Trang 769# 2
Chương 1539: Để cho viên đạn bay thêm một lúc.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Biên giới lãnh thổ giữa hai nước chính là nơi xảy ra nhiều điều thị phi nhất, chuyện đánh nhau ẩu đả vốn xảy ra như cơm bữa, Đế Quốc Cửu Châu lại là công hội lớn nhất khu vực này, cây to thì tất nhiên phải đón gió. Đặc biệt là với người chơi thành Di Vong, từ trước đến nay bọn họ đã kết không ít thù oán với nhau.
Lúc này, hai bên đối chọi vô cùng gay gắt.
Ở trong mắt của người chơi Đế Quốc Cửu Châu, người chơi thành Di Vong toàn là những kẻ đê tiện hạ lưu, thế nhưng cướp BOSS và trang bị của bọn họ, thù này chắc chắn không đội trời chung.
Mà ở trong mắt của người chơi thành Di Vong, người chơi Đế Quốc Cửu Châu lại quá mức âm hiểm xảo trá, thế nhưng cướp Hắc Diệu Thạch của bọn họ, hành vi thật sự không thể tha thứ.
Ngày thường đã từng va chạm một vài lần nên bọn họ mới có chút kiêng kị lẫn nhau, nếu không chỉ sợ hiện tại đã lao vào đánh nhau lâu rồi.
Trong khoảng thời gian hai bên nhất chí không bên nào hành động, người chơi của thành Di Vong đuổi giết Ngàn Đóa Hoa Đào Già cũng chạy tới càng lúc càng nhiều, nhân số chẳng mấy chốc đã vượt qua Đế Quốc Cửu Châu.
Có câu nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Vừa nhìn thấy phía đối diện xuất hiện thêm nhiều người chơi như vậy, Đế Quốc Cửu Châu cũng cảm thấy luống cuống.
“Đại ca! Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Người chơi Đế Quốc Cửu Châu nhìn thấy cảnh này, nhịn không được hỏi vị Pháp sư dẫn đầu - “Tam Giới Thánh Sư”.
Tam Giới Thánh Sư nhìn thoáng qua phía đối diện, người chơi thành Di Vong càng ngày càng nhiều lên, trong lòng hắn không khỏi âm thầm ước lượng thực lực của hai bên.
Nói thực lực của người chơi Đế Quốc Cửu Châu vô cùng cường hãn cũng không phải là giả, nhưng số lượng đối thủ quá nhiều, hơn nữa hiện tại bọn họ lại đang đứng trên địa bàn của thành Di Vong, Đế Quốc Cửu Châu căn bản không có ưu thế sân nhà. Nếu thật sự giao thủ, Đế Quốc Cửu Châu chắc chắn sẽ bại trận.
“Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, chúng ta trở về thôi!” Tam Giới Thánh Sư vung tay lên, xoay người mang theo người chơi của Đế Quốc Cửu Châu rời đi.
Nói thật, người chơi của thành Di Vong cũng biết đến sự lợi hại của Đế Quốc Cửu Châu. Nếu không phải bất đắc dĩ thì bọn họ cũng không muốn liều mạng với Đế Quốc Cửu Châu. Thế nên khi thấy người của Đế Quốc Cửu Châu muốn chạy, bọn họ không chỉ có không có ngăn cản, trái ngược còn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vương Vũ vừa thấy người chơi của Đế Quốc Cửu Châu không muốn giao tranh, người chơi thành Di Vong cũng không dám ngăn trở, Vương Vũ không khỏi cảm thấy buồn bực.
Hắn dẫn người chơi của Đế Quốc Cửu Châu từ lưng núi Ethel đến biên giới lãnh thổ dễ dàng lắm hả? Còn không phải là để cho hai bên lao vào đánh nhau sao, hiện giờ bọn họ muốn đi là đi, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
Nghĩ đến đây, Vương Vũ móc ra một khẩu súng, nhắm chuẩn vào người chơi đứng bên cạnh Tam Giới Thánh Sư, giơ tay không chút chần chừ bắn một phát.
Sát thương của Vương Vũ rất cao, chiếc súng này lại là trang bị cực phẩm, sát thương từ vũ khí chính và vũ khí phụ chồng lên nhau, uy lực của phát súng này không cần nói cũng đủ hiểu.
“Phanh!”
Một tiếng súng vang lên, người chơi bên cạnh Tam Giới Thánh Sư ngay lập tức bị Vương Vũ bắn thành một luồng ánh sáng trắng.
“???”
Nghe được tiếng súng lại nhìn thấy ánh sáng trắng bay đi, người chơi của Đế Quốc Cửu Châu và thành Di Vong tất cả đều ngây ngẩn cả người. Đám người Đế Quốc Cửu Châu ngay lập tức quay đầu lại, căm tức nhìn về phía người chơi của thành Di Vong, giống như đang hỏi: “Con mẹ nó, các ngươi thích gây chuyện đúng không?”
Người chơi thành Di Vong lúc này cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mắt thấy cuộc chiến này sắp chấm dứt, lại bị một tiếng súng đánh vỡ, trong lòng bọn họ cũng không ngừng chửi thề: Đậu má!
Một tên Chiến sĩ nhịn không được quay đầu lại cất cao giọng mắng: “Là tên khốn khiếp kia kia nổ súng.”
Ngàn Đóa Hoa Đào Già bị người đuổi giết lâu như vậy, tất nhiên cũng không muốn chuyện này kết thúc dễ dàng như vậy, nghe thấy tiếng la của người chơi thành Di Vong, hắn ở giữa đám người chơi Đế Quốc Cửu Châu vội vàng lớn tiếng phiên dịch: “Hắn nói chúng ta muốn đi là đi hả? Phải hỏi xem bọn họ có đồng ý hay không.”
“Đúng như vậy không?” Tam Giới Thánh Sư có chút nghi ngờ nói: “Hắn nói nhiều đến thế sao?”
Lúc này, Vương Vũ hiểu ý, hắn không ngừng tung hô ở trong trận doanh của thành Di Vong: “Đại ca của chúng ta nói: Mới tới thôi mà đã muốn đi rồi? Nghĩ thành Di Vong của chúng ta là nơi nào chứ.”
…
Có một câu là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, chơi với đám người Toàn Chân Giáo lâu như vậy, Vương Vũ cũng trở nên phúc hắc giảo hoạt, hắn cùng Ngàn Đóa Hoa Đào Già không ngừng phiên dịch lung tung.
Không khí ở hiện trường lại một lần nữa lạnh xuống.
Đế Quốc Cửu Châu tốt xấu gì cũng là bá chủ một phương, tính tình của người chơi tất nhiên sẽ có vài phần táo bạo. Lúc đầu không đánh nhau với thành Di Vong chủ yếu là vì bọn họ không muốn khơi mào tranh chấp, hiện tại người chơi của thành Di Vong đã động thủ, nếu không tiếp chiêu, vậy chẳng phải là giảm sự uy danh của Đế Quốc Cửu Châu sao?
Người trong giang hồ, thể diện tất nhiên là thứ quan trọng nhất, nếu ngươi đã hùng hổ doạ người như thế, vậy cũng đừng trách ta xuống tay ngoan độc.
Tam Giới Thánh Sư không chút suy nghĩ, ngay lập tức hạ lệnh chiến đấu cho thủ hạ: “Con mẹ nó, mấy tên da trắng mắt xanh này rất không có đạo lý, chúng ta liều mạng với bọn họ!”
Nhận được mệnh lệnh, người chơi của Đế Quốc Cửu Châu không nói hai lời, trực tiếp phát động tổng tấn công vào người chơi thành Di Vong.
Mũi tên, ma pháp, tất cả đều nhất trí bay về phía trận doanh thành Di Vong.
Lúc này người chơi thành Di Vong còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Đế Quốc Cửu Châu đột nhiên động thủ, trực tiếp đánh bọn họ một cái trở tay không kịp, nháy mắt đã giảm mất một phần năm tổng quân số.
“Mẹ nó, bọn họ khinh người quá đáng!”
Thấy người chơi của Đế Quốc Cửu Châu động thủ, người chơi thành Di Vong cũng không tiếp tục nhẫn nhịn, lập tức liền ra tay trả đũa.
Lúc này ở biên giới lãnh thổ, người chơi của thành Di Vong ước chừng có hơn hai ngàn người – nhiều gấp mười lần quân số của Đế Quốc Cửu Châu.
Nhân số chênh lệch nhiều như vậy, lại còn là chiến đấu chính diện, Đế Quốc Cửu Châu chắc chắn không chiếm được chút tiện nghi nào.
Sau một đợt mưa bom bão đạn, Đế Quốc Cửu Châu trực tiếp giảm mất một nửa quân số.
Ở trong trò chơi, không đánh nhau không chết người thì mọi chuyện vẫn còn có thể thương lượng được, nhưng một khi đã đụng tới chém giết thì rất khó có thể dừng lại.
Sau một hiệp giao thủ, hai bên trực tiếp đánh ra nộ khí, ngươi tới ta đi bắt đầu quần ẩu.
Không thể không nói, quần ẩu thật sự vui hơn đánh một mình nhiều. Trong trường hợp lớn như vậy, ánh sáng trắng liên tục bay lên, hiệu quả về thị giác phải nói là kinh người.
Người chơi thành Di Vong người đông thế mạnh, tuy rằng Đế Quốc Cửu Châu cũng kiêu dũng thiện chiến nhưng đối mặt với kẻ thù đông gấp mười lần mình, sau một cuộc ẩu đả, không bao lâu bọn họ đã bị người chơi thành Di Vong tiêu diệt cả đoàn.
Đương nhiên, người chơi của thành Di Vong cũng không chiếm được quá nhiều tiện nghi, hai ngàn người thì bị tiêu diệt hơn phân nửa, có thể nói là một thắng lợi cực kỳ thảm thiết.
“Bọn họ đánh xong rồi, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Ở trên đỉnh núi cách đó không xa, Vương Vũ và Ngàn Đóa Hoa Đào Già ngồi xem diễn, thấy cuộc chiến giữa hai bên chuẩn bị kết thúc, người chơi Đế Quốc Cửu Châu cũng không có ý định tiếp tục tấn công, hắn nhịn không được gửi một tin nhắn cho Mộng Hi.
Mộng Hi hiện tại đang bị nhốt ở trong thành Di Vong, Vương Vũ còn dự định sẽ chờ người chơi Đế Quốc Cửu Châu đánh vào thành, bản thân thì nhân cơ hội cháy nhà mà đi hôi của. Ai ngờ người chơi Đế Quốc Cửu Châu đã bị tiêu diệt sạch sẽ ở ngoài biên cảnh, trong lúc nhất thời Vương Vũ cũng không biết nên làm thế nào tiếp theo.
Nhìn thấy tin nhắn của Vương Vũ, Mộng Hi tùy tay nhắn lại một câu: “Không cần cấp, cứ để viên đạn bay thêm một lúc đi.”
Gửi tin nhắn xong, Mộng Hi cười tủm tỉm hỏi một người chơi của thành Di Vong đang đứng bên cạnh: “Vừa rồi ở ngoài biên cảnh, người chơi của thành Di Vong tiêu diệt cả đoàn Đế Quốc Cửu Châu, ngươi có biết chuyện này không?”
“Đế Quốc Cửu Châu? Ngươi đang giỡn với ta hả.” Người chơi kia nghi ngờ hỏi ngược lại.
Gần thành Hoang Dã như vậy, thực lực của Đế Quốc Cửu Châu ra sao, người chơi thành Di Vong không một ai không biết.
“Ta không hề nói giỡn!”
Mộng Hi móc ra một túi vàng từ trong túi, nàng đưa cho người chơi kia: “Chỉ cần ngươi đăng tin này lên hai bên diễn đàn, số vàng này sẽ thuộc về ngươi.”