cũng nghe người ta nhắc đến từ “Hack”, nhưng hắn vẫn còn rất xa lạ với hàm nghĩa cụ thể của từ này.

“Không phải hack sao?”

Thấy bộ dáng ngu ngốc của Vương Vũ hiện tại, có vẻ như là không giống nói láo, Mộng Hi và Ngàn Đóa Hoa Đào Già càng thêm buồn bực: “Vậy vừa rồi ngươi làm thế nào để phán đoán vị trí của kẻ thù vậy!”

“Vấn đề này ấy hả.” Vương Vũ chắc chắn nói: “Trên người bọn họ có sát khí.”

“Cái gì?”

Lần này đổi lại Mộng Hi và Ngàn Đóa Hoa Đào Già không hiểu…

Đối với bọn họ mà nói, thứ gọi là sát khí, cũng giống với “Hack” trong mắt của Vương Vũ, đều là những thứ huyền diệu khó lòng giải thích được.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment