Trang 762# 2
Chương 1525: Con đường.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Đây là?”
Vương Vũ nhìn tờ giấy khế ước trong tay Mộng Hi, hắn có chút khó hiểu hỏi.
“Khế ước bán thân!” Mộng Hi trả lời một cách đương nhiên: “Có thứ này trong tay, hắn sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo lời ngươi. Nếu hắn dám vi phạm thì sẽ phải trả gấp mười tiền vi phạm hợp đồng.”
Dứt lời, Mộng Hi cầm túi tiền của Ngàn Đóa Hoa Đào Già giơ tới trước mặt hắn: “Trong này có hơn một vạn đồng vàng, nếu ngươi muốn lấy tiền của mình về, hơn nữa không bị hắn đuổi giết thì ký vào tờ giấy này đi.”
“Con mẹ nó, làm như vậy cũng được nữa hả?”
Vương Vũ trợn mắt há hốc mồm.
Hắn tất nhiên là biết tờ giấy khế ước này, mục đích chính của nó là dùng để thuê lính đánh thuê và công nhân, như vậy có thể phòng ngừa lính đánh thuê hoặc công nhân phản bội, chẳng qua đây vẫn là lần đầu tiên Vương Vũ thấy có người sử dụng giấy khế ước theo cách này.
“Đương nhiên!” Lời nói của Mộng Hi cực kỳ thấm thía: “Nói có dễ nghe dễ lọt tai thế nào cũng không bằng một tờ giấy khế ước. Con người bây giờ cứ thấy ai có tiền là chạy theo người đó, thiếu mất một bản hợp đồng thì sớm hay muộn gì cũng bị người khác lừa thôi.”
Không hổ là con cháu nhà có tiền, ánh mắt khi nhìn một sự việc quả thực vô cùng độc đáo.
Đáng thương Ngàn Đóa Hoa Đào Già cũng là vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ký bản hợp đồng này, bản thân sẽ bị Vương Vũ sai sử như nô bộc, nếu không ký thì chẳng khác gì đắc tội với Vương Vũ - về sau cũng đừng nghĩ tới chuyện có thể tự do tung hoành ở trong trò chơi này, hơn nữa một vạn đồng vàng mà hắn khổ công kiếm được cũng sẽ bị người khác lấy đi.
Tục ngữ nói rất đúng, dù có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua lại được mạng của bản thân, Ngàn Đóa Hoa Đào Già không chút suy nghĩ, ký tên của mình vào giấy khế ước.
“Được rồi!”
Thấy Ngàn Đóa Hoa Đào Già ký tên xong, Mộng Hi lấy lại tờ giấy khế ước rồi đưa nó cho Vương Vũ: “Giải quyết xong rồi, quá đơn giản, chúng ta đi thôi.”
“Như vậy là xong rồi hả?” Vương Vũ bấy giờ còn chưa kịp phản ứng lại, không thể tưởng được cô nàng này làm việc sạch sẽ lưu loát đến vậy. Sự việc mà đến bản thân còn cảm thấy vô cùng phiền toái, thế mà rơi vào tay nàng chưa đến một giây đã làm xong.
“Ha ha!” Mộng Hi nhàn nhạt nói: “Trên thế giới này, tiền gần như có thể giải quyết được mọi vấn đề.”
“Nghe qua thì có vẻ như là rất có đạo lý!” Vương Vũ thán phục, kẻ có tiền quả thật nói chuyện vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi cảm thán xong, hai người tiếp tục lên đường tiến tới mục đích.
Nhưng Mộng Hi đi chưa được vài bước đã có chút phiền chán nói: “Ngươi mang ta bay như hồi nãy đi.”
Dù gì cũng là một vị đại tiểu thư, đi bộ buồn tẻ như vậy, có phi cơ miễn phí thì tội gì phải làm khó bản thân chứ?
“Ta không mang…” Vương Vũ cực kỳ nghiêm khắc từ chối: “Vừa rồi là do tình huống đặc thù thôi!”
“Ta ra giá…” Mộng Hi tính toán sẽ dùng tiền tài để làm lung lay Vương Vũ.
“Xin lỗi!” Vương Vũ xua tay: “Ta không thiếu tiền.”
“Ta thiếu tiền này mỹ nữ ơi!” Đúng lúc này Ngàn Đóa Hoa Đào Già đột nhiên thò qua nói: “Ta có thể cõng ngươi!”
“Ai nha!”
Mộng Hi bị hoảng sợ vì sự xuất hiện đột nhiên của Ngàn Đóa Hoa Đào Già, nàng hét lên một tiếng rồi trốn ra đằng sau lưng Vương Vũ.
Vương Vũ thấy thế liền lạnh mặt nói: “Tại sao ngươi còn chưa đi đi?”
“Ha ha!” Ngàn Đóa Hoa Đào Già cười ha ha một tiếng, hắn ngượng ngùng nói: “Đại ca Thiết Ngưu, bây giờ người ta đã là người của ngươi rồi, làm sao có thể nói đi là đi được.”
“Con mẹ nó…” Vương Vũ nghe được lời này, hắn theo bản năng đỡ trán che mặt.
Trời má, tên nhãi Ngàn Đóa Hoa Đào Già này không chỉ có giỏi hãm hại lừa gạt người khác, hắn còn rất có kinh nghiệm trong việc khiến người khác ghê tởm. Vương Vũ ngay lập tức lạnh cả người, suýt chút nữa thì ói ra.
“Chỉ cần ngươi không giả mạo ta nữa là được rồi!” Vương Vũ làm ra vẻ mặt ghét bỏ, nói: “Mau đi nhanh đi, khiến ta ghê tởm một lần nữa là ta động thủ đấy.”
“Đừng, đừng mà…” Ngàn Đóa Hoa Đào Già cười tủm tỉm nói: “Hai vị định đi lên núi Ethel đúng không? Có thiếu người dẫn đường không, ta rất quen địa hình ở đây nè.”
“Thế à?” Mộng Hi nhướng mày nói: “Nếu đúng như vậy thì mang theo ngươi cũng không có vấn đề gì.”
“Gì chứ, còn mang theo hắn làm gì?” Vương Vũ có chút cạn lời.
Tên nhãi này có gì hay ho chứ, ngoại trừ giỏi lừa gạt ra, hắn còn rất biết cách làm người khác ghê tởm, dẫn theo làm gì không biết nữa.
“Đúng vậy.” Mộng Hi cảm thấy đây là chuyện đương nhiên: “Ngươi vừa rồi đã lấy một vạn đồng vàng để thuê hắn mà, chẳng lẽ để số tiền kia mất trắng sao? Đầu tư cũng không thể mặc kệ để nó tự sinh tự diệt được.”
“Được rồi! Ngươi là bà chủ, ngươi tự quyết định đi!” Đối với quyết định của Mộng Hi, Vương Vũ cũng lười lên tiếng phản bác.
Dù gì đây cũng chỉ là một trò chơi, một cô nương lớn như vậy chắc không có khả năng bị người ta lừa gạt đưa vào trong núi bắt làm vợ đâu ha.
“Ha ha ha.” Ngàn Đóa Hoa Đào Già thấy Mộng Hi đồng ý mang mình đi theo, vẻ mặt của hắn trở nên cực kỳ đáng khinh, Ngàn Đóa Hoa Đào Già cười nói: “Một chút nữa nếu đánh ra trang bị của Thích khách, hai vị có thể chia cho ta được không?”
“Trang bị gì?”
Vương Vũ có chút sửng sốt, nhiệm vụ của bọn họ là đi tra xét khe hở Hắc Ám, việc này thì có liên quan gì đến trang bị chứ?
“Sao thế đại ca Thiết Ngưu.” Nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Vũ, Ngàn Đóa Hoa Đào Già có chút không vui nói: “Tuy rằng ta đã ký vào khế ước bán thân, nhưng ta cũng hy vọng ngươi có thể đối đãi công bằng với ta. Nếu không ta sẽ không đi theo nữa, chỉ với hai người các ngươi chắc chắn sẽ không tìm thấy cửa vào.”
“Cửa vào?”
Khe hở Hắc Ám, đọc qua cái tên thì có vẻ như là có cửa vào thật, thế nên khi nghe Ngàn Đóa Hoa Đào Già nói vậy, Vương Vũ liền gật đầu nói: “Thôi được rồi, cứ nghe theo lời của ngươi đi.”
“Hq ha!” Ngàn Đóa Hoa Đào Già cười hì hì nói: “Cảm ơn đại ca Thiết Ngưu.”
Vừa mới dứt lời, hắn liền đi tới phía trước mặt Vương Vũ và Mộng Hi.
Không thể không nói, tên nhãi Ngàn Đóa Hoa Đào Già này đúng là một người dẫn đường đủ trách nhiệm. Tuy rằng ba người trên cuộc hành trình có lúc đi đi dừng dừng, nhưng lại tránh né được hết quái vật bên đường, tốc độ đi tới mục tiêu cũng nhanh cực kỳ. Nháy mắt bọn họ đã đến địa phận núi Ethel.
Mấy người Vương Vũ tiếp tục đi về phía trước ước chừng hơn mười phút, đột nhiên trên đường xuất hiện một ngã rẽ.
“Nhìn thấy chưa!” Đi đến giữa ngã rẽ, Ngàn Đóa Hoa Đào Già đắc ý nói: “Con đường này chính là đường đi thông đến lưng núi Ethel, về sau sẽ toàn là ngã rẽ. Nếu không có ta dẫn đường, các ngươi chắc chắn sẽ không tìm được lối đi đúng.”
“Lưng núi Ethel? Đó là cái gì?” Vương Vũ tò mò hỏi.
“Ủa?” Ngàn Đóa Hoa Đào Già kỳ quái nói: “Thánh địa Đế Quốc Cửu Châu sáng lập ra đó. Phía bên trong rất tối, đồ mà quái vật rơi ra đều là trang bị cực phẩm, các ngươi không phải tới đây vì thứ này sao?”
“Vậy con đường kia thông đến chỗ nào?” Không đợi Vương Vũ phủ nhận, Mộng Hi đã giành hỏi trước.
“Con đường này à…” Ngàn Đóa Hoa Đào Già nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc hoảng sợ: "Ta khuyên các ngươi ngàn vạn đừng đi vào con đường này, nếu cứ tiếp tục đi về phía trước thì sẽ đi vào lãnh thổ nước khác, nơi đó chính là địa bàn của sever châu Âu, nguy hiểm cực kỳ.”
“Vậy hả? Cảm ơn nhiều!”
Mộng Hi mỉm cười, lập tức đi về phía trước, Vương Vũ cũng theo sát ngay sau đó.
“Ấy ấy ấy!”
Ngàn Đóa Hoa Đào Già thấy thế, hắn vội la lên: “Các ngươi muốn làm gì? Không muốn sống nữa sao?”
Vương Vũ nói: “Chúng ta muốn đi thăm thú sever châu Âu một vòng, tại sao ngươi không tiếp tục dẫn đường cho chúng ta đi!”
“Đi qua sever châu Âu?” Ngàn Đóa Hoa Đào Già cả kinh nói: “Không phải đi đánh trang bị sao?”
“Không phải!” Vương Vũ lắc đầu.
“Vậy thôi tạm biệt!”
Ngàn Đóa Hoa Đào Già cúi đầu ôm quyền với Vương Vũ, không chút do dự xoay người trở về ổ chó của mình.
Trêu nhau à, người ở thành Hoang Dã có ai mà không biết độ nguy hiểm ở biên cảnh chứ? Người chơi bên sever châu Âu còn đang chờ bọn họ qua đó để đưa vinh dự và danh vọng miễn phí đây. Ở thành Hoang Dã này ngoại trừ người chơi của Đế Quốc Cửu Châu dám tổ chức thành đoàn thể đi sang lãnh thổ nước bạn dạo chơi một vòng ra, những người khác muốn xuất cảnh thì chẳng khác nào đi tìm chết.
Ngàn Đóa Hoa Đào Già đi theo chủ yếu là vì muốn ôm đùi vàng của Vương Vũ hưởng ké chút trang bị. Bây giờ biết Vương Vũ muốn mang theo Mộng Hi đi tìm chết, tên nhãi này tất nhiên là bỏ của chạy lấy người rồi.