Trang 773# 1
Chương 1546: Cao thủ hoang đường tự đại
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"À... tên này rất hay!" Vương Vũ gật đầu.
"Thật sao?" Liêu Nguyên buồn bực: "Hay chỗ nào?"
Vương Vũ nhỏ giọng đáp: "Ta cũng không biết, chỉ thuận miệng nói thôi."
Liêu Nguyên: "..."
"Ngươi đi ra ngoài mà mang theo bốn vị cô nương, không cảm thấy xấu hổ hay sao?" Vương Vũ tò mò hỏi.
Ngược lại Vương Vũ khi xuất môn, nếu bên người có hai hay nhiều cô nương, sẽ cảm thấy có chút không dễ chịu.
Liêu Nguyên không có vấn đề gì nói: "Làm quen với nó là được."
"Thực xin lỗi, Ta tới chậm!"
Lúc hai người đang tán dóc, đột nhiên ở cửa quán rượu lại truyền đến một thanh âm mềm mại du dương, Vương Vũ vừa ngẩng đầu, lại chỉ thấy một cô gái đi vào quán rượu.
Cô gái nọ mặt trái xoan, cực kỳ có sức quyến rũ của phụ nữ phương Đông, hơn nữa trên người mặc một bộ trường bào cổ trang màu xanh nhạt, trên trường bào thêu vài đóa hoa hồng nhạt nho nhỏ, trên tay cầm một cây dù, hoàn toàn mặc theo phong cách dân tộc.
Vương Vũ thấy vậy liền nghi hoặc hỏi: "Đây là?"
"Đây là Thiên Hương!" Liêu Nguyên giới thiệu: "Là Mục sư của đội chúng ta."
Sau đó lại giới thiệu với Thiên Hương: "Đây là Thiết Ngưu!"
"Thiết Ngưu!!" Thiên Hương nghe cái tên này liền kích động chạy tới: "Đại thần Thiết Ngưu, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."
"Ừm... Mục sư à..." Vương Vũ đưa tay ra nắm lấy tay Thiên Hương một chút, tự mình buồn bực: "Trang phục này của ngươi... có chút lạ lùng nha."
"Trọng Sinh" là trò chơi giả tưởng phương Tây, mặc dù bên trong có chút ít đồ phong cách quốc gia, nhưng cũng cực kỳ không dễ phát hiện, y phục trên người Vương Vũ thật ra cũng có chút thiên về quốc phong, nhưng mà bản thân Võ sư cũng đã là một chức nghiệp tương đối phương Đông hóa rồi.
Về phần Mục sư, thì rõ ràng trăm phần trăm là chức nghiệp giả tưởng phương Tây, cách ăn mặc của Thiên Hương, quả thực không hợp với phong cách của một Mục sư.
"Ngươi thì biết cái gì!" Lúc này, Tuyệt Sắc Yêu Cơ bĩu môi nói: "Đến thời trang cũng không biết, còn là cao thủ cái gì chứ, hừ!"
"Thời trang?" Vương Vũ nghe vậy liền run lên một chút, chợt hiểu ra.
Trang phục cũng là một nội dung mà "Trọng Sinh" tung ra để kiếm tiền, việc này trên cơ bản không tăng thêm thuộc tính, mà cho dù có tăng thêm thì cũng rất ít, nhưng giá cả lại cao đến bất thường.
Những thứ này được người chơi nữ và một số người chơi nam thích mua, về phần cái đám Toàn Chân Giáo là gia súc giống đực kia, căn bản xem thôi cũng đã thấy lười rồi, mặc dù Toàn Chân Giáo có hai người chơi nữ, nhưng bình thường đối với những đồ vật không thể gia tăng thuộc tính này thì không thèm để tâm đến lắm.
Ở phương diện này của trò chơi, Vương Vũ tuyệt đối là một người mới, phần lớn kiến thức đều là học hỏi từ người Toàn Chân Giáo, người Toàn Chân Giáo không quan tâm đến thứ này, thì Vương Vũ đương nhiên đối với thứ này cũng không quá hiểu biết.
Thực ra, các vị cô nương đang ngồi đây trên người đều mặc trang phục mốt nhất, chẳng qua Vương Vũ mắt vụng về, có phổ biến hay không căn bản nhìn không ra, chỉ là trang phục của Thiên Hương quá mức đặc biệt, Vương Vũ mới sinh lòng hoài nghi.
"Có ổn không đó Liêu Nguyên." Thấy bộ dáng Vương Vũ đần độn ngu ngốc, Tuyệt Sắc Yêu Cơ có chút hoài nghi hỏi Liêu Nguyên: "Không phải là cao thủ đó sao? Sao thứ cơ bản như vậy mà cũng không biết? Ngươi sẽ không bị lừa đó chứ."
"Ha ha!" Liêu Nguyên cười nói: "Cao thủ ấy à, trừ những thứ cao cấp ra, đương nhiên sẽ không hiểu rõ về những thứ cơ bản rồi."
"Xì!" Tuyệt Sắc Yêu Cơ bĩu môi, quay đầu cùng các cô gái khác thì thầm to nhỏ.
Rất nhanh, mấy vị cô nương khác, cũng đều hướng tầm mắt nghi ngờ về phía Vương Vũ.
Vương Vũ tai thính mắt tinh, trong phạm vi năm mươi mét, một con muỗi hừ hừ còn nghe thấy được, nên đương nhiên có thể nghe được các cô gái đã nói chuyện gì rồi.
Cho dù không nghe được, thì với giác quan của Vương Vũ cũng có thể cảm giác được ánh mắt hồ nghi của người khác.
Đương nhiên rồi, Vương Vũ là ai, là bậc thầy của một thế hệ, khẳng định sẽ không cùng nữ nhân chấp nhặt, mà là thản nhiên nói với Liêu Nguyên: "Hiện tại chúng ta có thể đi được rồi chứ."
Liêu Nguyên hiện tại cũng cảm giác được tình cảnh này càng lúc càng xấu hổ, vì vậy vội vàng nói: "Đi thôi đi thôi!"
"Hừ!"
Tuyệt Sắc Yêu Cơ hừ lạnh với Vương Vũ một tiếng, sau đó đứng lên.
Thấy cô nương này có địch ý nặng với mình như vậy, Vương Vũ cũng buồn bực không thôi, căn bản không biết bản thân mình vì sao lại bị một cô nương nhìn căm thù đến như vậy.
Không ngờ rằng, đội ngũ của Liêu Nguyên cũng cực kỳ có danh tiếng, mặc dù không tham gia giải đấu chuyên nghiệp vì một vài lí do, nhưng bọn họ đã từng giao đấu với không ít cao thủ chuyên nghiệp, hơn nữa đều không ngoại lệ giành được thắng lợi.
Nguyên nhân chính là như vậy, những cô gái này đối với thực lực của mình vẫn rất tự tin, căn bản không cảm thấy cao thủ chuyên nghiệp có bao nhiêu lợi hại, Vương Vũ là quán quân của giải đấu chuyên nghiệp ở trong mắt bọn họ tự nhiên cũng là như vậy.
Đây chính là ếch ngồi đáy giếng điển hình, cho rằng đánh bại được vài cao thủ chuyên nghiệp hạng hai, thì bản thân mình đã là thiên hạ vô địch.
Huống hồ Liêu Nguyên giới thiệu với mọi người, Vương Vũ là đệ nhất cao thủ Trung Quốc, đương nhiên sẽ kích động tới Tuyệt Sắc Yêu Cơ tự cho mình là siêu phàm đó, nên đối với Vương Vũ có địch ý, cũng là hợp tình hợp lý mà thôi, dù sao thì người tự cho mình có thực tài mà người khác lại lừa đời lấy tiếng chỗ nào mà chẳng có.
Lúc này, suy nghĩ của Tuyệt Sắc Yêu Cơ chính là: Hắn thì có tài cán gì, ngay cả thời trang cũng không biết mà cũng là đệ nhất cao thủ à? Lão nương đánh bại bao nhiêu cao thủ chuyên nghiệp, cũng không thua kém hắn!
Nhiệm vụ thực sự của Liêu Nguyên là Long Đảo, truyền tống trận đi đến Long đảo nằm ở hậu viện của phủ thành chủ thành Thiên Long, do Thiên Hạ Mạt Thế khống chế vững vàng.
Long đảo là khu vực phân bố quái vật từ cấp 70 đến 150, cấp bậc phổ biến của người chơi ở giai đoạn hiện tại là cấp 60, Vương Vũ từng nghe Mục Tử Tiên nói qua, từ cấp 50, đã có nhiều tiểu đội mạo hiểm đặt mục tiêu đánh kho báu trên Long đảo, chính vì nguyên nhân này nên cổ mới tốn nhiều tiền mai phục thuốc nước Đồ Long đó.
Cầu giàu sang từ trong nguy hiểm mà, huống chi ở trong bối cảnh cốt truyện giả tưởng phương Tây, rồng trong truyền thuyết lại là một loại thích thu thập bảo bối.
Vì vậy chỉ có phối hợp ăn ý, cẩn thận từng li từng tí, sửa tốt trang bị, mang theo tễ thuốc, ở quái khu cấp 70, cũng sẽ không khó chơi lắm, ít nhất cũng đủ để trả phí truyền tống, không phải sao.
Phủ thành chủ của thành Thiên Long thực ra không tính là lớn, sau khi Long Ngạo Thiên giết hại dân trong thành, phủ thành chủ được xây dựng lại, lúc đó thân là Phong thiếu của thành chủ bởi vì phô bày giàu sang, đặc biệt mua một khu đất xây dựng phủ thành chủ cực kỳ xa hoa, sau đó bán rẻ cho Độc Cô Cửu Thương.
Phủ thành chủ lúc này, người chơi rộn ràng nhốn nháo, tiểu đội kho báu từ khắp nơi đều là hâm mộ danh tiếng mà tìm đến
Xung quanh truyền tống trận, có vài người chơi thành Thiên Long đang đứng đó, nơi nào cũng đâu vào đấy bảo vệ truyền tống phí.
Phí truyền tống không cao nhưng cũng không thấp, mỗi người một trăm kim tệ.
Đối với người chơi bình thường mà nói thì tuyệt đối không thấp, nhưng đối với đội đánh báu vật để sống mà nói, thì không tính là cao, tỷ lệ bùng nổ quái vật Long đảo bày ra ở đó, không đầu tư sao có thể hồi báo chứ.
Rất nhanh, đội ngũ đã đến phiên Vương Vũ và mấy người Liêu Nguyên.
Liêu Nguyên và các cô gái lần lượt giao kim tệ ra, lúc đến phiên Vương Vũ, Vương Vũ lại tùy tay chỉ chỉ vào huy hiệu Âm Dương Ngư trước ngực.
Người chơi Thiên Hạ Mạt Thế đó thấy thế, bỗng dưng cả kinh, vội vàng nói: "Thiết, Thiết Ngưu lão đại... mời ngài, mời ngài."
Trước đây Toàn Chân Giáo và Độc Cô Cửu Thương có giao hẹn, người của Toàn Chân Giáo tryền tống không cần giao tiền, huống hồ Vương Vũ còn là thành chủ chân chính của thành Thiên Long, ai dám đòi tiền của hắn chứ.
"Ừm!"
Vương Vũ gật gật đầu, lãnh đạm vô sự đi vào truyền tống trận.