Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1535 - Chương 1537: “Xin Được” Giúp Đỡ.

Trang 768# 2

 

 

 

Chương 1537: “Xin được” giúp đỡ.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Ha? Ngươi có cách gì hay sao?”

Ánh mắt của Vương Vũ ngay lập tức trở nên sáng ngời, hắn kinh ngạc hỏi.

“Đúng rồi!” Mộng Hi trả lời vô cùng bình tĩnh tự nhiên: “Tìm người hỗ trợ chứ sao nữa!”

“Đệt!”

Vương Vũ tùy tay gửi một icon giơ ngón giữa, sau đó mới nói: “Có thể nói cách nào hữu dụng một chút được không? Tha hương nơi dị quốc thế này thì ta kiếm đâu ra người? Chẳng lẽ bây giờ ta trở về thành Dư Huy tìm viện binh cho ngươi?”

Mộng Hi nhàn nhạt nói: “Nước xa không cứu được lửa gần! Cứu binh thì tất nhiên phải tìm người gần chúng ta nhất rồi.”

“Gần nhất?” Vương Vũ suy tư một lát: “Ngươi đang nói tới Đế Quốc Cửu Châu sao?”

Tuy rằng quy mô thành Hoang Dã lớn hơn rất nhiều so với thành Di Vong, nhưng ở đó có một con quái vật khổng lồ là Đế Quốc Cửu Châu ngự trị, các công hội nhỏ khác thật sự rất khó để phát triển. Thế nên trong thời điểm hiện tại, người có thể giúp đỡ Vương Vũ cũng chỉ có một mình Đế Quốc Cửu Châu.

Nhưng Đế Quốc Cửu Châu và Toàn Chân Giáo không chỉ không có giao tình, hơn nữa nếu nói về thời xưa cũ xa lắc xa lơ, hai công hội còn có thù oán không nhỏ với nhau, người ta có lý do gì để giúp hắn chứ.

Tiền sao?

Nói giỡn, đệ nhất công hội của sever châu Á, người ta sẽ để ý chút tiền tài vặt vãnh này sao.

“Không sai!” Mộng Hi nói: “Ngươi có thể mời bọn họ tới đây mà.”

“Đừng có đùa nữa!” Vương Vũ thật sự cạn lời: “Giết bọn họ thì ta làm được, nhưng mời bọn họ tới đây thì mời thế quái nào được?”

“Ha ha!” Mộng Hi cười gian nói: “Mời theo cách mà ngươi vừa mới nói đó! Giết vài người của bọn họ trước, bọn họ tất nhiên sẽ đi theo tới đây thôi.”

“Ta…” Vương Vũ nghe vậy, nhất thời nghẹn lời.

Phong cách làm việc của cô nàng này tại sao lại tạo cho hắn một cảm giác quen thuộc đến vậy. Khó trách lúc mình không online, chiến đội Thánh Đường có thể đấu tới đấu lui với Toàn Chân Giáo. Trình độ âm hiểm của Mộng Hi quả thật không kém Vô Kỵ là bao. Có điều sự khác biệt lớn nhất chính là cô nàng này luôn dùng một bộ mặt ưu nhã tự nhiên khi làm việc, còn Vô Kỵ thì lại vô sỉ hơn nàng một chút, không biết xấu hổ hơn một chút.

“Chẳng lẽ làm vậy bọn họ sẽ ngoan ngoãn đi theo ta qua lãnh thổ nước bạn sao?” Vương Vũ một lần nữa nghi ngờ hỏi.

Đường biên giới không chỉ phân chia giới hạn giữa thành Di Vong và thành Hoang Dã mà nó còn là đường phân chia giữa hai quốc gia với nhau. Đi sang vùng lãnh thổ của nước bạn để giết người, người chơi của Đế Quốc Cửu Châu cực kỳ khinh thường việc làm này chứ đừng nói tới chuyện kêu bọn họ chủ động tấn công thành Di Vong.

Đừng nhìn hai tòa thành chỉ cách nhau có một giao lộ, nếu thật sự đánh nhau thì không khác gì chiến tranh giữa hai nước nổ ra cả.

Chiến tranh cũng không phải thứ để đùa, nếu ở phe thua thì không những phải đền thành đền đất đai mà còn phải đền tiền, kèm theo đó là bị hệ thống thông báo cho toàn bộ sever!

Nhất là ở trong thời kỳ này, sự tự tôn dân tộc của người chơi phải nói là vô cùng mạnh mẽ. Nếu đánh thắng thì không sao, ngươi chính là anh hùng lưu danh sách cổ, còn nếu mà đánh thua, cho dù ngươi có cố gắng tận sức tận lực thế nào, cũng sẽ có không ít người mượn gió bẻ măng mắng ngươi là phế vật.

Đế Quốc Cửu Châu ở trong giới game online Trung Quốc vẫn luôn là chiếc cọc cắm ở bờ mốc ranh giới, là một cây đại thụ lớn của nền game online nước nhà, vì vậy bọn họ sẽ càng phải thể hiện bản thân thật tốt.

Danh tiếng càng lớn thì áp lực cũng càng lớn, nếu bọn họ đánh thua, hậu quả đằng sau quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Giữa hai bên cũng không có thâm cừu đại hận, vậy hắn tội gì phải mạo hiểm tạo ra một cuộc chiến tranh chứ?

Mộng Hi vô cùng chắc chắn nói: “Không có việc gì, ngươi chỉ cần dẫn bọn họ tới đây thôi, những chuyện đằng sau ta đã sắp xếp xong rồi!”

“Thôi được rồi!”

Người có thể nghĩ ra loại biện pháp này, hẳn là tư duy sẽ không có lỗ hổng nào. Tuy rằng trong lòng Vương Vũ cảm thấy có chút không ổn, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Mộng Hi.

Đóng thanh Tin Nhắn lại, Vương Vũ không nói hai lời liền chạy về phía đường biên giới.

Tốc độ chạy cao nhất của Vương Vũ quả thật là tương đối khủng bố. Không mất quá nhiều thời gian, hắn đã chạy về lãnh thổ nước mình, đi tới ngã rẽ lúc trước.

Suy tư một lát, Vương Vũ cũng không định trở về thành Hoang Dã mà đi qua lưng núi Ethel.

Ở trong quan niệm của một người chơi bình thường, trang bị đáng giá hơn rất nhiều so với mạng người, kể cả Vương Vũ có trở về thành Hoang Dã để giết người, người khác phỏng chừng cũng lười đi để ý hắn.

Nhưng ở lưng núi Ethel thì lại không giống vậy.

Theo như lời của Ngàn Đóa Hoa Đào Già nói, lưng núi Ethel chính là nơi mà Đế Quốc Cửu Châu cày trang bị, thực hiển nhiên người chơi ở đây cũng không phải là ít, nếu như Vương Vũ giết người cướp trang bị, hắn chắc chắn sẽ bị những người này đuổi giết đến tận chân trời góc biển.

Một lát sau, Vương Vũ đã đi tới lưng núi Ethel.

Quả nhiên, đúng như lời của Ngàn Đóa Hoa Đào Già, nơi này chính là phong thủy bảo địa do Đế Quốc Cửu Châu sáng lập ra để cày cuốc trang bị. Ở vị trí lưng núi này, ước chừng có tận ba bốn trăm người đang đứng ở đây.

Quy mô lớn như vậy, cũng gần bằng một công hội nhỏ rồi.

Lúc này, người chơi của Đế Quốc Cửu Châu đang vây quanh một con BOSS Bạch Viên có thân hình vô cùng cao lớn. Mấy trăm người vây quanh BOSS lùi tiến ngay ngắn có trật tự, bọn họ phối hợp với nhau cũng vô cùng ăn ý khăng khít.

Đánh đến nỗi BOSS Bạch Viên chỉ có thể chi oa kêu loạn, lại hoàn toàn không thể làm gì được người chơi của Đế Quốc Cửu Châu.

Dưới sự vây công của mấy trăm người, thanh máu trên đầu BOSS Bạch Viên càng ngày càng ít, lúc này nó cũng chỉ còn lại một vài giọt máu.

“Xem ra ta tới rất đúng lúc! Các vị huynh đệ ngàn vạn lần đừng có trách ta.”

Vương Vũ âm thầm lẩm bẩm một câu, sau đó hắn phi thân lên, tung một cước vào người Bạch Viên.

Đế Quốc Cửu Châu không hổ là công hội đứng đầu sever trong nước, đánh BOSS vô cùng chuyên nghiệp, không chỉ có phối hợp tốt với nhau, xung quanh còn có cả người chơi canh gác.

Trong thời khắc mọi người đang nghiêm túc đánh BOSS, đột nhiên có người nhìn thấy một bóng đen bay tới, vì thế hắn lập tức lớn tiếng hét to lên: “Không ổn, có người muốn cướp BOSS!”

Nhưng người chơi canh gác còn chưa dứt lời, Vương Vũ đã ra một chiêu Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích không chệch không nghiêng đá vào mặt của BOSS Bạch Viên.

“Phanh!”

Một dãy vô số con số màu đỏ bay lên, máu BOSS vốn dĩ không còn bao nhiêu, sau khi ăn một chiêu này, số máu còn lại cũng thừa không có mấy.

Thấy một màn này, người chơi của Đế Quốc Cửu Châu trực tiếp ngây ngẩn cả người, người chơi dẫn đầu chỉ vào Vương Vũ kêu lên: “Con mẹ nó! Đầu trộm đuôi cướp ở đâu tới dám chạy tới cướp BOSS của Đế Quốc Cửu Châu chúng ta? Tất cả mọi người mau dồn sát thương vào BOSS! Đừng để cho tên nhãi này ăn được kích sát.”

Sau vài lần cập nhật, cơ chế của BOSS trong trò chơi “Trọng Sinh” cũng có sự thay đổi đáng kể.

Riêng về BOSS dã ngoại, người chơi nào giết được BOSS sẽ nhận được 50% kinh nghiệm, còn nhận được quyền sở hữu những vật phẩm mà BOSS rơi ra.

Bọn họ đánh hơn nửa ngày, vất vả lắm mới kéo thanh máu của BOSS tụt xuống dưới đáy, làm sao có thể cam tâm nhường BOSS cho người khác được.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, mọi người không tự chủ thi triển động tác càng nhanh.

“Bang.”

Nhưng đúng lúc này, Vương Vũ tùy tiện búng tay một cái, nói một tiếng: “Phá!”

“Phanh!”

Đầu của BOSS Bạch Viên ngay lập tức tạc nứt, hóa thành một luồng ánh sáng trắng bị hệ thống thu về.

“Rầm!”

Một đống trang bị lập lòe ánh sáng từ giữa không trung rơi xuống.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vương Vũ thả người nhảy về phía trước, dùng cả đôi bàn tay ôm lấy trang bị. Không đợi trang bị rơi xuống đất, toàn bộ đã bị Vương Vũ ôm vào trong ngực.

“Con mẹ nó!”

Nhìn thấy cảnh này, người chơi của Đế Quốc Cửu Châu có thể nói là hoàn toàn bùng nổ.

Vừa rồi đại gia chỉ lo cướp BOSS, không có tâm tư để ý tới Vương Vũ, lúc này mới làm cho Vương Vũ nhặt được tiện nghi. 50% kinh nghiệm cho một mình Vương Vũ thì thôi đi, rốt cuộc người đang đứng ở đây nhiều như vậy, 50% kinh nghiệm chia theo đầu người thì bọn họ cũng không nhận được bao nhiêu cả. Chẳng qua đã cướp trang bị mà còn ăn mảnh một mình thì lại là lỗi sai của Vương Vũ rồi.

Phải biết rằng, tất cả người đang đứng ở đây đều là người chơi của đệ nhất Công Hội sever châu Á - Đế Quốc Cửu Châu, thẳng tay cướp chiến lợi phẩm trước mặt nhiều người như vậy mà còn muốn chạy sao? Vui đùa cái gì vậy.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment