Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1543 - Chương 1545: Đồng Đội Của Liêu Nguyên

Trang 772# 2

 

 

 

Chương 1545: Đồng đội của Liêu Nguyên
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thêm điểm cho vồ bắt, bình thường đều là độc quyền chức nghiệp cận chiến, Liêu Nguyên thân là Cung thủ tự nhiên cũng không dùng đến, ném cho Vương Vũ cũng không tính là tổn thất gì lớn.

Kỳ thật Liêu Nguyên mời Vương Vũ giúp cũng chỉ là suy nghĩ nông nổi, nguyên nhân khác cũng chỉ vẻn vẹn là suy nghĩ của cao thủ mà thôi, chính là muốn hiểu một chút về thực lực của Vương Vũ.

Có người có thể nói, muốn hiểu biết về thực lực thì cứ trực tiếp khoa tay múa chân một chút là xong, không phải sao?

Nói đùa, nếu như thua thì đúng là quá mất thể diện rồi... Liêu Nguyên từ rất xa xôi tới nơi này để mua thuốc nước Đồ Long, thì cũng không khó để thấy rằng Liêu Nguyên không đánh người mà không có sự chuẩn bị, người như vậy tự nhiên sẽ không dễ dàng đi khiêu chiến một cao thủ đỉnh cấp thành danh đã lâu.

Hơn nữa, kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, đôi khi tự mình giao thủ lại không trực quan bằng đứng từ xa xem Vương Vũ đánh người khác.

Vương Vũ ở trong "Trọng Sinh" được người xưng tụng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, làm nhiệm vụ mà mời cao thủ như vậy tới hỗ trợ thì cũng không thiệt thòi.

"Vậy giờ chúng ta đi được chưa?"

Thấy Vương Vũ vừa lòng với quyển sách kỹ năng này như vậy, Liêu Nguyên cười tủm tỉm hỏi.

"Chờ đã, ta phải xin nghỉ phép!" Vương Vũ vỗ vỗ mông đi về phía Mục Tử Tiên.

Liêu Nguyên: "..."

Thật không nghĩ tới, thiên hạ đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết lại có bộ dạng này.

Rời khỏi ngõ nhỏ của cửa hàng tạp hóa, Liêu Nguyên trực tiếp đi đến tây thành.

Vương Vũ kỳ quái hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?”

"Đi máy bay đó, phải đến thành Thiên Long! Bạn của ta đang chờ ở đó." Liêu Nguyên đáp.

"Đi với ta thì không dùng máy bay đâu!" Vương Vũ hơi mỉm cười nói.

"Thật hay giả vậy?"

Liêu Nguyên nửa tin nửa ngờ đi theo Vương Vũ tới trong điểm truyền tống, Vương Vũ cho Liêu Nguyên một quyền hạn, ánh sáng chợt lóe lên, hai người đã xuất hiện ở thành Thiên Long.

Liêu Nguyên thấy thế, nhất thời vẻ mặt ngây ngốc, lúc này vệ sĩ ở điểm vận chuyển nhìn thấy Vương Vũ, cung kính hành lễ: "Thiết Ngưu thành chủ đại nhân!"

"Thành chủ?"

Lần này, Liêu Nguyên hoàn toàn ngây ngẩn cả người rồi, kinh ngạc hỏi: "Ngươi là một người chơi của thành Dư Huy, hóa ra lại là thành chủ của Thiên Long thành sao?"

"Không!" Vương Vũ đắc ý nói: "So với thành chủ còn cao hơn một bậc, thành chủ bọn họ nhìn thấy ta cũng phải hành lễ."

"Trâu bò!" Liêu Nguyên duỗi ngón tay cái trong lòng.

"Đồng đội của ngươi đâu?" Vương Vũ sau khi nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi.

"Bọn họ không ở đây!" Liêu Nguyên đáp: "Đều ở trong quán rượu chờ nguồn cung cấp, chúng ta qua đó đi."

"Ừm." Vương Vũ cảm thán nói: "Ngươi là một đội trưởng mà lại phải tự mình đi mua tiếp tế à?"

"Đúng vậy... đội ngũ của ngươi chẳng lẽ không thế?" Liêu Nguyên hỏi ngược lại.

"Có cái rắm ấy!" Vương Vũ tức tối nói: "Đội trưởng của Toàn Chân Giáo chúng ta không bao giờ phải bỏ tiền ra hết, đi đến quán rượu uống rượu cũng đều do người khác trả tiền."

"Lợi hại như vậy sao?" Liêu Nguyên trợn mắt há hốc mồm nói: "Hắn rất lợi hại phải không? Còn rất đẹp trai nữa?"

"Cực kỳ cặn bã! Là một tên tiện nhân!" Vương Vũ trịnh trọng mà nói.

"Ặc..." Liêu Nguyên đầu óc mơ hồ.

Hai người một đường nói chuyện với nhau, rất nhanh đã tới bên trong quán rượu của thành Thiên Long.

Trước kia, người chơi thành Thiên Long vì bị Long Ngạo Thiên tàn sát hàng loạt, mà bỏ đi một nhóm, phần lớn người ở lại đều là những người chơi cấp cao bận như chó vậy, những người chơi này bình thường không có thời gian ở trong quán rượu ngâm mình, vì vậy việc kinh doanh của quán rượu ở thành Thiên Long kém hơn rất nhiều so với thành Dư Huy.

Bên trong quán rượu lúc này, chỉ có một bàn có người chơi nữ thoạt nhìn không tệ, ngồi ở trong góc phòng với một ly nước trái cây đặt trước mặt một người, không biết nói chuyện kì quái với ai mà mặt mày lại tươi như hoa vậy.

"A... Đồng đội của ngươi sẽ không vứt bỏ ngươi đó chứ?" Vương Vũ sau khi nhìn quanh một lượt liền cười hỏi.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên ở trong góc phòng truyền tới một thanh âm trong trẻo: "Liêu Nguyên ca ca, ngươi về rồi sao?"

"???"

Vương Vũ nghe thấy tiếng liền sửng sốt, chỉ thấy trên bàn trong góc có vài người chơi nữ, Vu y Thú Nhân đứng lên.

Không giống như những Thú Nhân khác, làn da của Thú Nhân này có màu da bình thường, có tai nhọn trên đầu, rõ ràng là một miêu nữ, hơn nữa dáng người của cô nàng còn nhỏ nhắn, thanh âm ngọt ngào, hoàn toàn chính là bộ dáng của một loli.

Không thể tưởng tượng được, Liêu Nguyên có bộ dạng đứng đắn như vậy, mà lại là một tên cuồng loli, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

"Cổ chính là đồng đội của ngươi à?" Vương Vũ kinh ngạc hỏi.

"Không." Liêu Nguyên đáp: "Là tất cả bọn họ!"

"Ta đệt!"

Lần này đến lượt Vương Vũ ngây ngốc rồi.

Mẹ nó, một bàn này của Liêu Nguyên thật khó lường nha, loli trẻ tuổi, ngự tỷ lớn tuổi, thục nữ gợi cảm, thiếu phụ thành thục... Thật sự là không thiếu gì hết.

Trong trò chơi trực tuyến, người chơi nữ luôn luôn ít hơn nhiều so với người chơi nam, đặc biệt là chế độ mô phỏng toàn diện của "Trọng Sinh", trực tiếp làm một bộ phận người chơi nữ nhát gan rút lui.

Vì vậy tỉ lệ người chơi trong trò chơi cực kỳ mất cân đối.

Trong mười người chơi, có được ba người chơi nữ đã là không tồi rồi, Liêu Nguyên ngược lại rất tốt, trực tiếp tập hợp được một bàn toàn cực phẩm như vậy.

Vương Vũ là người đã có vợ, đối với nữ sắc thật ra không mẫn cảm đến như vậy, thế nhưng vẫn không chịu nổi người chơi nữ cảnh đẹp ý vui a.

Nếu chỉ là lập một tổ đội cố định với nam nhân thối thì không tính, nhưng mà cái đám Toàn Chân Giáo khốn kiếp kia, nhân phẩm thấp hèn, tính cách đáng khinh, não có vấn đề, âm hiểm xảo trá, tập trung hết tất cả khuyết điểm lên người, mỗi một người đều không có giới hạn thấp hơn, khiến cho người ta phải căm phẫn.

Nghĩ đến mặt mũi của đồng đội mình, lại nhìn đến đồng đội của Liêu Nguyên, Vương Vũ không khỏi thở dài một tiếng.

Lúc này, Liêu Nguyên giới thiệu với các vị cô nương: "Đây là cao thủ ta mời tới từ thành Dư Huy, chắc hẳn mọi người đều đã từng nghe qua."

"Cao thủ? Là ai vậy?"

Bên cạnh bàn, một nữ Thích khách có tướng mạo xinh đẹp đang chơi đùa với một đoản kiếm, vẻ mặt khinh thường hỏi.

Rất dễ nhận thấy, cô gái này tương đối tự tin về thực lực của chính mình, một từ cao thủ này đối với cô nàng không có sức ảnh hưởng lắm.

"Thiết Ngưu!" Liêu Nguyên cười nói.

"Thiết Ngưu!?"

Nghe thấy tên của Vương Vũ, các vị cô nương đều sửng sốt, ngay cả cô nàng Thích khách lạnh như băng kia cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Vương Vũ.

Thật hiển nhiên, cái tên này cũng không xa lạ gì với các nàng.

Liêu Nguyên chỉ vào miêu nữ nọ rồi giới thiệu cho Vương Vũ: "Đây là Ngai Manh Đồng Đồng, chức nghiệp là Vu y."

"Chào Thiết Ngưu ca ca!" Tiểu cô nương lanh lợi hiểu chuyện.

Ngay sau đó, lại chỉ vào Tank bên cạnh mình nói: "Đây là Thủy Quả Kỵ Sĩ, Thánh kỵ sĩ!"

"Xin chào!"

Tuổi tác của Thủy Quả Kỵ Sĩ rõ ràng không kém hơn Vương Vũ bao nhiêu, là người trưởng thành nhất trong đội ngũ của Liêu Nguyên, thấy Liêu Nguyên giới thiệu mình, liền thản nhiên gật đầu với Vương Vũ.

"Người này là Lý Tỷ! Pháp sư hệ băng." Tay Liêu Nguyên chỉ về phía ngự tỷ ở trong góc.

"Lý Tỷ? Xem ra tuổi tác không quá lớn nha." Vương Vũ sờ sờ cắm.

"ID là Lý Tỷ!" Lý Tỷ giải thích.

"Chà chà!" Vương Vũ cảm thán: "Sớm biết vậy ta đã để là Ngưu thúc rồi."

"Còn vị kia là?" Vương Vũ nghiêng đầu nhìn cô gái cầm đoản kiếm mà hỏi.

"Tuyệt Sắc Yêu Cơ." Cô nàng lạnh như băng tự giới thiệu mình, dường như vừa rồi mới dùng ánh mắt có chút bất mãn nhìn Vương Vũ (thực ra là u oán).


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment