Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1517 - Chương 1519

Trang 759# 2

 

 

 

Chương 1519
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Nghe nói nhà ở đây đều là của ngươi?"

Sau khi bắt được Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, Vương Vũ cũng không một quyền đánh chết hắn, mà lại đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Ừm... là của ta..."

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng mù mờ gật gật đầu... cũng không biết Vương Vũ rốt cuộc có ý gì .

"Thằng chó này bất động sản thật giàu có..." Vương Vũ cảm thán một tiếng: "Biết vì sao ta lại bắt ngươi không?"

"Không, không biết..." Đội Trưởng Đừng Nổ Súng sắp khóc đến nơi rồi.

Làm một kẻ có tiền, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng biết, càng là loại người chơi hung hăng, thì thường sẽ không quá nguy hiểm, nhưng mà loại người ở dưới cơn thịnh nộ còn có thể giữ được bình tĩnh, thì chỉ có thể dùng nguy hiểm để hình dung.

"Không biết à?" Vương Vũ nhíu mày: "Xem ra ngươi vẫn chưa biết hối cải nhỉ..."

"Không không không!" Nghe Vương Vũ nói vậy, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng nói: "Ta đã biết sai rồi, sau này sẽ không dám nữa..."

"Hửm? Vậy ngươi cảm thấy ta làm thành chủ như thế nào? Nói thật!" Sắc mặt Vương Vũ vẫn lạnh nhạt như cũ.

Lúc này, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nào dám nói những lời khác, vội vàng dựng thẳng ngón cái lên nói: "Vì thành vì dân, là thành chủ tốt của người chơi thành Dư Huy!"

"Ừm, ngươi nói rất có lý, thực ra ta cũng cảm thấy như vậy." Vương Vũ cực kỳ không biết xấu hổ gật gù, lại nói: "Sau này không được ám sát ta nữa, biết chưa?"

"..."

Nghe Vương Vũ nói vậy, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cuối cùng cũng biết vì sao Toàn Chân Giáo lại gây khó dễ cho Kiếm Chỉ Thương Khung.

Tâm Đội Trưởng Đừng Nổ Súng liền lạnh đến tận gót chân.

Vương Vũ ngược lại không để ý đến vẻ mặt của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, mà tự biên tự diễn: "Vậy hiện tại ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?"

"... Chuyện này." Vẻ mặt Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đau khổ, móc ra một con dấu đưa cho Vương Vũ: "Ta đồng ý đầu hàng..."

"Đầu hàng rồi thôi à?" Vương Vũ tiện tay nhận lấy con dấu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Đội Trưởng Đừng Nổ Súng rồi hỏi.

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng bị Vương Vũ trừng đến cả người đều phát run lên, giọng nói hoảng loạn: "Thiết Ngưu đại thần, chúng ta thực sự đã biết sai rồi, sau này ai muốn chọc vào Toàn Chân Giáo thì kẻ đó chính là cháu trai."

Những lời này của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng hoàn toàn phát ra từ trong nội tâm.

Thật sự, vốn Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cho rằng mượn sức của hàng trăm ngàn người thì có thể áp chế được Toàn Chân Giáo, kết quả ngươi ta tùy tùy tiện tiện lại đem hàng trăm ngàn người này dày vò đến phân tán.

Loại người này quả thực rất đáng sợ.

"Hừ!" Vương Vũ lạnh lùng nói: "Hiện tại ngươi đắc tội với nhiều người như vậy, cho dù Toàn Chân Giáo chúng ta có bỏ qua cho ngươi, thì ngươi cho rằng những công hội khác cũng sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"

Nghe Vương Vũ nói như vậy, mặt của Kiếm Chỉ Thương Khung đều tái nhợt cả đi, khiếp sợ hỏi: "Vậy... vậy ý của ngươi là, muốn trục xuất Kiếm Chỉ Thương Khung chúng ta ra khỏi thành Dư Huy?"

Trục xuất, ở trong "Trọng Sinh" chính là sự trừng phạt lớn nhất đối với người chơi.

Ngươi chơi bị trục xuất không chỉ mất đi độ danh vọng của mình ở thành cũ, mà từ nay về sau còn không thể bước chân vào thành chính nửa bước, cho dù có đến các thành chính khác thì cũng bị NPC ghét bỏ.

Dù sao kẻ bị đuổi đi đều mang theo tội ác trên người, giống như tội phạm bị kết án từ trước, sẽ không nhận được sự tín nhiệm và đồng ý của bất kì NPC thành chính nào.

Người chơi chơi trò chơi, gia nhập công hội chính là vì một lòng trung thành.

Nếu như ngay cả thành chính cũng không có, thì NPC sẽ không thể thông báo nhiệm vụ nữa, thậm chí còn không thể bán đồ vật mình thu thập được, vậy thì còn chơi cái gì nữa.

Trục xuất đối với một công hội mà nói, hoàn toàn là sự trừng phạt trí mạng nhất.

Về phần Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, không những có bất động sản ở khu vực nội thành của thành Dư Huy, mà ở ngoài thành còn có điểm dừng chân có quy mô nhất ở thành Dư Huy.

Bất luận là khu vực trong thành hay điểm dừng chân, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đều bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

Một khi bị trục xuất, những thứ đồ này hoàn toàn trôi theo dòng nước.

Cho dù Đội Trưởng Đừng Nổ Súng có tiền hơn nữa, khi nghe nói tất cả tâm huyết đều sẽ bị hủy, thì cũng đau lòng đến phát run cả người.

"Đây là ngươi nói đó nha, ta không có quyền này!" Vương Vũ khoát khoát tay: "Ta chỉ không muốn thấy các ngươi nữa, về phần nên làm thế nào thì đó là vấn đề của các người."

Xem ra, Vương Vũ đối với Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đã thực sự chán ghét đến cùng cực rồi.

Tuy Vương Vũ không nói muốn trục xuất Kiếm Chỉ Thương Khung, nhưng ý tứ trong từng câu chữ lại rất rõ ràng, mau cút đi đi, đừng ở lại nơi này nữa.

Với tính cách của Vương Vũ, thực sư rất khó để ghét bỏ một người đến như vậy, cho dù là Độc Cô Cửu Thương, thì Vương Vũ vẫn cảm thấy trên người hắn còn có điểm đáng yêu. Mà Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, ngoại trừ có tiền ra thì Vương Vũ hoàn toàn không nhìn thấy ưu điểm gì ở thằng cha này.

Cẩn thận nghĩ lại, Vương Vũ ghét Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng không phải không có lý do.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment