Trang 760# 2
Chương 1521: Nhiệm vụ sư môn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đúng theo như lời của Vương Vũ, ngày kế, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cử hành hoạt động bán đấu giá ở đại sảnh tòa thị chính.
Không thể không nói, tên nhãi này thật sự rất có tiền.
Ngoại trừ một số điểm dừng chân của công hội và bất động sản bên trong khu vực thành Tây ra, hắn cũng có không ít nhà ở ở những khu vực nội thành khác.
May mắn là Vương Vũ đuổi Đội Trưởng Đừng Nổ Súng ra khỏi thành Dư Huy kịp thời, nếu không cứ để hắn phát triển như vậy, chỉ sợ toàn bộ thành Dư Huy sẽ bị tên khốn này mua sạch.
Vương Vũ cho Đội Trưởng Đừng Nổ Súng thời gian là ba ngày để dọn đi, thế nên giá của đợt đấu giá bất động sản này cũng không cao cho lắm, cơ bản tất cả đều được bán với giá gốc.
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng mua mấy căn nhà này cũng đã lâu rồi, từ thời điểm đó đến giờ giá trị đồng vàng cũng không biết giảm bao nhiêu lần. Tuy rằng là bán giá gốc nhưng trên thực tế Đội Trưởng Đừng Nổ Súng lại chịu lỗ không ít tiền.
Cũng đành chịu thôi, nếu trong vòng ba ngày không xử lý xong, mấy khu nhà này sẽ bị hệ thống sung công, đến lúc đó thì cả tiền vốn cũng không thu lại được.
Liên Minh Huyết Sắc là một công hội lớn, đang cần rất nhiều điểm dừng chân cho công hội của mình, vì thế bọn họ không nói hai lời đấu giá hết tất cả các điểm dừng chân của Kiếm Chỉ Thương Khung.
Trò chơi mở đã lâu rồi, đồng vàng càng ngày càng nhiều, đa số người chơi bình thường đều có một khoản tích tụ ước chừng một vạn đồng vàng, hơn nữa hệ thống cũng có chế độ trả tiền theo từng giai đoạn – vì thế người chơi mua được bất động sản cũng không ít.
Chẳng qua những người chơi lâu năm thường có khuynh hướng mua trang bị, vật phẩm cần thiết, mấy thứ linh tinh hơn. Nhà ở cũng chỉ có mấy cặp tình lữ mới mua. Chuyện này có thể nói là rất phù hợp với tình hình trong nước hiện giờ.
Đám người Toàn Chân Giáo không thiếu tiền, cũng không thiếu trang bị, thật vất vả mới có cơ hội ngàn năm có một này, bọn họ tất nhiên phải đầu tư lớn một phen rồi.
Ngay cả Vương Vũ cũng nhịn không được mua nguyên cái ngõ nhỏ phía thành Nam - nơi mà Mục Tử Tiên mở cửa hàng.
Dù gì khi nhìn vào thiết lập của trò chơi Trọng Sinh, có khi nó nổi tiếng mười – hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, mua nhà mở cửa hàng tuyệt đối là một hạng mục đầu tư không tồi, kể cả không sử dụng nhiều đến vậy nhưng để cho các công hội nhỏ khác thuê làm văn phòng thì cũng đủ kiếm lời rồi.
Còn người chơi của Kiếm Chỉ Thương Khung, vừa nghe thấy công hội của mình bị Vương Vũ đuổi ra khỏi thành Dư Huy, quả thực giống như lời của Vô Kỵ nói – đa số mọi người đều có cảm giác rất thân cận với thành Dư Huy, bọn họ vì không muốn bị đuổi đi nên đều lựa chọn phương án rời khỏi công hội.
Cuối cùng số người rời đi cùng Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng chỉ còn lại một ngàn người, chẳng qua một ngàn người này đều có thể được xưng là cao thủ. Thế nên Kiếm Chỉ Thương Khung bị Vương Vũ sàng chọn một hồi cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Sự rời đi của Kiếm Chỉ Thương Khung giống như một lời cảnh tỉnh đối với các công hội nhỏ khác.
Tuy rằng lần này Toàn Chân Giáo và Liên Minh Huyết Sắc đều không hề truy cứu hay đi tìm bọn họ gây phiền toái, nhưng nhìn vào kết cục khó coi của Kiếm Chỉ Thương Khung, bọn họ đã biết đắc tội với Toàn Chân Giáo không phải là một chuyện tốt lành gì.
Kiếm Chỉ Thương Khung nhà lớn nghiệp lớn lại còn nhiều tiền, chiếm hết thiên thời địa lợi, cuối cùng còn không phải bị đuổi ra khỏi thành Dư Huy sao? Những công hội nhỏ khác so với Kiếm Chỉ Thương Khung có khác gì con kiến hôi đâu, về sau nên nghĩ gì làm gì chắc cũng không cần phải suy xét nữa rồi.
Thủ đoạn của Vương Vũ vô cùng cao minh, thực sự làm kinh sợ toàn bộ những nhân tố bất ổn ở trong thành Dư Huy. Ước chừng trong khoảng thời gian một tháng, thành Dư Huy đều là cảnh gió êm sóng lặng, dưới sự thống trị của thành chủ Vương Vũ – tòa thành này trở nên ngay ngắn trật tự hài hòa an tường.
Người chơi an cư lạc nghiệp, đừng nói PK, trên đường lớn của thành Dư Huy đến một câu cãi vã cũng không có.
Thời gian một tháng, nói dài cũng không dài lắm, Vương Vũ từ cấp 61 thăng lên cấp 65, những người còn lại trong Toàn Chân Giáo cũng đều đã lên hết cấp 60. Tất cả bắt đầu bận rộn làm nhiệm vụ kỹ năng cấp 60.
Mà Vương Vũ khi vừa mới lên cấp 65, hắn liền nhận được một tin nhắn nhắc nhở của hệ thống: [Ẩn Giả hình như có chuyện muốn tìm bạn.]
Xem ra lại là một nhiệm vụ nữa, nói cách khác NPC Ẩn Giả này sẽ không chủ động đến tìm Vương Vũ.
Đi vào một con hẻm nhỏ của thành Dư Huy, lão già Ẩn Giả một năm cũng giống như một ngày, sống mơ mơ màng màng không biết trời đất gì.
Dựa theo lệ thường, Vương Vũ móc ra một chai rượu, hắn mở nắp ra.
Lão già Ẩn Giả ngửi thấy mùi rượu liền lập tức từ trong góc tối chui ra.
“Cách!”
Nhẹ nhàng tu hết một chai, lão già Ẩn Giả đánh nấc một cái, vô cùng thỏa mãn nhìn Vương Vũ nói: “Ngươi đã đến rồi!”
“Vâng!” Vương Vũ cung kính nói: “Không biết đạo sư tìm ta có việc gì.”
“Khoảng thời gian này ngươi tiến bộ không ít.” Ẩn Giả thong thả ung dung nói: “Ta nghĩ ngươi có thể giúp ta làm chuyện này rồi.”
Hệ thống nhắc nhở: [Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ sư môn “Khe hở Ám Hắc”, có muốn tiếp nhận hay không.]
Sau khi Vương Vũ offline, nếu không có việc gì làm sẽ thường xuyên ngồi xem Mục Tử Tiên đọc diễn đàn, cũng vì thế mà hắn được nghe nói qua về nhiệm vụ sư môn. Người chơi đạt tới cấp 60 trên cơ bản đã có kỹ năng và trang bị tương ứng, lượng kinh nghiệm cần để thăng cấp cũng biến thành một con số thiên văn, nếu muốn kiếm kinh nghiệm một cách nhanh chóng, ngoại trừ phụ bản bí mật ra thì chỉ còn lại nhiệm vụ sư môn nhận được từ thầy giáo dạy nghề.
Trong trò chơi “Trọng Sinh”, mỗi nghề nghiệp đều có mười nhiệm vụ sư môn mỗi tháng, khó hay dễ tùy nhân phẩm người chơi, khó nhất là phải đi giết BOSS Thần cấp, dễ nhất thì chỉ cần đi tìm NPC trên phố. Mỗi một lần nhiệm vụ sư môn đều được thưởng rất nhiều kinh nghiệm, danh vọng vinh dự, còn có thêm cả đồng vàng.
Đương nhiên, Vương Vũ tương đối đặc thù, hắn đã lên cấp 60 hơn một tháng, đây cũng chính là lần đầu tiên nhiệm vụ chủ động tìm tới hắn.
Nhiệm vụ “Khe hở Ám Hắc”, vừa nghe tên thôi đã thấy độ khó không thấp rồi, chẳng qua Vương Vũ lại rất thích khiêu chiến những điều gì khó khăn. Nhưng sư môn lại đưa ra một nhiệm vụ như này, dựa theo sự hiểu biết của Vương Vũ đối với lão già Ẩn Giả, đây chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Nhiệm vụ sư môn có thể lựa chọn không nhận, nhưng nếu không nhận, nhiệm vụ vẫn luôn treo ở đó, còn nếu hủy bỏ nhiệm vụ… thì chúc mừng ngươi! Ngươi sẽ bị đạo sư chán ghét, trong vòng ba mươi ngày bọn họ sẽ không giao nhiệm vụ mới cho ngươi.
Phải biết rằng, nhiệm vụ sư môn có phần thưởng cực kỳ phong phú, ba mươi ngày không nhận nhiệm vụ sư môn thì sẽ bị thọt so với người chơi cùng cấp khoảng hai cấp, nếu không phải rơi vào tình huống bất đắc dĩ, chắc chắn sẽ không có ai nhàn rỗi không có việc gì làm đi gây sự với đạo sư của mình.
“Nhận!”
Vương Vũ không chút suy nghĩ liền nhấn tiếp nhận.
Quả nhiên, thấy Vương Vũ nhận nhiệm vụ, Ẩn Giả liền nở một nụ cười đểu.
“Ha ha ha, đúng là đệ tử ngoan của ta.”
“…”
Vương Vũ bị nụ cười quỷ dị của Ẩn Giả khiến cho da gà da vịt nổi hết cả lên, hắn cạn lời lau mồ hôi nói: “Đạo sư, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, ngươi có thể nói thẳng ra được không?”
“Đừng nóng vội!” Ẩn Giả nói: “Đợi một lát nữa nàng ta sẽ tới đây, nhiệm vụ này cũng không phải là nhiệm vụ cá nhân.”
“Nàng?” Vương Vũ nhíu mày nói: “Còn có người khác?”
Nghe Ẩn Giả nói xong, trong lòng Vương Vũ càng cảm thấy có thứ gì đó không ổn.
Tục ngữ đã nói rồi, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, nếu là nhiệm vụ của một mình Vương Vũ, thiên hạ to lớn như vậy nơi nào hắn cũng có thể đi được.
Chẳng qua nếu tìm đồng đội cho Vương Vũ, vậy điểm cố kỵ lại tăng lên không ít.
Nếu chỉ là quan hệ hợp tác, lấy thực lực của Vương Vũ, hắn có thể cho vị đồng đội kia đứng ở điểm sống lại, ôm đùi kêu 666, nhưng nếu là nhiệm vụ hộ tống, vậy mọi chuyện lại không đơn giản như vậy.
Tại thời điểm Vương Vũ đang buồn bực, suy xét có nên đánh Ẩn Giả một trận hay không, đột nhiên một hình bóng quen thuộc đi vào bên trong ngõ nhỏ.
“Ha, đại mỹ nữ!”
Lúc này, lão già Ẩn Giả cực kỳ đáng khinh vẫy vẫy tay với cô nương kia: “Ngươi rốt cuộc đã trở lại, thứ ta muốn đã lấy được chưa?”