Trang 763# 1
Chương 1526: Người chơi sever châu Âu có tính xâm lược.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vương Vũ vốn dĩ cũng không định mang theo Ngàn Đóa Hoa Đào Già, chẳng qua dọc theo chuyến hành trình, Ngàn Đóa Hoa Đào Già tỏ ra là một người dẫn đường rất có trách nhiệm - riêng chuyện này Vương Vũ lại cực kỳ thưởng thức hắn.
Thấy Ngàn Đóa Hoa Đào Già muốn đi, Vương Vũ nhịn không được nói: “Tờ giấy khế ước này ngươi có muốn lấy về không vậy?”
Nghe được hai chữ “khế ước”, Ngàn Đóa Hoa Đào Già lập tức dừng bước.
Dù gì tờ giấy khế ước này đại biểu cho sự công chính của hệ thống, nếu khế ước vẫn còn tồn tại, Ngàn Đóa Hoa Đào Già phải phục tùng mệnh lệnh của Vương Vũ vô điều kiện.
“Đại thần Thiết Ngưu, ngươi muốn gì ở ta?” Ngàn Đóa Hoa Đào Già phục hồi tinh thần lại, khát cầu nhìn khế ước trong tay của Vương Vũ.
Ngay từ đầu Ngàn Đóa Hoa Đào Già cũng không hề cảm thấy ký khế ước bán thân có gì là không ổn, chẳng qua sau khi hắn ký xong, bản thân lập tức cảm nhận được một sự áp lực vô hình.
Tờ giấy khế ước này chính là đại biểu cho tự do, chỉ cần Vương Vũ giao khế ước ra đây, Ngàn Đóa Hoa Đào Già sẽ được giải phóng hoàn toàn, cái cảm giác này không khác gì bản thân trả xong khoản vay lớn khi mua nhà, cả thân thể trở nên thoải mái vô cùng.
“Đưa chúng ta đi đến chỗ khe hở Hắc Ám, xong việc ta sẽ trả tờ giấy khế ước này cho ngươi.” Vương Vũ cười tủm tỉm nói.
“Khe hở Hắc Ám?” Ngàn Đóa Hoa Đào Già kinh hãi nói: “Các ngươi đúng là dám đi tới đó.”
“Sao nào? Ngươi không muốn dẫn đường đúng không?” Mộng Hi đứng ở một bên hỏi.
“Dẫn… Đương nhiên phải dẫn rồi.” Ngàn Đóa Hoa Đào Già vội vàng gật đầu.
Meo, đi khe hở Hắc Ám, nhiều nhất thì cũng chỉ chết một lần mà thôi, dẫn đường một chuyến nhưng đổi lại được sự tự do, Ngàn Đóa Hoa Đào Già tất nhiên biết bản thân nên lựa chọn phương án nào rồi.
…
Xem ra Ngàn Đóa Hoa Đào Già cũng đi con đường ra ngoài biên cảnh không ít lần. Mười phút sau, ba người đi qua núi Ethel, tiến tới điểm giao thoa giữa Thành Hoang Dã và sever châu Âu, Ngàn Đóa Hoa Đào Già vội vàng dùng chiêu thức ẩn thân.
Hệ thống nhắc nhở: [Bạn phát hiện ra đại lục Tây Nguyên, nhận được xxxxx điểm kinh nghiệm.]
Hệ thống nhắc nhở: [Bạn phát hiện ra thành Di Vong, nhận được xxxxx điểm kinh nghiệm.]
“Ha!”
Nhìn đến tin nhắn nhắc nhở của hệ thống, Vương Vũ không khỏi cảm thấy vui mừng.
Hai tòa thành ở hai vùng biên cảnh đúng là anh em cùng cảnh ngộ, một cái là thành Hoang Dã, một cái lại là thành Di Vong, ôi nghe sao mà chua xót.
“Nhỏ tiếng một chút đi!”
Lúc này, Ngàn Đóa Hoa Đào Già gửi trò chuyện riêng nói: “Nơi này đã là lãnh thổ của nước bạn rồi, người chơi bên đó không giống như bên mình đâu. Bọn họ có tính xâm lược rất mạnh, nhìn thấy thứ tốt sẽ cướp đoạt, nhìn thấy người chơi có thứ tốt cũng sẽ giết rồi cướp về.”
“Không tồi!” Mộng Hi cũng gật đầu nói: “Trò chơi đúng là một thế giới mà trong đó mặt xấu của nhân loại sẽ được phóng đại gấp trăm ngàn lần.”
“Vậy có phải ngươi cũng nên ẩn thân một chút hay không?” Vương Vũ nói: “Ta tất nhiên là không sợ chết, chỉ sợ ngươi chết thôi.”
Mộng Hi liếc Vương Vũ một cái, sau đó nói: “Ta là Võ sư, ẩn thân thế quái nào được!”
“Võ sư?” Nghe Mộng Hi nói xong, vẻ mặt của Ngàn Đóa Hoa Đào Già vô cùng kinh ngạc: “Chị gái này lớn lên xinh đẹp như vậy, không thể ngờ được tính cách còn rất phóng khoáng.”
Lại nói không phải đi, đến cả vũ khí Võ sư cũng không có, lúc đánh nhau thì nào là ôm, nào là quăng ngã, rất dễ dàng bị người khác chiếm tiện nghi, người chơi nữ bình thường rất ít người chọn nghề nghiệp này, đa số bọn họ đều chọn mấy nghề như Mục sư, Pháp sư, vân vân và mây mây – những nghề nghiệp vừa nhã nhặn lại không phải chứng kiến quá nhiều máu me.
“Liên quan quái gì đến ngươi!” Mộng Hi trừng mắt nhìn Ngàn Đóa Hoa Đào Già một cái. Hắn thấy thế liền vội vàng câm miệng lại.
…
Người chơi ở đại lục Tây Nguyên này quả đúng như lời của Ngàn Đóa Hoa Đào Già nói - cực kỳ có tính xâm lược!
Lúc đám người Vương Vũ đang đứng trêu chọc lẫn nhau, đột nhiên một luồng sát ý từ nơi xa truyền đến.
“Tất cả cẩn thận một chút, gần đây có mai phục!”
Cảm giác được sát khí, Vương Vũ vội nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ha ha!” Ngàn Đóa Hoa Đào Già nghe vậy không khỏi cười nói: “Ngưu huynh, mới đầu nghe người ta nói Toàn Chân Giáo các ngươi thích đùa dai ta còn không tin. Ngươi đang làm ta sợ đúng không, bình thường ta toàn đi qua đây…”
“Vèo!”
Ngàn Đóa Hoa Đào Già nói còn chưa nói xong, đột nhiên một tiếng tiếng xé gió vang lên, một chiếc mũi tên mang ánh sáng trắng từ bụi cỏ đằng xa lao tới, nhắm thẳng vào đầu của Mộng Hi.
Nếu đổi lại là các cao thủ khác của Toàn Chân Giáo, khi nghe được tiếng căng dây, bọn họ sẽ không chút nghĩ ngợi lăn một vòng ra đằng sau để tránh né, nhưng Mộng Hi lại thuộc về phe sử dụng trí óc, năng lực ứng biến cũng không cao.
Thấy mũi tên từ đằng xa bay tới, nàng trực tiếp ngây ngẩn cả người, căn bản là không có ý thức phải tránh né nó.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mắt thấy mũi tên chuẩn bị cắm vào đầu Mộng Hi, Vương Vũ tùy tiện duỗi tay bắt lấy mũi tên. Lúc này nó cách nàng ta không đến 3cm.
“Ủa?”
Vị Cung thủ núp ở trong bụi cây thấy thế không khỏi sửng sớt, hắn giơ tay lấy một mũi tên nặng và thô hơn.
Không đợi Mộng Hi từ trong nỗi khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, tay đang cầm mũi tên của Vương Vũ lập tức buông lỏng ra, hắn túm lấy tóc của Mộng Hi, đột nhiên kéo mạnh xuống.
Mộng Hi vì quá đột nhiên nên không kịp phòng bị, bị Vương Vũ kéo chúi đầu xuống, cong cả eo.
“Ai nha! Ngươi bị điên à!”
Mộng Hi vừa kinh vừa giận, lại vừa muốn phát hỏa.
“Vèo vèo vèo!”
Chỉ nghe được lại có thêm vài tiếng tiếng xé gió, một loạt mũi tên bay thẳng qua đằng sau lưng Mộng Hi.
“Lại né được?!!!”
Thấy một màn này, Cung thủ phục kích sẵn từ trước lập tức ngây ngẩn cả người, hắn sửng sốt ước chừng vài giây mới phản ứng lại được, một lần nữa giương cung cài tên.
Nhưng mà đúng lúc này, Vương Vũ túm cánh tay của Mộng Hi đi về phía trước vài bước, sau đó xoay người lại núp ở đằng sau một cục đá lớn, chặn mất tầm nhìn của tên Cung Thủ kia.
Vương Vũ chính là siêu cấp đại cao thủ thân kinh bách chiến, tuy rằng mang theo một của nợ là Mộng Hi, nhưng điều này không ngăn cản được hắn bắt mũi tên, trốn mũi tên, di chuyển, né tránh tầm nhìn, thao tác từ trên xuống dưới đều nước chảy mây trôi.
Ngàn Đóa Hoa Đào Già đứng ở một bên quan sát không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
“Má ơi! Đây là thực lực của đệ nhất cao thủ mạnh nhất sever mình sao?” Ngàn Đóa Hoa Đào Già hưng phấn sáp lại gần hỏi: “Ngưu huynh, tại sao ngươi biết ở đây có mai phục vậy?”
Đúng lúc này, ánh mắt của Vương Vũ căng thẳng, tay phải ngưng thành chưởng hướng về phía Ngàn Đóa Hoa Đào Già giống như chuẩn bị túm lấy thứ gì.
Ngàn Đóa Hoa Đào Già đại kinh thất sắc, cho rằng Vương Vũ muốn công kích mình, hắn vội vàng nhảy ra đằng sau một cái.
Đúng vào lúc này, Ngàn Đóa Hoa Đào Già và Mộng Hi nhìn thấy không khí trở nên vặn vẹo, một tên Thích Khách tóc vàng mắt xanh, người mặc quần áo màu đen bị Vương Vũ nắm tóc kéo ra từ trong không khí.
Biểu tình của tên Thích khách kia giống y như đúc biểu tình của Ngàn Đóa Hoa Đào Già vừa rồi, đều là vẻ mặt mờ mịt không hiểu.
Vương Vũ cũng không khách khí, kéo đầu của tên Thích khách đập thật mạnh vào tảng đá lớn bên cạnh.
“Phanh!”
Đầu của tên Thích khách kia bị Vương Vũ hung hăng nện thật mạnh vào tảng đá, hắn ngay lập tức buông tay nhân gian.
Mộng Hi đứng ở một bên sợ tới mức suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác.
Con mẹ nó, người đàn ông này cũng quá hung tàn, túm đầu của người ta đập vào đá…
May đây là ở trong trò chơi, có sự hạn chế về máu me, nếu không chỉ với một chiêu vừa rồi của Vương Vũ, mọi người được chứng kiến hôm nay... kiểu gì lúc buổi tối cũng nằm mơ thấy ác mộng.
…
“Toke đã chết! Mau qua bên kia nhìn xem đi!”
Cùng lúc đó, mấy con người ẩn núp ở trong bụi cỏ phía xa nhận được tin tức đồng đội tử vong, bọn họ không khỏi cả kinh trong lòng, bảy tám người lập tức nhảy ra khỏi bụi cỏ, chạy về hướng mà Vương Vũ đang ẩn thân, bắt đầu dàn trận vây quanh.
Nhìn thấy người chơi đi tới từ phía đối diện, Ngàn Đóa Hoa Đào Già kinh hoảng nói: “Con mẹ nó! Tám người! Còn có Cung thủ đang mai phục! Ngưu huynh, hay là chúng ta chạy đi.”
Mộng Hi cũng là vẻ mặt lo lắng nói: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
“Các ngươi trốn ở chỗ này đi, ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài!” Vương Vũ nhàn nhạt dặn dò hai người một câu, sau đó hắn một thân một mình bước ra bên ngoài.