Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1518 - Chương 1520: Trục Xuất

Trang 760# 1

 

 

 

Chương 1520: Trục xuất
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Kiếm Chỉ Thương Khung này, từ khi lên đài cho tới nay đã làm bao nhiêu chuyện “tốt” rồi?

Vì dương danh thiên hạ, mà thuê người phục kích Toàn Chân Giáo, lần đầu tiên của Vương Vũ suýt chút nữa thì rơi vào tay của người Kiếm Chỉ Thương Khung.

Cái này còn chưa tính, lại còn tốn tiền đào người của Liên Minh Huyết Sắc, khiến cho Liên Minh Huyết Sắc chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Khu thành tây là như thế nào? Là dưới sự trợ giúp của Toàn Chân Giáo, khổ khổ sở sở kiếm được sao?

Ngay cả lần trước đánh thành Hải Cảng, cũng để cho người của Kiếm Chỉ Thương Khung vơ vét lợi ích.

Tuy Toàn Chân Giáo cũng thu được tiền trà nước, nhưng chung quy cũng là chia đều lợi ích, ai cũng không bạc đãi ai, cuối cùng người được lợi nhiều nhất còn không phải là Kiếm Chỉ Thương Khung hay sao.

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng thì hay rồi, không những không cảm ơn, trái lại còn thuê người tới ám sát Vương Vũ.

Cái loại sói khinh người này, làm sao Vương Vũ có ấn tượng tốt về hắn được cơ chứ.

Người có tiền thì nhiều, Yêu Nghiệt Hoành Hành và Phong Thiếu kia, có người nào không phải là kẻ có tiền, nhưng người giống như Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, ỷ vào có tiền mà muốn làm gì thì làm, thì chỉ có một mà thôi.

Người như thế, trong lòng Vương Vũ đã có ác cảm, trục xuất khỏi thành sớm một chút sẽ không có hại cho ai hết.

"Thiết Ngưu lão đại..." Vẻ mặt Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đau khổ nói: "Thật sự không còn chỗ thương lượng nữa sao?"

Vương Vũ lắc đầu: "Ta cảm thấy việc này đối với ngươi và ta đều không phải là chuyện xấu! Ta không muốn giết người, mà ngươi cũng không muốn chết đúng không, ta cảm thấy mọi người cũng đã quen biết một hồi, để ta xin giấy tờ trục xuất cho ngươi thì không được tốt lắm.”

"Ta..."

Nghe lời này của Vương Vũ, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng rốt cuộc im miệng.

Lời Vương Vũ nói tới đây đã rất rõ ràng rồi, hoặc là chết hoặc là cút, hoặc là tự mình đi xin thủ tục trục xuất.

Vương Vũ với tư cách là thành thành chính Dư Huy, về cơ bản muốn trục xuất ai thì cũng giống như chủ diễn đàn chặn người dùng vậy, thủ tục bất quá chỉ là lướt qua.

Tự mình đi, ngôi nhà dừng chân này tuy không thể sử dụng, nhưng chung quy vẫn là tài sản của mình, đổi một thành chính khác thì vẫn có thể đợi thời trở lại.

Bị trục xuất, không những điểm dừng chân không còn là của mình nữa, mà tới thành chính khác rồi, cũng sẽ không được NPC trong thành thu nhận, đây chính là tính chặn trong toàn trò chơi.

Câu hỏi trắc nghiệm đơn giản như vậy, tin rằng Đội Trưởng Đừng Nổ Súng sẽ không chọn sai.

"Được!"

Suy tư một chút, cuối cùng Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cắn răng nói: "Được, chúng ta đi!"

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng là một người giữ thể diện, tự mình đi thì chung quy so với bị đuổi đi vẫn còn có chút thể diện.

"Vậy thì được rồi!"

Vương Vũ vừa lòng nói: "Ngươi đã quyết định đi, vậy thì ta sẽ không nói thêm gì nữa, trong vòng 3 ngày, ta không hy vọng nhìn thấy bất kỳ một người Kiếm Chỉ Thương Khung nào ở thành Dư Huy, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa đi!"

Dứt lời, Vương Vũ buông cổ áo, ném Đội Trưởng Đừng Nổ Súng xuống đất, sau đó nghênh ngang mà đi.

Trận chiến ở đường cái trung tâm cũng sắp đến hồi kết thúc.

Với sự bao vây công kích từ trên cao nhìn xuống của Liên Minh Huyết Sắc, người chơi Kiếm Chỉ Thương Khung căn bản không có một chút lực đánh trả nào, sau khi Đội Trưởng Đừng Nổ Súng chạy trốn, khí thế của người chơi Kiếm Chỉ Thương Khung tan dần, dứt khoát trốn ở điểm sống lại.

Phía trên giáo đường, Xuân Tường cười tủm tỉm: "Các người nói xem lần này lão Ngưu sẽ giết Đội Trưởng Đừng Nổ Súng bao nhiêu lần?"

"Mười lần!" Minh Đô buột miệng nói ra: "Dựa vào tính khí của lão Ngưu, ta cảm thấy mười lần cũng gần xả hết giận rồi."

"Hai mươi lần!" Ký Ngạo nói: "Chú Ngưu ngay cả Thiên Đường Điểu đều giết nhiều lần như thế, lần này Đội Trưởng Đừng Nổ Súng chủ động công kích chúng ta, ta cảm thấy ít nhất cũng phải hai mươi lần."

"Còn ngươi thì sao Vô Kỵ?" Xuân Tường quay đầu hỏi Vô Kỵ.

Vô Kỵ suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ta cảm thấy Đội Trưởng Đừng Nổ Súng sẽ không chết!"

"Tại sao?" Nghe lời này của Vô Kỵ, mọi người đều khó hiểu: "Xem lão Ngưu khí thế như vậy, sao có thể không giết người được chứ?"

"Bởi vì lần này lão Ngưu thực sự tức giận rồi!" Vô Kỵ thản nhiên nói: "Với tính cách của lão Ngưu, sẽ không dây dưa nhiều với loại người đó đâu."

"Ể? Lão Ngưu tới rồi kìa!"

Lúc những người ở đây còn đang suy đoán lung tung, thì ở chân trời xuất hiện hình bóng của Vương Vũ, hai cánh của Vương Vũ vừa thu lại, dừng cách mọi người không xa.

"Giải quyết xong rồi?" Vô Kỵ rất tùy ý hỏi.

"Giải quyết xong rồi!" Vương Vũ thản nhiên đáp.

"Giải quyết thế nào?" Vô Kỵ đối với việc Vương Vũ xử lý Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng cực kỳ tò mò.

Vương Vũ nhẹ nhàng bâng quơ đáp: "Để hắn cút đi!"

"Chỉ vậy thôi sao?" Minh Đô có chút khó tin nói: "Không phải giết hắn mười lần, rồi bắt hắn quỳ gối ăn cứt sao?"

Vương Vũ đáp: "Trừng phạt như vậy rất đáng khinh!"

"Hửm? Ngươi nói để hắn cút, chẳng lẽ là để hắn rời khỏi thành Dư Huy vĩnh viễn?" Vô Kỵ nghe vậy, liền nhíu mày.

"Ừm! Ta không muốn thấy loại người như vậy trên địa bàn của mình." Vương Vũ gật đầu.

"Ta đệt! Không thể nào, tuyệt như vậy?" Nghe thấy Vương Vũ nói vậy, đám người Toàn Chân Giáo đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Là một người chơi trò chơi trực tuyến khó tính, đám người này biết "trục xuất" đối với một công hội mà nói rốt cuộc có ảnh hưởng lớn đến thế nào.

Ngươi chơi đơn độc còn tốt, một người ăn no cả nhà không lo chết đói, cho dù bị trục xuất, vẫn có thể bốn biển là nhà lưu lạc khắp nơi.

Còn công hội, nhất là công hội lớn như Kiếm Chỉ Thương khung bị trục xuất đoàn thể, vậy là coi như nhổ cỏ tận gốc rồi.

Dù sao phần lớn người chơi công hội đều có tính ỷ lại đối với thành chính, sẽ không dễ dàng rời khỏi môi trường quen thuộc chỉ vì di chuyển công hội.

Huống hồ những người chơi Kiếm Chỉ Thương Khung đều là do Đội Trưởng Đừng Nổ Súng bỏ tiền thuê tới, tính bám dính vào công hội cũng không cao lắm. Một khi Đội Trưởng Đừng Nổ Súng bị Vương Vũ trục xuất, thì e rằng hoàn toàn biến thành đội quân một người.

"Tuyệt sao?" Vô Kỵ hỏi ngược lại: "So với những việc mà Đội Trưởng Đừng Nổ Súng làm với lão Ngưu, ta cảm thấy lão Ngưu làm vậy là đã rất nhân từ rồi, tư xưa đến nay thắng làm vua thua làm giặc, giữ lại một cái mạng chó cho cái đám phản tặc đó đã là tốt lắm rồi."

"Có đạo lý, có đạo lý!" Mọi người tới tấp tỏ vẻ tán thành.

"Khà khà!" Xuân Tường cười hì hì nói: "Nghe nói Đội Trưởng Đừng Nổ Súng là một chủ sở hữu lớn, toàn bộ bất động sản ở khu tây thành đều là của hắn."

"Đúng vậy!" Minh Đô lại gần nói: "Ngưu ca, cái loại chó bất động sản này ngươi nên hung hăng trừng trị hắn, ta cảm thấy ngươi nên tịch thu toàn bộ tài sản của hắn, sau đó phân cho các công thần Toàn Chân Giáo chúng ta mới được."

"Minh Đô nói đúng đó, tán thành!" Mọi người Toàn Chân Giáo đồng loạt gật đầu.

"Cặn bã!"

Vương Vũ khinh bỉ nhìn đám khốn kiếp này một cái: "Ngày mai Đội Trưởng Đừng Nổ Súng sẽ ở đại sảnh nghị sự bán đấu giá bất động sản và phường hội nghỉ chân, các người mau lên đi!"

"Oa! Là thật hay giả vậy?" Nghe lời này của Vương Vũ, người Toàn Chân Giáo hưng phấn thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.

Trong trò chơi giống như trong hiện thực, bất động sản là tiêu phí lớn nhất, người Toàn Chân Giáo là những người dự trữ rất nhiều vàng trong trò chơi, nhiều tiền không thể tiêu, so với việc vàng ngày một mất giá, thà rằng mang đi tiêu sạch còn hơn.

Ít nhất thì hiện tại người chơi "Trọng Sinh" ngày một nhiều hơn, trái ngược với loại vật phẩm tiêu hao như trang bị, giá cả nhà cửa lại một cao hơn.

Cho dù không thể ở hoặc mở cửa hàng, thì ít nhất cũng có thể sử dụng nó làm nhà kho, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng trữ nhà ở, thực ra chính là xem chuẩn điểm này, kết quả làm cho người Toàn Chân Giáo vơ vét.

Không ngờ sau khi Vương Vũ trục xuất Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, mọi người còn có thể mò được lợi.

Lúc này, người Toàn Chân Giáo có thể gọi là hạnh phúc vô cùng, nhất là Ký Ngạo, kích động nói: "Chú Ngưu, ta biết mấy tên nhà giàu trữ nhà, ngươi cũng đuổi bọn họ đi luôn đi."

Đối mặt với đề nghị của Ký Ngạo, Vương Vũ sạch sẽ lưu loát nói một chữ: "Cút!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment