Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1534 - Chương 1536: Biện Pháp Cứu Người.

Trang 768# 1

 

 

 

Chương 1536: Biện pháp cứu người.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Trong lúc chiến đấu vận dụng trận hình, là nhân tố cơ bản nhất để phân biệt sự cao thấp và thực lực giữa các công hội với nhau.

Dù sao độ phối hợp ăn ý giữa các thành viên mới là điểm mấu chốt để công hội giành được thắng lợi.

Thực hiển nhiên, thực lực của người chơi Vinh Quang Chi Kiếm cũng không được tính là quá cao, nhưng bọn họ lại phối hợp với nhau ăn ý cực kỳ.

Chỉ với một khoảng gian vài giây, bọn họ đã bao vây Vương Vũ vô cùng kín mít. Sau đó trận hình cũng được thu hẹp lại, thành công hạn chế không gian né tránh của hắn. Cũng vào thời điểm này, mũi tên và ma pháp đồng thời rơi xuống.

Kết quả tất nhiên có thể đoán trước được, nếu đổi thành những vị cao thủ bình thường khác, cho dù bọn họ có biết bay đi chăng nữa thì cũng sẽ bị một đống chiêu thức này đánh cho hồi thành.

Đến cả người mạnh mẽ như Vương Vũ cũng bị bắt phải hiện nguyên hình mà.

“Xoát!”

Ngay tại thời điểm mũi tên và ma pháp chuẩn bị bắn trúng vào người Vương Vũ, hắn liền hóa thành một luồng ánh sáng trắng biến mất ở trước mắt mọi người.

“Chết rồi hả?”

Thấy Vương Vũ biến mất, trong lòng mọi người vô cùng vui vẻ, vội vàng nhìn về phía mặt đất - nơi mà hắn vừa mới chết để tìm kiếm Hắc Diệu Thạch trong truyền thuyết.

Nhưng mà vào đúng lúc này, bọn họ đột nhiên lại nghe được tiếng quát lớn của Red Cloud: “Không ổn rồi, hắn ở đằng sau!”

“???”

Mọi người nghe vậy liền không khỏi cả kinh, tất cả đều vội vàng quay đầu lại.

Quả nhiên Vương Vũ đang đứng ở bên ngoài vòng vây, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn mọi người.

Người chơi của Vinh Quang Chi Kiếm lập tức trở nên chân tay luống cuống.

Phải biết rằng, nghề nghiệp Tanker của Vinh Quang Chi Kiếm đang ở rất sâu bên trong, hiện giờ Vương Vũ lại nhảy ra khỏi vòng vây, như vậy chẳng khác nào Vinh Quang Chi Kiếm đang chìa lưng của mình ra cho Vương Vũ đánh cả.

Tất cả mọi người ở đây đều đã được tận mắt chứng kiến thực lực khủng bố của Vương Vũ. Thánh kỵ sĩ trâu bò như vậy mà còn bị hắn giết trong vòng một nốt nhạc, những nghề nghiệp khác còn không phải sờ cái liền chết, đụng tới liền đi hay sao?

“Đừng hoảng loạn! Dùng toàn lực công kích hắn!”

Trong lúc mọi người đang kinh hoảng hết sức, Aurora trực tiếp hạ mệnh lệnh công kích.

Ở tình huống hiện tại, muốn phòng ngự chắc chắc là không phòng ngự được rồi, hơn nữa đối phương chẳng qua cũng chỉ là một tên Võ sư, dám chắc hắn không có bản lĩnh đến độ dùng một chiêu liền diệt sạch cả một đoàn đội hơn 200 người. Nếu kiểu gì cũng chết thì chi bằng chơi lớn một lần xem sao, bọn họ nhiều người như vậy, chẳng lẽ trước khi bị diệt cả đoàn lại không kéo được hắn làm đệm lưng hay sao?

Xem ra Aurora cũng không phải không biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng. Sau khi giao thủ mấy hiệp, hắn đã sớm nhìn ra được sự chênh lệch giữa người chơi của Vinh Quang Chi Kiếm và Vương Vũ, ngay từ lúc đó Aurora đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị tiêu diệt cả đoàn rồi.

“A!”

Nhưng Aurora vừa mới dứt lời, Vương Vũ lại đột nhiên quát lớn một tiếng, hai tay của hắn đan chéo vào nhau vung thật mạnh xuống dưới.

“Phanh!”

Trên người Vương Vũ ngay lập tức phát ra một luồng ánh sáng màu hoàng kim, đồng thời từng lọn tóc trên đầu hắn cũng dựng đứng lên. Phía bên trên đầu còn xuất hiện mấy văn tự chữ Hán cổ xưa.

“Áo Nghĩa · Hàng Long Chưởng”!

“Này… Đó là gì vậy?”

Nhìn thấy sự biến hóa của Vương Vũ, người chơi của Vinh Quang Chi Kiếm nhất thời ngây dại, cứ có cảm giác hình như đã gặp ở đâu rồi.

Lúc này, một người chơi có kiến thức rộng rãi chỉ vào năm văn tự chữ Hán trên đầu Vương Vũ, nhỏ giọng thì thầm từng chữ từng chữ một: “Người, chơi, đạt, giải, …”

“Con mẹ nó!”

Những người khác nghe vậy, tất cả đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Trời ạ, bản thân rốt cuộc xui xẻo thế nào, chơi trò chơi thôi mà cũng gặp phải con quái vật này.

Trước sự kinh hãi của mọi người, Vương Vũ tay trái vẽ vòng tròn tay phải đẩy mạnh về phía trước, một con rồng khổng lồ màu hoàng kim ngay lập tức xuất hiện.

“Hàng Long Áo Nghĩa · Chấn Kinh Bách Lý!”

“Oanh!”

Một tiếng động lớn nổ ra, con rồng do Vương Vũ triệu hồi không chút chần chừ lao vào trận hình của Vinh Quang Chi Kiếm.

Người chơi của Vinh Quang Chi Kiếm vừa mới bày bố trận hình để đối phó với Vương Vũ, thế nên hiện tại không cần hắn phải hút vào, bọn họ đã tự đứng túm tụm lại với nhau. Cũng bởi vậy, một chiêu này của Vương Vũ toàn bộ đánh vào đoàn đội Vinh Quang Chi Kiếm không sót một người!

Có thêm buff Áo Nghĩa · Hàng Long Chưởng, lực công kích của Vương Vũ có thể được xưng là diệt thiên diệt địa.

Chỉ với một kỹ năng, hơn phân nửa người chơi của Vinh Quang Chi Kiếm đã về với quê cha đất tổ.

Cũng may vừa rồi Vương Vũ không hề động thủ trước, nếu không chỉ với số lượng người chết hiện giờ, hắn chắc chắn sẽ bị trời phạt!

Đám người Aurora và Red Cloud đều đờ hết cả người ra.

Hơn một trăm người chơi, còn đều là những người chơi tinh anh nhất, nếu như đánh BOSS bị chết thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại trước mặt bao nhiêu người lại bị một tên Võ sư giết chết trong nháy mắt. Nếu không phải bản thân tận mắt nhìn thấy, mấy người Aurora còn tưởng rằng mình đang nằm mơ ấy chứ.

Những người chơi còn lại của Vinh Quang Chi Kiếm cũng bị dọa đến phá gan.

“Mau chạy đi!”

Cũng không biết là ai hét lên một câu này.

Hai quân tác chiến sợ nhất là quân tâm bên mình bị mê hoặc, người chơi khác nghe được tiếng la này, còn tưởng rằng là chỉ huy ra lệnh, lập tức ba chân bốn cẳng chạy mất hút.

Chỉ trong khoảng thời gian vài giây, đoàn đội của Vinh Quang Chi Kiếm đã lập tức giải tán.

Người ta hay nói nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, mục đích Vương Vũ tới đây cũng không phải là để ngược đãi người khác. Thế nên khi thấy đám người chơi tan tác như chim chạy đi mất, Vương Vũ cũng không hề đuổi theo.

Hắn nhấn vào thanh Bạn Tốt, tìm được Mộng Hi liền nhắn tin hỏi: “Ngươi đang ở đâu?”

“Thành Di Vong… Còn ngươi thì sao?” Mộng Hi rất nhanh liền trả lời tin nhắn, còn hỏi thêm một câu: “Thế nào rồi? Ngươi không chết đó chứ.”

“Không!” Vương Vũ vô cùng tùy ý nói: “200 người của bọn họ đã bị ta bao vây rồi, thế nhưng còn dám đánh trả, thật đúng là không biết sống chết.”

Mộng Hi: “…”

Được rồi, nàng đã gặp qua rất nhiều người kiêu ngạo, nhưng chưa một kẻ nào kiêu ngạo được như hắn. Một người thôi mà cũng dám bao vây 200 người, cho hắn thêm 10 người nữa chắc hắn đi tấn công mấy thành trì khác cũng không biết chừng.

Đương nhiên, tính cách và thực lực của Vương Vũ Mộng Hi vẫn am hiểu đôi chút, tên khốn này tuyệt đối có bản lĩnh để kiêu ngạo!

“Nếu không có việc gì, vậy tới đây đón ta đi!” Mộng Hi chần chừ một chút rồi mới nói.

“Đón ngươi?”

Vương Vũ buồn bực nói: “Ngươi lại làm sao vậy?”

“Bị người canh giữ ở điểm sống lại!” Mộng Hi nói.

“Bọn họ biết ngươi là ai sao?” Vương Vũ kỳ quái hỏi.

“Không!” Mộng Hi nói: “Ở trong mắt bọn họ, người Trung Quốc ai ai cũng giống nhau, nếu ta dám bước ra khỏi điểm sống lại thì trăm phần trăm sẽ có người tới giết ta.”

“Chuyện này…” Vương Vũ cảm thấy vô cùng khó xử: “Thật sự không dễ làm một chút nào.”

Mang theo cục tạ là Mộng Hi, chỉ mấy trăm người thôi mà Vương Vũ còn bó tay không có biện pháp. Hiện tại Mộng Hi còn bị người ta canh giữ ở điểm sống lại. Dù thành Di Vong là một tòa thành nhỏ ở biên thùy thôi nhưng mấy vạn người chơi vẫn phải có. Muốn mang đi một người tay trói gà không chặt trước sự vây quanh của mấy vạn người, chuyện này thật sự là nói dễ hơn làm.

“Ha?” Nghe Vương Vũ nói xong, Mộng Hi không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, nàng cười nhạo một tiếng: “Trên đời này còn có chuyện làm khó được đại thần Thiết Ngưu ngươi nữa hả?”

“Ê ê ê!” Vương Vũ đen mặt phản bác: “Chẳng nhẽ trong lòng ngươi không biết nó không dễ làm ở điểm nào sao? Ngươi chờ ở đó đi, ta gọi điện thoại cầu cứu mấy người kia.”

Dứt lời, Vương Vũ liền mở thanh Bạn Tốt ra gửi tin nhắn cho Vô Kỵ.

Kết quả hệ thống lại nói cho Vương Vũ biết: “Người chơi ngươi đang liên hệ không nằm trong khu vực phục vụ.”

Rồi xong, hắn quên mất bọn họ đã đi ra ngoài lãnh thổ.

Nếu xét theo nguyên lý này, hắn cũng không liên hệ được với Mộng Hi mới đúng. Có lẽ là do Mộng Hi tuy rằng sống lại ở thành Di Vong, nhưng nàng ta cũng không đăng ký hộ khẩu ở đấy. Hai người cùng đến từ một vùng lãnh thổ nên mới không bị cắt đứt liên hệ.

“Xong đời!” Thấy tin nhắn không gửi được, Vương Vũ thật sự cạn lời: “Bây giờ chúng ta đang ở ngoài biên cảnh nên không liên hệ được với Vô Kỵ. Muốn cứu ngươi cũng không dễ, ta cũng không thể tàn sát toàn bộ người dân trong thành… rất phiền toái.”

Ha, xem ra Vương Vũ cũng đã nghĩ đến chuyện này, không hổ là kẻ hủy diệt thành Thiên Long trong truyền thuyết.

“Ha ha!”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment