Trang 766# 1
Chương 1532: Nhiệm vụ thay đổi.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Thật sự thì Vương Vũ cũng không thèm suy nghĩ nhiều.
Nhưng Ngàn Đóa Hoa Đào Già là loại người nào chứ? Tên nhãi này không chỉ tinh thông mấy nghề như hãm hại lừa gạt, đến cách làm người còn vô sỉ hạ lưu hơn cả mấy tên khốn nạn Toàn Chân Giáo, dễ dàng đưa sách kỹ năng cho hắn như vậy thì có khác gì dùng bánh bao thịt đánh chó chứ?
Quả nhiên, Ngàn Đóa Hoa Đào Già đã vô sỉ đến một cảnh giới mới. Nhận quyển sách kỹ năng từ trong tay của Vương Vũ xong, hắn nhìn cũng không thèm nhịn liền nhấn vào nút sử dụng. Sau đó, quyển sách kỹ năng ngay lập tức hóa thành một luồng ánh sáng đen chui vào trong cơ thể của Ngàn Đóa Hoa Đào Già.
“Ngươi!” Thấy Ngàn Đóa Hoa Đào Già học xong "Hắc Ám Khủng Cụ", Vương Vũ không khỏi cả kinh nói: “Ngươi thế nhưng học nó?”
“Ai nha?” Ngàn Đóa Hoa Đào Già cợt nhả nói: “Ha ha, Ngưu huynh, học thì cũng đã học rồi, ta trả tiền cho ngươi được không?”
Nhìn thấy chưa, đây là một ví dụ điển hình về loại người đã mặt dày mày dạn mà còn thích dùng chiêu tiền trảm hậu tấu, ngươi đối với hắn một chút biện pháp cũng không có.
Ngàn Đóa Hoa Đào Già dám làm vậy bởi vì hắn biết: Vương Vũ không có khả năng giết hắn. Dù gì kỹ năng học cũng đã học rồi, kể cả Vương Vũ có giết hắn bao nhiêu lần, kỹ năng cũng sẽ không trở lại, chỉ sợ về sau đến cả người cũng không tìm thấy.
Bản thân không bị giết, tốn thêm chút tiền là có thể xong việc, một quyển sách kỹ năng mà thôi, có thể giá trị bao nhiêu tiền chứ.
“Bỏ đi!” Thấy Ngàn Đóa Hoa Đào Già cố ý muốn dùng tiền mua chuộc, Vương Vũ đành phải bất đắc dĩ vẫy tay nói: “Ngươi học rồi thì thôi, chỗ tiền này ta cũng không cần, chỉ hy vọng ngươi đừng hối hận thôi.”
“Hối hận? Vì sao ta phải hối hận?” Ngàn Đóa Hoa Đào Già cười hì hì mở thanh kỹ năng ra nhìn một chút, sau đó cả người hắn liền sững sờ tại chỗ.
Hắc Ám Khủng Cụ: Kỹ năng bị động, trong phạm vi 2000 mét hấp thụ cảm xúc của người chơi chuyển hóa thành giá trị sợ hãi và giá trị cười nhạo. Nếu giá trị sợ hãi tăng lên, toàn bộ thuộc tính sẽ tăng lên 1%, nếu giá trị cười nhạo tăng lên, thuộc tính sẽ giảm xuống 1%. Giá trị cảm xúc và biến động thuộc tính không có giới hạn, duy trì liên tục trong khoảng thời gian 600 giây, nếu có biến động thì thuộc tính sẽ được khởi động lại.
“Con mẹ nó!” Đọc xong phần giới thiệu của kỹ năng, Ngàn Đóa Hoa Đào Già thiếu chút nữa đã khóc ròng ngay tại chỗ, hắn rơi lệ đầy mặt nói: “Kỹ năng này… Ngưu huynh… Tại sao ngươi không nói sớm một chút chứ?”
“Ngươi xem đi, thế giờ đã cảm thấy hối hận chưa?” Vương Vũ bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Ai bảo ngươi không biết xấu hổ học trộm, ta còn chưa kịp nói gì thì ngươi đã học rồi!”
“A a…” Ngàn Đóa Hoa Đào Già cũng buồn bực cực kỳ.
“Được rồi, đừng có gào lên nữa, rõ ràng là ngươi tự làm tự chịu!” Mộng Hi thật sự nghe không nổi nữa, nàng hung hăng đâm một nhát vào trái tim của Ngàn Đóa Hoa Đào Già: “Nhìn bộ dáng này của ngươi cũng chỉ khiến người khác cười nhạo thêm thôi.”
Nghe được lời Mộng Hi nói, Ngàn Đóa Hoa Đào Già không khỏi giật mình một cái, hắn vội vàng ngậm miệng lại.
“Ai…”
Vương Vũ bất đắc dĩ thở dài, phát ra một tiếng cười khổ.
Cùng lúc đó Ngàn Đóa Hoa Đào Già nhận được một tin nhắn: “Giá trị cười nhạo +3, thuộc tính giảm xuống 3%…”
“Đừng có cười ta nữa!” Ngàn Đóa Hoa Đào Già giống như phát điên nhìn Vương Vũ.
Sau khi Đại Ma Vương Satan chết, viên đá màu đen được khảm ở cột đá trên tế đàn liền mất đi ánh sáng.
Mộng Hi chỉ vào cục đá, lên tiếng sai xử Vương Vũ: “Ngươi lấy cục đá kia về đây cho ta.”
“Tại sao ta phải lấy nó giúp ngươi, bản thân ngươi không có tay à?” Vương Vũ bất mãn nói.
Mộng Hi chỉ vào Ngàn Đóa Hoa Đào Già: “Nhiệm vụ của ngươi chính là bảo vệ ta, ta cũng không muốn trở thành loại người như hắn.”
“Giá trị cười nhạo +5, thuộc tính giảm xuống 5%.”
“Con mẹ nó, ta không sống được nữa rồi!” Ngàn Đóa Hoa Đào Già sắp hỏng mất.
“Coi như ta sợ ngươi!”
Nhìn thấy bộ dáng thảm hại của Ngàn Đóa Hoa Đào Già hiện giờ, Vương Vũ tất nhiên không muốn nhiệm vụ thất bại, vì thế hắn làm lơ Ngàn Đóa Hoa Đào Già đang phát điên, một mình bước lên tế đàn, tùy tay lấy ra viên đá màu đen kia.
Hắc Diệu Thạch: Đạo cụ nhiệm vụ, viên đá quý này dường như đang ẩn dấu một bí mật nào đó.
Sau khi xác nhận viên đá này không có gì nguy hiểm, Vương Vũ tùy tay ném Hắc Diệu Thạch cho Mộng Hi.
Mộng Hi mới vừa cầm được viên đá, đột nhiên ở thành Di Vong lại nhận được một thông báo nữa của hệ thống.
Hệ thống thông báo: Hắc Diệu Thạch bên trong khe hở Hắc Ám đã rơi ra ngoài. Thông đạo Hắc Ám sắp được mở ra, các con dân của thành Di Vong, mong các ngươi trong vòng 24 giờ có thể tìm lại Hắc Diệu Thạch đang thất lạc ở bên ngoài.
Đồng thời, Mộng Hi cùng Vương Vũ cũng lần lượt nhận được tin nhắn nhắc nhở nhiệm vụ thay đổi của hệ thống.
Mộng Hi nhận được nhiệm vụ là: "Hộ tống Hắc Diệu Thạch trở về thành Dư Huy an toàn, tử vong sẽ rơi xuống 100%.”
Vương Vũ lại nhận được nhiệm vụ là: “Trợ giúp người chơi Mộng Hi hộ tống Hắc Diệu Thạch trở về thành Dư Huy. Nếu người chơi Mộng Hi bị người khác giết chết, nhiệm vụ sẽ thất bại.”
“???”
Nhìn thấy nhiệm vụ biến thành như vậy, Vương Vũ buồn bực không thôi.
Con mẹ nó, lại thêm một nhiệm vụ đâm bang, hơn nữa đối thủ còn là toàn bộ người chơi ở thành Di Vong.
Xem ra... bọn họ thật sự đụng phải chuyện lớn rồi.
Nếu chỉ có một mình Vương Vũ, đơn thương độc mã giết hết bọn họ rồi trở về thành Dư Huy cũng không phải điều gì khó. Chẳng qua cô nương Mộng Hi này chính là một sợi dây thừng trói buộc cực lớn. Năm đó Triệu Tử Long một mình một ngựa cứu chủ chắc cũng không khác tình cảnh hiện giờ là bao, ít nhất A Đấu có chân long hộ thể, còn có thể ôm vào trong lòng. Nhưng Mộng Hi lại là một cô nương lớn như vậy, ôm vào trong lòng thế nào được.
…
Vương Vũ buồn bực, Skeleton King lại càng buồn bực hơn.
Thông báo của hệ thống vừa mới xuất hiện, mấy vị hội trưởng của các công hội khác lại đồng loạt guier tin nhắn tới: “Skeleton, mau giao Hắc Diệu Thạch ra đây ngay, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.”
“Con mẹ nó!” Skeleton King buồn bực nói: “Liên quan quái gì đến ta chứ!”
"Rõ ràng là Vinh Quang Chi Kiếm các ngươi giết Đại Ma Vương Satan, bây giờ ngươi lại nói không liên quan đến ngươi? Ngươi định lừa ai hả?” Mọi người hỏi ngược lại.
“Có cái rắm!” Skeleton King cả giận nói: “Đại Ma Vương Satan căn bản không phải do người của công hội chúng ta giết chết.”
“Con mẹ nó, rõ ràng vừa rồi người đã thừa nhận! Còn không mau giao ra đây, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.”
Skeleton King: “…”
Meo, nếu biết sự việc sẽ trở thành như bây giờ, lúc trước hắn nhất định sẽ không giả danh người nọ. Giờ thì hay rồi, bị người khác nhận định Vinh Quang Chi Kiếm chính là kẻ lấy đi Hắc Diệu Thạch. Bây giờ bọn họ có nhảy xuống sông Đa-nuýp chắc cũng không thể nào rửa sạch tội được.
Con mẹ nó, cái giá của việc giả dạng này cũng quá lớn rồi.
Đừng nhìn Vinh Quang Chi Kiếm là công hội lớn nhất thành Di Vong, thật ra bọn họ cũng chỉ người lùn cao nhất trong số những người lùn, càng đừng nói tới việc so sánh với Đế Quốc Cửu Châu - công hội lớn nhất sever châu Á.
Nếu thật sự bị người liên thủ đối phó, phỏng chừng Vinh Quang Chi Kiếm sẽ trực tiếp xong đời.
Huống chi mấy tên được tôn lên làm hội trưởng có kẻ nào không phải là yêu tinh ngàn năm, ai cũng muốn làm kẻ đứng đầu, kể cả có biết rõ Hắc Diệu Thạch không ở trong tay của Vinh Quang Chi Kiếm, bọn họ cũng sẽ viện vào lý do này để tiêu diệt Vinh Quang Chi Kiếm.
Ai kêu Skeleton King hắn thích làm con chim đầu đàn chứ.
Nghĩ đến đây, Skeleton King vội vàng gửi tin nhắn cho Red Cloud: “Mau, mau cướp Hắc Diệu Thạch về đây nhanh!”
“Ta đã biết…”
Red Cloud tất nhiên cũng không ngốc, không cần Skeleton King nhắc nhở, sau khi nhận được thông báo của hệ thống, nàng cũng đã nhận thức được sự nghiệm trọng của chuyện này, thế nên ngay lập tức mang theo thủ hạ đi vào bên trong khe hở Hắc Ám.
…
Bên trên tế đàn Hắc Ám, Vương Vũ còn đang buồn bực vì chuyện nhiệm vụ bỗng nhiên thay đổi, thì đúng vào lúc này, Red Cloud mang theo một đám người chơi xông vào, chẳng mấy chốc bọn đã vây quanh ba người Vương Vũ kín mít.
“Ngưu huynh! Chính là bọn họ ném ta vào bên trong!”
Nhìn thấy đám người Red Cloud, Ngàn Đóa Hoa Đào Già không khỏi cả kinh, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Vương Vũ nghe vậy mày liền nhăn lại, theo bản năng tiến về phía trước một bước, túm Mộng Hi ra sau lưng mình, sau đó hắn cảnh giác hỏi: “Các ngươi là ai, muốn làm gì?"