Trang 761# 1
Chương 1522: NPC dẫn mối.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Tại thành Dư Huy, hoàng hôn xuyên qua căn ngõ nhỏ hẹp chiếu vào khuôn mặt của người chơi kia.
Vương Vũ sau khi nhìn rõ hình dáng của người nọ, lập tức sững sờ ở tại chỗ, đây không phải là Mộng Hi – bạn gái của Danh Kiếm Đạo Tuyết sao? Đại mỹ nữ? Cái xưng hô chó má gì vậy!
Tuy rằng Mộng Hi đã gia nhập Toàn Chân Giáo, nhưng mà cô nàng lại là người gia nhập cuối cùng, hơn nữa tính cách đại tiểu thư quá mức nên không hợp với mấy con người bại hoại như Toàn Chân Giáo. Bởi vậy Vương Vũ và Mộng Hi cũng chưa nói với nhau được mấy câu, tạm thời chỉ đến mức quen mặt, có thể gọi tên nhau được chứ nói giao lưu thân thiết thì chưa tới.
Lúc này lại gặp nhau ở con hẻm nhỏ bốc ra mùi hôi thối, hắn thực sự cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Mộng Hi nhìn thấy Vương Vũ, cũng là vẻ mặt mơ hồ, nàng buồn bực hỏi: “Ngươi làm gì ở đây vậy?”
Vừa dứt lời, Mộng Hi lại móc trong túi ra mấy bình rượu, đưa hết cho lão già Ẩn Giả.
“Ta?” Vương Vũ chỉ chỉ bản thân, sau đó hắn quay sang hỏi Ẩn Giả: “Đạo sư, chuyện này là thế nào?”
“Ha ha!”
Ẩn Giả cười nói: “Vị này chính là đồng đội của ngươi trong nhiệm vụ lần này.”
Sau đó Ẩn Giả lại quay sang nói với Mộng Hi: “Đại mỹ nữ, đây là đệ tử thân truyền của ta. Hắn sẽ đi cùng với ngươi để làm nhiệm vụ thăm dò lần này, có yêu cầu gì cứ việc sai sử hắn.”
“Con mẹ nó!”
Nghe xong lời Ẩn Giả nói, mặt của Vương Vũ nháy mắt đen lại, lão già này không làm nổi bang chủ Cái Bang nữa nên đổi sang nghề dẫn mối rồi hả?
“Ngươi là đồ đệ của hắn?”
Tuy rằng Mộng Hi chưa được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Vương Vũ, nhưng nàng cũng đã từng nghe nói qua một hai. Thấy Ẩn Giả nói Vương Vũ là đồ đệ thân truyền của hắn, Mộng Hi cũng vô cùng kinh ngạc. Dù sao trong ấn tượng của nàng, Vương Vũ là cao thủ của một thế hệ, còn là chủ nhân của một tòa thành, ngày nào cũng có 5 – 6 người đi theo, sao có thể là đồ đệ của một tên ăn xin vừa lười vừa thối, nhân phẩm lại còn thấp kém cùng cực chứ?
“Ừ! Hắn là đạo sư nghề nghiệp của ta.” Vương Vũ trả lời một tiếng, trên mặt cũng có chút ngượng ngùng.
Dứt lời, Vương Vũ lại quay sang hỏi Ẩn Giả: “Vậy nhiệm vụ của ta là gì?”
Bị Vương Vũ hỏi như vậy, Ẩn Giả khó được một lần nghiêm túc nói: “Vị cô nương này nói cho ta biết phía tây núi Ethel xuất hiện một khe hở Hắc Ám, hy vọng ngươi có thể đi theo nàng điều tra kỹ một lần xem sao.”
Ẩn Giả vừa mới dứt lời, Vương Vũ liền nhận được tin nhắn nhắc nhở của hệ thống: [Bạn nhận được nhiệm vụ sư môn “Khe hở Ám Hắc”]
Cấp bậc nhiệm vụ: Không.
Nội dung nhiệm vụ: Bảo vệ người chơi Mộng Hi điều tra khe hở Ám Hắc. Nếu người chơi Mộng Hi tử vong, nhiệm vụ sẽ kết thúc.
“Chuyện này…”
Sau khi nhận được nhiệm vụ, Vương Vũ có chút cạn lời hỏi Mộng Hi: “Nhiệm vụ này là của ngươi?”
“Đúng vậy!”
Mộng Hi nhìn Ẩn Giả một cái, sau đó nàng lên tiếng giải thích: “Nhiệm vụ này ta nhận từ khi còn ở sever châu Âu, hôm nay vừa đúng một tháng, nhiệm vụ có sự thay đổi, kêu ta qua chỗ NPC bên đây nhận lại một lần nữa.”
Trong trò chơi “Trọng Sinh”, chuyển khu vực là một chuyện phức tạp cực kỳ, vì để giúp đỡ người chơi, nhiệm vụ sẽ xảy ra sự thay đổi trong một khoảng thời gian nhất định khi người chơi dịch chuyển qua các khu vực khác.
Ví dụ như Niệm Lưu Vân có nghề nghiệp ẩn là Võ sư, nếu hắn nhận nhiệm vụ của Võ sư ở thành Dư Huy thì cũng có thể tìm thấy đạo sư nghề nghiệp ẩn.
Tương tự như vậy, nếu Mộng Hi nhận nhiệm vụ ở bên sever châu Âu, nàng cũng có thể tìm NPC tương tự ở thành Dư Huy để giao tiếp. Bởi vì gần một tháng trôi qua Mộng Hi vẫn không hề để ý đến nhiệm vụ này, hệ thống còn tưởng rằng nàng tìm không thấy NPC tương ứng, thế nên nó mới tự động nhắc nhở nhiệm vụ có sự thay đổi.
“Vậy nhiệm vụ của ngươi sao lại kéo cả ta vào là thế nào?” Vương Vũ có chút không thể hiểu được.
“Ta cũng không biết.” Mộng Hi chỉ vào Ẩn Giả nói: “Lão già này vừa nhìn thấy ta đã chạy tới vòi tiền. Ta thấy lão đáng thương như vậy nên mới đưa cho chút tiền. Ai ngờ lão lại kêu ta đi mua mấy bình rượu, nói cái gì mà mua xong lão sẽ tìm người giúp ta làm nhiệm vụ.”
Hay lắm! Bấy giờ Vương Vũ xem như hiểu rõ, lão già Ẩn Giả chết tiệt này thế nhưng nhận tiền của người ta, sau đó kéo đồ đệ của mình đi làm thay.
Con mẹ nó, một chiêu bán đồ đệ này của lão sử dụng rất thuần thục đấy chứ.
“Ê, đạo sư!” Trên trán Vương Vũ hiện đầy gân xanh: “Ngươi lấy của người ta bao nhiêu tiền? Nên chia cho ta một nửa mới hợp tình hợp lý chứ.”
“Ha ha!” Lão già Ẩn Giả cười tủm tỉm, lão lấy ra năm đồng vàng đưa cho Vương Vũ: “Ngươi nói rất có đạo lý. Nào, đây là phần của ngươi.”
“Năm đồng vàng?” Vương Vũ chết lặng: “Ngươi bán ta với giá mười đồng vàng?”
“Đâu có đâu có!” Ẩn Giả cười nói: “Một ngàn đồng mà!”
“Đệt!” Vương Vũ móc ra một túi tiền lớn: “Ta ra giá hai ngàn vàng để trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ này!”
“Chuyện này… Chỉ sợ không được!” Ẩn Giả lắc đầu.
“Dựa vào cái gì nàng ta có thể nhưng ta lại không thể?” Vương Vũ tức giận.
“Bởi vì nàng ta đẹp!” Ẩn Giả cười vô cùng đáng khinh.
“Nàng ta đẹp?”
Vương Vũ nhìn Mộng Hi từ trên xuống dưới một lần: “Trông cũng bình thường mà, ta cũng rất đẹp trai đấy thôi.”
“Ngươi nói gì?” Mộng Hi nghe được hai chữ bình thường, đôi mắt không khỏi nhíu lại, sát khí lập tức lan ra toàn bộ ngõ nhỏ.
“Đây không phải là vấn đề đẹp trai hay không đẹp trai.” Ẩn Giả nói: “Đây là vấn đề về mị lực! Mị lực của vị cô nương này đã đạt giá trị giới hạn, đám NPC như chúng ta tất nhiên vuốt mặt thì phải nể mũi rồi.”
“Còn có vụ này nữa hả?”
Nghe Ẩn Giả nói xong, Vương Vũ quả thực mở rộng tầm mắt, chơi trò chơi lâu như vậy, đây chính là lần đầu tiên hắn nghe được loại giả thiết này.
“Đương nhiên!” Ẩn Giả nói: “Ngươi chẳng lẽ không để ý sao? Có một vài người làm nhiệm vụ như chuyển chức, thức tỉnh đều vô cùng đơn giản, nhưng một số người khi làm nhiệm vụ này lại khó cực kỳ.”
“Hình như đúng là có chuyện như vậy, lời này nghe có vẻ rất quen tai…”
Nghĩ đến đây, khuôn mặt già của Vương Vũ tối sầm lại, nhìn chằm chằm Ẩn Giả hỏi: “Giá trị mị lực của ta là bao nhiêu vậy?”
“Ha ha!” Ẩn Giả cười ha ha nói: “Chỉ có 1.”
Vương Vũ: “…”
Mẹ nó, khó trách từ lúc mình chơi game cho tới tận bây giờ, lần nào cũng gặp NPC và nhiệm vụ muốn hố người chơi, trong khi người khác lại cực kỳ thuận buồm xuôi gió, nguyên lai vấn đề là ở chỗ này.
Nhìn thấy biểu tình của Vương Vũ, Ẩn Giả không khỏi lên tiếng an ủi: “Giá trị mị lực thấp thật ra cũng không quá quan trọng đâu. Ngoại trừ việc thường xuyên bị NPC lừa dối, độ khó khăn của nhiệm vụ tăng cao và đi bộ ở khu dã ngoại dễ dàng bị quái công kích ra thì không có gì khác biệt với những người bình thường khác cả.”
“Được rồi, ngươi đừng nói nữa!”
Vương Vũ vội vàng kêu Ẩn Giả câm miệng, buồn bực đứng dậy định đi ra khỏi ngõ nhỏ.
“Ấy ấy ấy, ngươi định đi đâu vậy?”
Thấy Vương Vũ muốn rời đi, Mộng Hi liền vội vã chạy theo: “Ta thuê ngươi mất một ngàn đồng vàng rồi, ngươi phải nghe lời ta chứ.”
“Một ngàn đồng vàng…” Vương Vũ sờ sờ năm đồng vàng mà lão già Ẩn Giả vừa đưa cho mình, lại nghĩ tới phần thưởng và kinh nghiệm khổng lồ của nhiệm vụ sư môn, hắn cố nén lửa giận nói: “Được rồi, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đương nhiên là đi núi Ethel rồi!” Mộng Hi nói.
“Chuyện này…” Vương Vũ không khỏi có chút khó xử: “Trai đơn gái chiếc thế này… Hay là chúng ta tìm thêm vài người đi cùng?”
Vương Vũ tất nhiên là biết núi Ethel, nơi đó là đường ranh giới giữa hai sever châu Âu và châu Á, cách thành Dư Huy rất xa.
Nói thật, Vương Vũ xuất thân từ một gia đình tương đối phong kiến, tư tưởng vẫn còn có chút bảo thủ. Danh Kiếm Đạo Tuyết dù gì cũng là bạn của hắn, cùng bạn gái của bạn đi xa một chuyến, chẳng sợ Vương Vũ không có chút ý niệm nào, hắn vẫn cảm thấy làm như vậy có gì đó không đúng.