Trang 761# 2
Chương 1523: Hắn nói tên của hắn là Thiết Ngưu.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“?”
Đối với lời đề nghị của Vương Vũ, Mộng Hi quả thực có chút không hiểu. Tiểu cô nương từ nhỏ đã sinh hoạt ở xã hội phương Tây, rất khó lý giải suy nghĩ của Vương Vũ, chẳng qua nàng vẫn vô cùng kiên nhẫn giải thích: “Nhiệm vụ này của ta chỉ có hai người làm được thôi.”
“Ách… Vậy được rồi.”
Nếu Mộng Hi đã nói như vậy, Vương Vũ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ làm theo, khó khăn lắm mới nhận được một lần nhiệm vụ sư môn, chắc không thể chỉ vì vậy mà từ bỏ đâu đúng không?
Hết cách rồi, đành phải liều mình bồi quân tử thôi.
…
Phía tây núi Ethel nằm trong phạm vi lãnh thổ của sever châu Âu. Nếu muốn đi qua núi Ethel thì trước hết phải cưỡi tàu bay tới thành Hoang Dã.
Thành Hoang Dã là một trong những tòa thành giáp ranh biên giới hai sever, cách thành Dư Huy khoảng hai giờ hành trình.
Tòa thành này tuy rằng bị xưng là hoang vắng ít người chơi, quy mô cũng kém thành lớn như là thành Thánh Quang, nhưng xếp hạng của nó trong trò chơi “Trọng Sinh” lại cao cực kỳ.
Nguyên do là bởi vì đệ nhất công hội của sever châu Á là Đế Quốc Cửu Châu tọa lạc tại đây.
Trời biết một hành hội lớn như Đế Quốc Cửu Châu vì sao không tìm một tòa thành phồn hoa một chút làm hang ổ, cố tình lại chọn một nơi chim không thèm ỉa làm cứ địa, chẳng lẽ bọn họ đang ấp ủ âm mưu to lớn gì chăng?
Phỏng đoán đó tồn tại từ lúc “Trọng Sinh” mới mở cho tới tận bây giờ, ước chừng đến thời điểm hiện tại cũng không có người biết nguyên nhân thực sự của việc làm này là gì.
Đương nhiên, cũng có khả năng là không có nguyên nhân nào cả, khả năng chính là do quá tự tin về bản thân, giống như việc Vương Vũ đánh người cũng chưa bao giờ suy xét sẽ dùng loại vũ khí gì ấy.
Đồng hành cùng mỹ nữ, là một việc tốt đẹp nhường nào.
Bất đắc dĩ Vương Vũ lại không phải là một người giỏi giao lưu, số lần nói chuyện của Mộng Hi cũng ít đến đáng thương.
Hai giờ hành trình, hai người liền ngồi ở trên tàu bay chơi trò chơi “Xem ai chủ động nói chuyện trước.”.
Thực hiển nhiên, hai đồng chí này đều là cao thủ, từ lúc bước lên tàu bay cho đến lúc nó đáp xuống thành Hoang Dã, hai con người này vẫn chưa phân ra cao thấp thắng bại.
…
So sánh với thành Dư Huy, phong cách của thành Hoang Dã tương đối hoài cổ, chẳng qua trên đường lớn có không ít người chơi đi đi lại lại.
Xem ra Đế Quốc Cửu Châu đúng là rất lợi hại, một công hội thôi cũng đủ kéo mạch máu kinh tế của cả một tòa thành, hiệu ứng chiêu bài ngó chừng vẫn rất hữu hiệu.
Hai người bọn họ tới đây cũng không phải là để tham khảo tình hình dân vận, thế nên sau khi bước xuống tàu bay, Vương Vũ và Mộng Hi một trước một sau đi về phía ngoài cổng thành.
Nhưng hai người mới vừa ra khỏi cửa thành đã bị một đống người chơi chặn đường.
Trong đó một người cao lớn cường tráng nhất thuộc nghề nghiệp Chiến sĩ, hắn duỗi thanh trường kiếm ra, giơ lên trước mặt Vương Vũ và Mộng Hi, ồm ồm hỏi: “Các ngươi định đi đâu vậy?”
“Liên quan quái gì đến ngươi?” Vương Vũ đứng chắn ở trước mặt Mộng Hi, lạnh như băng hỏi.
“Nhìn xem đây là cái gì!” Vị Chiến sĩ kia chỉ vào huy chương trước ngực nói: “Đây là con đường mà người muốn xuất cảnh bắt buộc phải đi qua. Ai đi qua đây cũng phải giao lộ phí, đó là quy củ, các ngươi hiểu không?”
Huy chương công hội ở trước ngực Chiến sĩ thật sự rất nhỏ, cụ thể nó đại biểu cho điều gì Vương Vũ cũng không rõ lắm, chẳng qua lộ phí là gì hắn vẫn hiểu biết một hai.
Dù gì không lâu trước đó Toàn Chân Giáo đã đả thông đường hàng không trên biển, có người muốn từ thành Hải Cảng đi tới đảo Doanh Châu cũng phải giao lộ phí cho bọn họ.
Vương Vũ là một người rất biết giữ quy củ, nếu đó là quy củ ở đây, vậy Vương Vũ tất nhiên là phải nhập gia tùy tục rồi, vì thế hắn hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Mỗi người một đồng vàng!” Chiến sĩ kia nói.
“Rẻ như vậy sao?”
Vương Vũ có chút ngoài ý muốn với cái giá mà bọn họ đưa ra, lộ phí từ thành Hải Cảng đến đảo Doanh Châu đã là mười đồng vàng một lần, so sánh với nhau thì giá một đồng vàng cũng không tính là cao.
Vì thế Vương Vũ móc ra hai đồng vàng đưa cho tên chiến sĩ kia. Người nọ vừa nhận được tiền liền vội vàng nhường đường.
Vương Vũ và Mộng Hi tiếp tục đi về phía trước, đi chưa được vài phút, trên đường lại xuất hiện một đoàn người, bọn họ cũng giống như tên Chiến sĩ vừa rồi, chỉ vào huy chương trên ngực của mình, sau đó nói: “Giao lộ phí đi, đều là những người hiểu biết cả.”
“???”
Vương Vũ nghe vậy liền sửng sốt một chút, hắn khó chịu nói: “Vừa nãy đã giao rồi mà.”
Vị Chiến sĩ kia ném mạnh cây kiếm xuống đất, ngang ngược nói: “Thế thì liên quan mẹ gì đến chúng ta! Việc nào ra việc đó! Mau giao tiền ra đây, nếu không thì xuất hiện ở đâu cút về chỗ đó đi.”
“Ngươi nói chuyện đàng hoàng một chút!” Sắc mặt Vương Vũ tối sầm lại, giọng nói bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
“Thôi đi.” Mộng Hi vốn dĩ vẫn luôn im lặng đứng ở đằng sau lưng Vương Vũ, lúc này nàng ta không kiên nhẫn lấy ra hai đồng vàng ném vào tay tên chiến sĩ kia, sau đó nói với Vương Vũ: “Hai đồng vàng mà thôi, không cần thiết phải dây dưa với bọn họ làm gì!”
“Đây không phải vấn đề bao nhiêu đồng vàng!” Vương Vũ xụ mặt nói: “Con mẹ nó đây rõ ràng là cướp bóc giữa ban ngày ban mặt!”
“Ha! Ngươi nói đúng rồi đấy!”
Nghe được lời Vương Vũ nói, có một tên Thích khách dáng người nhỏ bé từ sau lưng Chiến sĩ đi tới trước mặt Vương Vũ, hắn ngẩng cao mặt nói: “Chúng ta đúng là đang cướp bóc đó, ngươi có thể làm gì chúng ta nào?”
Dứt lời, tên Thích khách kia tùy tay móc ra một thanh chủy thủ, mấy người còn lại cũng đồng thời lôi vũ khí ra.
“Phanh!”
Nhưng mà không đợi bọn họ sửa đúng tư thế, đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, tên Thích khách kia bị một quyền của Vương Vũ đánh thành một luồng ánh sáng trắng.
Vương Vũ nhìn thoáng qua bàn tay của mình, lại nhìn đám người chơi xung quanh, hắn nhàn nhạt nói: “Các ngươi nói xem ta có thể làm gì các ngươi nào?”
“!!!”
Thấy Vương Vũ chỉ cần một quyền đã giết chết Thích khách, đôi mắt của mấy người còn lại lập tức trợn trừng lên, bấy giờ bọn họ mới phát hiện ra mình đụng phải người không nên đụng.
Tên Chiến sĩ kia vội vàng dâng hai đồng vàng như dâng vật quý đến trước mặt Vương Vũ: “Đại ca… Đây là tiền của ngài, con đường này ngài thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó! Chúng ta thật sự không biết tên Thích khách vừa rồi là ai.”
Vương Vũ không nhận tiền mà nhíu mày nói: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Còn có bao nhiêu đội ngũ chặn đường vòi tiền ở đây nữa?”
“Việc này…” Tên Chiến sĩ kia có chút nức nở nói: “Chúng ta cũng không muốn làm chuyện thất đức như vậy đâu, đều là bị người đó bắt buộc.”
“Hửm? Có người cầm đao đặt ở trên cổ các ngươi?” Vương Vũ buồn bực nói.
“Chuyện đó thì không có.” Chiến sĩ vẻ mặt đau khổ nói: “Đại ca, ngài định đi núi Ethel đúng không?”
“Đúng rồi!” Vương Vũ gật đầu.
“Ta khuyên đại ca ngươi đi chung với chúng ta đi, sau đó gộp chung lộ phí lên đường cùng nhau.” Chiến sĩ ân cần nói.
“Gộp chung lộ phí lên đường cùng nhau? Ngươi nói như vậy nghĩa là sao?” Vương Vũ sờ mũi, những lời này nghe cứ sai sai thế nào ấy.
Lúc này, Pháp sư đứng bên cạnh Chiến sĩ mới lên tiếng giải thích: “Từ nơi này đi thẳng về phía Tây là sẽ đến núi Ethel. Ở đó có người chặn đường thu phí, mỗi lần đi qua là phải giao một trăm đồng vàng. Mấy người chúng ta vốn dĩ không quen biết, tập hợp lại với nhau cũng chỉ là để giảm bớt chút lộ phí thôi.”
“Đúng đúng đúng!” Chiến sĩ gật đầu chỉ vào huy chương trước ngực: “Ngươi xem, thứ này là huy chương giả của Đế Quốc Cửu Châu, chúng ta tiêu một chút tiền để mua nó ở chỗ người nọ.”
“Đã chặn đường cướp bóc lại còn tạo huy chương giả? Mấy tên nhóc các ngươi cũng rất có bản lĩnh đó, chẳng lẽ các ngươi không sợ người của Đế Quốc Cửu Châu đến gây phiền toái cho hắn?” Vương Vũ thật sự kinh ngạc, trò chơi này đúng là người tài ba dị sĩ không ít, đã đứng trên lãnh địa của Đế Quốc Cửu Châu mà lại còn dám bôi xấu bọn họ.
“Không không! Người đó chính là siêu cấp cao thủ! Có bản lĩnh lớn cực kì!” Chiến sĩ nghe vậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Ngươi biết chiến đội Cửu Châu chứ, nghe nói đều là thủ hạ bại tướng của hắn, Đế Quốc Cửu Châu nào dám trêu chọc hắn đâu.”
“Không thể nào? Thực lực của chiến đội Cửu Châu cũng không yếu mà? Tên của người nọ là gì?”
Vương Vũ có chút mơ hồ, tuy rằng chiến đội Cửu Châu thua ở trong tay Toàn Chân Giáo nhưng thực lực của bọn họ tuyệt đối là đứng đầu. Người chơi cao thủ có thể đánh bại chiến đội Cửu Châu… quan sát một vòng trò chơi này, người có thể làm được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Hắn nói tên của hắn là Thiết Ngưu!” Vị Chiến sĩ kia nói.