Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1542 - Chương 1544: Áo Nghĩa Chi Lực

Trang 772# 1

 

 

 

Chương 1544: Áo Nghĩa Chi Lực
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Liêu Nguyên này và Vương Vũ giống nhau, đều là tân binh ưu tú trong trò chơi, cũng là người chơi bỗng nhiên nổi tiếng sau khi mở ra chế độ hoàn toàn mới của trò chơi trực tuyến.

Từ Toàn Chân Giáo, Vương Vũ cũng từng được nghe qua sự tích về tên nhóc này.

Nghe nói người này là một nhánh ẩn của Cung thủ, thực lực rất cao, lại nghe đồn đã vượt qua cả cao thủ chuyên nghiệp, giới chuyên nghiệp có nhiều cao thủ như vậy đều từng bị người này đánh bại, được người chơi Cung thủ tôn sùng là thần linh, địa vị của hắn trên cơ bản tương đương với địa vị của Vương Vũ trong mắt các Võ sư, người chơi hay gọi là chỉ một tia lửa, có thể Liêu Nguyên.

Chức nghiệp Cung thủ là nghề nghiệp đặc thù nhất trong tất cả những chức nghiệp trong "Trọng Sinh."

Dù sao trong game mô phỏng toàn diện, người chơi dần thoát ly khỏi bàn phím và chuột, tất cả thao tác đều dựa vào người chơi tự mình hoàn thành.

Có câu cung đao đá ngựa bước kiếm, trong tất cả những vũ khí lạnh thì cung khó sử dụng nhất.

Hiện tại ở thời đại này, võ thuật đã sa sút, vũ khí lạnh tự nhiên cũng xuống dốc theo, về phần người chơi có thể dùng cung tên đã ít lại càng ít.

Bởi vậy, hệ thống hỗ trợ của Cung thủ trong "Trọng Sinh" cực kỳ mạnh, ở hình thức hệ thống, người chơi căn bản có trình độ bắn tên nhất định, vì vậy Cung thủ bắt đầu tương đối nhanh, cực kỳ thích hợp cho người chơi tân thủ.

Nhưng mà cung tên, thứ đồ vật này lại chú ý thu phát tùy tâm, dựa vào hệ thống phụ trợ xạ kích, tự nhiên sẽ không chiếm được linh hồn của cung tên, vì vậy tuy người chơi chức nghiệp Cung thủ này nhiều, nhưng cao thủ quả thực cực kỳ ít ỏi.

Trừ Liêu Nguyên trước mắt ra, cao thủ Cung thủ Vương Vũ đã từng gặp, chỉ có ba người mà thôi, về phần những người chơi khác, phần lớn đều không thoát ly khỏi hệ thống phụ trợ.

Đương nhiên rồi, Cung thủ coi như là chức nghiệp có cự ly bắn xa nhất trong trò chơi, nếu có thể chơi tốt chức nghiệp Cung thủ này, cũng sẽ tương đối đáng sợ, cứ nhìn Tay Trái Tử Thần mà xem, tên nhóc này vẫn còn là một Cung thủ không chính thống, nhưng tên này phát động rất tàn nhẫn, đến Vương Vũ cũng cảm thấy có chút đau đầu.

Liêu Nguyên với tư cách là một Cung thủ, lại được người ta tôn sùng là thần linh, thực lực có thể thấy được chút ít.

Lúc này, tâm tình của người chơi ngoài cửa tiệm tạp hóa của Mục Tử Tiên phải gọi là rất kích động.

Người chơi có thể được những người chơi khác chức nghiệp tôn thờ ví như một thần thánh cũng không có nhiều, trừ Chiến Thần Pháp Thần ra, trên cơ bản chỉ có hai người Vương Vũ và Liêu Nguyên, giờ này khắc này, hai vị này đang đứng trước mặt mọi người đây, tâm tình của các người chơi có thể tưởng tượng được.

Nếu không phải Vương Vũ ở thành Dư Huy vốn có đủ ác danh, thì sợ rằng hiện tại đã có người chơi nhào lên muốn được ký tên rồi.

"Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"

Nghe thấy tên của Liêu Nguyên, Vương Vũ thoáng ngẩn người, sau đó vươn tay ra bắt.

"Cũng vậy, cũng vậy!"

Liêu Nguyên nắm một chút tay của Vương Vũ nói: "Nghe người ta nói mua đồ ở nơi này có thể được nhìn thấy Thiết Ngưu trong truyền thuyết, không nghĩ tới ta lần đầu tiên đến đây đã được gặp rồi, thật là vinh hạnh."

"Đâu có đâu có!" Vương Vũ khiêm tốn cười đáp: "Không nghĩ một cửa hàng nhỏ lại có thể có một cao thủ như vậy tới thăm..."

Cao thủ gặp cao thủ, trước mặt chính là một bộ dạng giả khách sáo.

"Hai người các ngươi đã xong chưa, người phía sau còn đợi mua đồ nữa kìa." Mục Tử Tiên đầu đầy hắc tuyến, không kiên nhẫn nói.

"!?"

Liêu Nguyên nghe vậy liền sửng sốt, dễ nhận thấy là hắn đã chơi trò chơi này lâu như vậy rồi, nhưng chưa từng gặp qua chủ tiệm nào ngang ngược như vậy.

"Ha ha!” Vương Vũ xấu hổ cười cười, vội đi ra khỏi quầy nói: "Là vợ của ta..."

"Thì ra là vậy!"

Liêu Nguyên cảm thán nói: "Không ngờ thiên hạ đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết, cũng là người sợ vợ..."

"Cái này gọi là tôn trọng!" Vương Vũ giải thích.

"Ta hiểu!" Liêu Nguyên mỉm cười, đi ra khỏi hàng ngũ với Vương Vũ, vừa nói vừa cười đi đến chân tường, giống như bạn bè lâu năm vậy.

Cao thủ gặp mặt, luôn luôn ân cần hỏi han một phen, cho dù không quen biết cũng phải giả điên thăm dò thực hư, nhìn xem đối phương so với mình thì như thế nào.

Vương Vũ đương nhiên sẽ không để ý đến chuyện này, có điều Liêu Nguyên lại là cao thủ điển hình trong lòng, Vương Vũ là người hiểu lễ phép như vậy sẽ không tiện không nể mặt mũi.

"Thiết Ngưu huynh không cần luyện cấp sao?" Sau khi hàn huyên một lát, cuối cùng Liêu Nguyên cũng tung ra nghi hoặc trong lòng mình.

Thân là một cao thủ, hiển nhiên so với bất kỳ kẻ nào sẽ hiểu cao thủ hơn.

Chẳng có người nào tùy tùy tiện tiện lại có thể trở thành cao thủ hết, cho dù là Vương Vũ thì cũng là bởi vì đã trải qua hai mươi năm tập võ, mới có thành tựu này.

Người chơi trong trò chơi lại càng như thế, vì giữ gìn phong độ cao thủ của mình, không bị người sau vượt người trước, cao thủ mỗi ngày đều phải nỗ lực luyện cấp mới được, nhưng Vương Vũ lại thảnh thơi trốn ở cái xó xỉnh này theo vợ mình bán đồ, khó tránh khỏi có chút không làm việc đàng hoàng.

"Hôm nay tương đối nhàn rỗi!"

Vương Vũ nói đúng sự thật: "Trước kia có đội ngũ cố định, chẳng qua gần đây bọn họ nhất đều phải làm nhiệm vụ kỹ năng, ta cũng không giúp được gì."

"Hử? Thật sao?" Trước mắt Liêu Nguyên sáng ngời: "Nói như vậy, Thiết Ngưu huynh hôm nay thong thả rồi."

"Ừm!" Vương Vũ gật đầu, sau đó hỏi: "Ngươi mua thuốc nước đó là muốn đi giết rồng sao?"

"Không sai!" Liêu Nguyên cười nói: "Ta đang làm một nhiệm vụ tương đối khó, Thiết Ngưu huynh có thời gian đi cùng không?"

"Chuyện này..." Vương Vũ thực sự không nghĩ Liêu Nguyên lại không khách khí như vậy, mở miệng đã muốn mời mình giúp đỡ.

Tuy hiện tại Vương vũ không có việc gì, nhưng cứ như vậy bị người ta lừa gạt đi làm nhiệm vụ, chung quy vẫn cảm thấy mình thật ngốc (tục xưng lối suy nghĩ Toàn Chân Giáo nảy sinh), nếu nói không đồng ý, thì vừa rồi hai người xưng huynh gọi đệ, chẳng phải rõ ràng có vẻ dối trá à.

"Ha ha! Thiết Ngưu huynh yên tâm đi!" Liêu Nguyên nói: "Sẽ có hậu tạ."

"Ha ha!" Vương Vũ cười ha hả đáp: "Cảm tạ với không cảm tạ cái gì chứ, ta không phải là loại người như vậy."

"Ta hiểu mà!" Liêu Nguyên cũng cười, lấy từ trong túi ra một quyển sách kỹ năng giao cho Vương Vũ.

Vương Vũ nhìn liếc qua, không khỏi lộ ra nét tươi cười trên mặt.

"Áo Nghĩa Chi Lực" : kỹ năng hiếm có, sau khi học xong sẽ tăng đáng kể thuộc tính sức mạnh, phán định công kích, cùng với lực công kích của kỹ năng vồ bắt.

Vương Vũ thuận tay ấn lên, sách kỹ năng hóa thành một đường ánh sáng rực rỡ chui vào trong thân thể của Vương Vũ.

Tiếp đó, trong cột kỹ năng của Vương Vũ xuất hiện thêm môt kỹ năng Áo Nghĩa Chi Lực: kỹ năng bị động, sức mạnh thuộc tính tăng 20%, phán định tăng 15%, lực công kích vồ bắt tăng 15%. "Ha ha!" nhìn thấy thuộc tính của kỹ năng, Vương Vũ bật cười: "Liêu Nguyên huynh tốn kém quá rồi."

"Đâu có đâu có! Kỹ năng này chỉ có thể đưa cho Thiết Ngưu huynh thì mới có thể phát huy được tác dụng lớn nhất của nó." Liêu Nguyên thản nhiên nói.

Quả thực, Liêu Nguyên nói không sai, hiện nay điều khiến Võ sư xấu hổ nhất chính là sức mạnh thuộc tính quá yếu.

Là một chức nghiệp có thuộc tính chính là khống chế túm bắt, phán định sức mạnh yếu thì sẽ thấp, cho dù kỹ năng vồ bắt có lực phán định rất cao, nhưng nếu như sức mạnh thấp hơn nhiều so với đối thủ, thì cũng khó mà chống lại được công kích của đối thủ.

Vương Vũ thường cùng chiến đấu với mọi người, lại càng hiểu rõ tầm quan trọng của phán định.

Người chơi hiện tại cấp bậc càng lúc càng cao, trang bị càng lúc càng tốt, không còn bộ dáng tùy tiện chộp tới ném đi như năm nào nữa, vì vậy hiện tại Vương Vũ đối địch cùng lực lượng người chơi, cũng rất ít dùng chiêu thức vồ bắt, dù sao kỹ năng vồ bắt cũng chỉ có như thế, ngộ nhỡ không phá được phán định của người khác, chẳng phải là rất xấu hổ hay sao.

Thuộc tính sức mạnh của quyển Áo Nghĩa này, đối với Vương Vũ mà nói, thực sự đã bù đắp lại khuyết điểm duy nhất ở giai đoạn hiện tại của Vương Vũ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment