Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1522 - Chương 1524: Ngàn Đóa Hoa Đào Già.

Trang 762# 1

 

 

 

Chương 1524: Ngàn Đóa Hoa Đào Già.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Thiết Ngưu?”

Vương Vũ nghe xong liền trực tiếp liền sững sờ tại chỗ.

“Sao vậy? Ngài không biết hả? Chính là Thiết Ngưu – quán quân giải thi đấu chuyên nghiệp đó!” Chiến sĩ vội vàng lên tiếng giải thích: “Chiến đội Cửu Châu chính là thủ hạ bại tướng của hắn, chuyện này ngươi cũng không biết sao?”

“Ta có thể không biết sao!”

Vương Vũ lúc này thật sự cạn lời…

Mộng Hi từ sau lưng Vương Vũ ngó đầu ra, nàng nhìn chằm chằm hắn dở khóc dở cười nói: “Uầy, ngươi còn làm việc này nữa hả?”

“Nói lời vô nghĩa!”

Vương Vũ giận tím mặt: “Đi thôi, ta thật sự muốn nhìn tên Thiết Ngưu kia là tên quái nào.”

Vừa mới dứt lời, Vương Vũ liền túm chặt cổ áo của Mộng Hi, hai cánh mở ra, thả người bay về phía núi Ethel.

Người ra đi đầu không ngoảnh lại, để lại mấy người qua đường không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Con mẹ nó, chuyện vừa rồi là như thế nào vậy?” Chiến sĩ nhìn bóng dáng của Vương Vũ, trợn mắt há hốc mồm hỏi.

Pháp sư lắc đầu nói: “Không biết, chẳng qua người nọ chắc chắn là không dễ chọc rồi.”

“Tại sao ngươi biết?”

“Vô nghĩa, người muốn đi giết Thiết Ngưu, có thể dễ chọc sao?” Pháp sư liền giơ ngón giữa với Chiến sĩ.



Tuy rằng mang theo một người nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ phi hành của Vương Vũ. Chưa tới bốn năm phút đồng hồ, Vương Vũ đã mang theo Mộng Hi bay đến chân núi Ethel.

Hai người đi một đoạn đường không xa. Quả nhiên, đúng như lời nói của tên Chiến sĩ kia, trên con đường duy nhất dẫn tới núi Ethel, có một tên to con đang ngậm nhánh cỏ khô trong miệng, lười biếng nằm phơi nắng ở ven đường.

Thật đúng là hết nói nổi, tên nhãi này không chỉ có dáng người cường tráng xấp xỉ giống như Vương Vũ, ngay cả diện mạo cũng có vài phần tương tự, đều là một loại trang phục, đều là một chiếc bao tay, đến cả trang điểm cũng giống đến bảy tám phần.

Tên nhãi kia thấy Vương Vũ đi tới, đầu cũng không nâng, chân duỗi ra ở giữa đường, lười biếng rầm rì nói: “Lộ phí một người là một trăm đồng vàng!”

“Nếu không có tiền thì phải làm sao bây giờ?” Vương Vũ cố nén tức giận, đen mặt hỏi.

“Bang!”

Vương Vũ vừa dứt lời, người nọ tùy tay ném một chiếc huy chương tới, vẫn không thèm ngẩng đầu lên, hắn chậm rãi nói: “Huy chương của Đế Quốc Cửu Châu, một chiếc giá một đồng vàng, ra ngoài cửa thành chặn đường, kiếm đủ tiền đi rồi tới đây.”

“…”

Nghe người nọ nói xong, Vương Vũ lạnh như băng nói: “Nếu ta không muốn đưa tiền thì sao?”

“Ù uây?” Thấy thái độ của Vương Vũ mạnh mẽ như vậy, người nọ nháy mắt liền đứng dậy, hung tợn nhìn chằm chằm Vương Vũ nói: “Ngọn gió nào đưa một kẻ không sợ chết tới đây vậy, ngươi có biết ta là ai không?”

“Ha? Nói thử xem, ngươi là ai nào?” Vương Vũ nhướng mày hỏi.

“Đã từng nghe qua cái tên Thiết Ngưu chưa?” Tên nhóc kia làm ra bộ dáng hung thần ác sát nói: “Không muốn chết thì mau thành thành thật thật giao tiền! Nếu không ông đây liền giết ngươi.”

“Phải không?” Vương Vũ chỉ chỉ vào hắn hỏi: “Ngươi là Thiết Ngưu?”

“Coi như tên nhóc nhà ngươi thức thời!” Người nọ không bày tỏ ý kiến, chỉ gật gật đầu.

“Vậy thì ta là ai?” Vương Vũ đen mặt hỏi.

“Con mẹ nó làm sao ta biết ngươi là ai! Ta lại không phải… Ủa?” Tên to con kia vừa muốn mắng chửi người, nhưng sau khi hắn nhìn thấy rõ bộ dáng của Vương Vũ liền không khỏi sửng sốt, nhíu nhíu mày nghi hoặc nói: “Tại sao nhìn người quen quá vậy? Ngươi là…”

Tên nhãi này dám giả mạo Vương Vũ, tất nhiên sẽ không cảm thấy diện mạo của Vương Vũ quá mức xa lạ rồi. Thời điểm hắn nhìn thấy rõ bộ dáng của Vương Vũ, lập tức giật mình một cái, kinh ngạc nhảy ra đằng sau một bước, không nói hai lời xoay người liền chạy.

Vừa chạy vừa âm thầm mắng một tiếng xui xẻo ở trong lòng.

Meo, ngày hôm nay ra cửa chắc chắn là chưa xem hoàng lịch, lừa tiền ở chỗ này bao lâu không bị làm sao, hôm nay thế nhưng gặp được chính chủ.

Muốn thi chạy với Vương Vũ, tên nhãi này xem chừng vẫn rất có lý tưởng, không nói đến hai cánh của Vương Vũ có khả năng phi thiên độn địa, riêng nói đến khinh công thôi, Cung thủ có cộng hết điểm vào nhanh nhẹn cũng không thể đuổi kịp.

Tên nhãi này làm sao có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của Vương Vũ chứ?

Chạy còn chưa được mấy bước, Vương Vũ đã thả người trực tiếp nhảy tới phía sau người kia, nâng chân lên chuẩn bị dẫm vào lưng hắn.

Ai ngờ thân thủ của tên nhãi kia cực kỳ linh hoạt, mắt thấy một cước của Vương Vũ chuẩn bị rơi xuống người mình, hắn đột nhiên lăn về phía trước, tránh thoát một cước chí mạng này, sau đó hắn bật dậy, đôi tay giơ cao bày ra tư thế chuẩn bị ứng phó với Vương Vũ.

“Thông Bối Quyền? Ngươi là ai?”

Nhìn thấy tư thế của người nọ, Vương Vũ dừng chân lại, tò mò hỏi.

Nhưng lời còn chưa dứt, tên nhãi kia liền lật tay lại, móc ra hai thanh chủy thủ lao về phía Vương Vũ.

Thì ra nghề nghiệp thực sự của hắn là Thích Khách.

Đối mặt hai thanh chủy thủ đang lao tới, tay trái của Vương Vũ không chút hoang mang duỗi về phía trước, chộp vào cổ tay của tên Thích Khách kia, tiếp đó hắn hung hăng bóp mạnh một cái.

“Ai nha!”

Cổ tay của Thích khách tê rần, không tự giác buông lỏng tay, chủy thủ rơi xuống dưới mặt đất.

Chẳng qua tên Thích khách kia đối với chính bản mình cũng rất ngoan độc, thấy tay phải bị Vương Vũ bắt lấy, tay trái của hắn vung lên định làm một chiêu tráng sĩ đoạn cổ tay.

Vương Vũ sao có thể để hắn được như ý, tay phải nắm chặt dùng lực đánh vào cằm của tên Thích khách, trực tiếp đánh hắn lộn ngược ra đằng sau, té ngã trên đất.

Vương Vũ đi về phía trước một bước, dẫm lên lưng của tên Thích khách.

“Ai nha, đại thần Thiết Ngưu tha mạng, ta biết sai rồi… Tha cho ta đi.”

Vương Vũ tất nhiên sẽ không tin lời ma quỷ của hắn rồi, chân hắn dùng thêm chút lực, dẫm mạnh đến mức Thích khách kia lập tức câm miệng, bấy giờ Vương Vũ mới lạnh giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Thích Khách kia vội vàng nói: “Ta… Ta tên là Ngàn Đóa Hoa Đào Già, là fans trung thành của đại thần Thiết Ngưu ngươi.”

“Fans trung thành sao?” Vương Vũ mặt đen sì, mẹ nó tên nhãi con này thế nhưng không biết xấu hổ nói bản thân là fans trung thành của hắn, không bị người khác cho là anti fans đã là may lắm rồi đấy.

“Thật mà thật mà.” Ngàn Đóa Hoa Đào Già vội vàng nói: “Ngài xem cách trang điểm của ta này, giống ngài y như tạc. Mặt của ta cũng nặn theo mặt của ngài nữa.”

“Nói lời vô nghĩa! Ngươi không trang điểm giống ta thì làm sao lừa được tiền của người khác được!” Vương Vũ cả giận nói.

Ngàn Đóa Hoa Đào Già vô cùng đau khổ nói: “Kiếm chút tiền ăn cơm thôi mà, nếu ta có bản lĩnh như ngài thì cũng không cần phải làm mấy chuyện xấu xa như vậy… Đại thần Thiết Ngưu, coi như nể mặt ta là fans trung thành của ngươi, ngươi có thể bỏ qua cho ta lần này được không, lần sau ta cũng không dám nữa.”

“Thật không?” Vương Vũ liếc nhìn Ngàn Đóa Hoa Đào Già một cái.

“Thật mà thật mà!” Ngàn Đóa Hoa Đào Già vội vàng gật đầu

“Chuyện này thì…”

Có một loại người, ví dụ như Vương Vũ, lỗ tai rất mềm, không nhìn được cảnh người khác liên tục xin tha, thấy dáng vẻ này của Ngàn Đóa Hoa Đào Già, Vương Vũ cũng hết giận hơn phân nửa.

Thật ra Vương Vũ cũng biết kể cả có giết tên nhãi này cũng vô dụng, thứ không đáng giá tiền nhất trong trò chơi chính là mạng người, bản thân cũng không thể ngày ngày đi theo hắn, nhưng nếu cứ thả hắn một cách dễ dàng như vậy thì lại quá tiện nghi cho hắn rồi.

“Trên người của ngươi có tiền không?”

Trong lúc Vương Vũ đang phân vân không biết có nên tin tưởng tên nhãi này hay không, Mộng Hi đã đi tới trước mặt Ngàn Đóa Hoa Đào Già hỏi một câu.

“Có có có!”

Ngàn Đóa Hoa Đào Già gật đầu liên tục.

“Đưa hết cho ta đi!” Mộng Hi duỗi tay nói.

Mộng Hi đi cùng với Vương Vũ, thế nên cho dù Ngàn Đóa Hoa Đào Già không muốn đưa thì cũng không dám không nghe theo. Hắn vội vàng móc ra một túi tiền đưa cho Mộng Hi.

“Ái chà chà.” Nhìn túi tiền, Mộng Hi ước lượng một chút rồi mới nói: “Xem ra ngươi chặn đường cướp bóc ở đây thu nhập cũng không tồi nha.”

“Quá khen quá khen! Không đáng giá nhắc tới.” Ngàn Đóa Hoa Đào Già khiêm tốn nói.

“Ta có khen ngươi đâu?” Mộng Hi trừng mắt nhìn Ngàn Đóa Hoa Đào Già một cái, nàng lấy ra một tờ giấy khế ước đưa cho hắn: “Ký vào đây đi.”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment