Trang 771# 2
Chương 1543: Liêu Nguyên
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ngươi học xấu nha!" Vương Vũ buồn bực dựng thẳng ngón giữa với Ẩn Giả: "Đáng đời ngươi không tìm được vợ."
"Quá khen quá khen!" Ẩn Giả cười hì hì, vẻ mặt đáng khinh vô cùng, cực kỳ thiếu đánh.
"Có thể hủy bỏ nhiệm vụ lần này không?" Tuy biết không có khả năng này, nhưng Vương Vũ vẫn hỏi một câu. Cấp nhiệm vụ cũng đủ khiến người ta phải đau đầu rồi, chuỗi nhiệm vụ cấp S chẳng phải là gây sức ép đến chết sao.
Phải biết rằng, nhiệm vụ cấp S cũng gần như chiến đấu cường độ cao, thậm chí còn đáng ghét hơn là cực kỳ hại não.
Tuy Vương Vũ thích thách thức bản thân, nhưng cũng không thích chịu khổ.
"Có thể hủy bỏ!"
Ẩn Giả cười gian nói: "Chẳng qua chức nghiệp Võ học gia này của ngươi, ta phải thu hồi rồi."
"Ta biết ngay ngươi sẽ như vậy mà!" Nghe Ẩn Giả nói, Vương Vũ nhịn không được lần thứ hai dựng ngón giữa: "Một chiêu này của ngươi đã dùng bao lâu rồi, sao không đổi cái khác mới mẻ hơn đi?"
"Không cần nhiều mánh khóe, có tác dụng là được, hì hì." Ẩn Giả lần thứ hai lộ ra dáng cười hèn mọn, Vương Vũ phát bực rồi nha.
"Được rồi được rồi!" Ẩn Giả cười an ủi: "Ngươi đừng lo lắng, lần này ta có phúc lợi cho ngươi."
"Hử? Ngươi có lòng tốt như vậy sao?" Vương Vũ nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Ta chính là sư phụ của ngươi, sao có thể hại ngươi dược." Ẩn Giả thối không biết xấu hổ đem viên Hắc Diệu Chi Thạch đặt vào tay Vương Vũ, cười nói: "Đến đây, cầm lấy, cái này tương đương với sự giúp đỡ của ta dành cho ngươi, hiện tại ngươi chỉ cần thu được Long Chi Nghịch Lân và Thần Chi Vinh Quang là được rồi."
"Này còn tạm được!" Vương Vũ nhìn Hắc Diệu Chi Thạch trong tay Ẩn Giả, lúc này tâm tình mới tốt lên được một chút, cười cười nhận lấy.
Bất quá rất nhanh, Vương Vũ liền sửng sốt nói: "Còn phần thưởng cho nhiệm vụ hộ tống của ta thì sao?"
"Khà khà!" Ẩn giả chỉ vào Hắc Diệu Chi Thạch trong tay Vương Vũ: "Chính là nó đó."
"Ta!!" Vương Vũ chán nản nói: "Ngươi trực tiếp để ta đi lấy về còn tiện hơn, hà tất phải bắt ta đi hộ tống người khác?"
"Bởi vì ta đã nhận tiền rồi." Ẩn Giả mở hai tay, lộ ra vẻ mặt ngươi làm khó dễ ta.
"Bằng không, lần này ta giúp ngươi nha?"
Thấy vẻ mặt Vương Vũ buồn bực, Mộng Hi chủ động đưa ra hỗ trợ.
Thật đúng là một cô nương tốt, biết trước biết sau, Vương Vũ đã giúp cô nàng, cô cũng lập tức muốn giúp lại.
"Đừng đừng đừng đừng đừng!" Vương Vũ vội vàng xua tay nói: "Chuyện này ta nhất định phải tự mình xử lý."
Nói đùa, nhiệm vụ này của Vương Vũ, cho dù cao thủ của Toàn Chân Giáo có tới thì cũng không chắc đã giúp được, Mộng Hi chẳng qua vừa mới chuyển chức cấp 20, cổ mà giúp đỡ thì chẳng phải càng giúp càng bận sao...
Những chuyện Vương Vũ có thể xử lý, mang theo Mộng Hi phỏng chừng sẽ không giải quyết được.
"Hừ!" Mộng Hi rất thông minh nha, sao có thể không đoán được chút suy nghĩ này của Vương Vũ, thấy Vương Vũ ghét bỏ mình, Mộng Hi liền hừ lạnh một tiếng: "Vậy ngươi tự chơi một mình đi, tạm biệt."
Nói xong, Mộng Hi cũng không quay đầu lại mà rời khỏi ngõ nhỏ, chỉ để lại Vương Vũ chăm chú suy nghĩ và Ẩn Giả nhìn nhau.
"Ngươi còn ở lại đây làm gì?" Ẩn Giả hỏi.
"Hì hì!" Vương Vũ lấy ra một túi kim tệ đưa cho Ẩn Giả nói: "Hiện tại không có người ngoài, có thể tiết lộ một chút hướng dẫn cho ta không." Nhiệm vụ cấp S sở dĩ khó, là bởi vì nó làm cho người ta không có đầu mối, không biết xuống tay từ nơi nào.
Lấy nhân vật hiện tại của Vương Vũ, tuy Hắc Diệu Chi Thạch và Liệt Diễm Chi Tâm đều đã có, nhưng phương pháp đạt được hai vật liệu này là tám sào tre đều đánh không tới, nếu như không phải nhận nhiệm vụ này, Vương Vũ cũng sẽ không có liên hệ gì với hai thứ này hết.
Về phần Nghịch Lân Của Rồng và Thần Chi Vinh Quang thì càng vô nghĩa hơn.
Không nói đến mấy loại này Vương Vũ còn chưa từng thấy qua, mặc dù trên thế giới này có rất nhiều rồng, nhưng bẻ vảy ngược của một con rồng dù sao cũng phải nói một tiếng đi.
"Ha ha!" Ẩn giả cười ha hả, nhận lấy tiền rồi cười tủm tỉm nói: "Không gạt ngươi, chuyện này ta cũng không biết nữa."
"Trả tiền lại cho ta!" Vương Vũ giận dữ.
"Đừng nóng vội!" Ẩn Giả vội vàng nói: "Ta không biết, nhưng có người lại biết, ví dụ như người quen cũ của Võ Thần đại nhân chẳng hạn."
"Người quen cũ của Võ Thần đại nhân? "Vương Vũ nhíu mày: "Hắn đã mất tích mấy ngàn năm rồi, mà người quen cũ của hắn vẫn còn sống."
"Chuyện này, thì phải hỏi chính bản thân ngươi đi." Ẩn Giả duỗi thắt lưng nói: "Chơi trò chơi phải dựa vào đầu óc, chuyện gì ta cũng nói với ngươi thì ta không phải hết vui hay sao?”
"Hứ!"
Vương Vũ khinh thường bĩu môi, sau đó ra khỏi ngõ nhỏ.
Nhiệm vụ, không có giới hạn thời gian, càng không có manh mối đáng nói, chỉ có một đầu mối như có như không, Vương Vũ dứt khoát ném nhiệm vụ sang một bên, không để ý tới.
Không chừng ngày nào đó có duyên sẽ đụng phải BOSS.
Người Toàn Chân Giáo, hiện tại đều bận làm nhiệm vụ kỹ năng cấp 60, Vương Vũ nhàn rỗi không có việc gì đi dạo, liền đi tới cửa hàng tạp hóa của Mục Tử Tiên.
Cửa hàng tạp hóa của Mục Tử Tiên trước sau như một bận việc làm ăn, dù sao ở đây cũng có tên tuổi của Vương Vũ và Toàn Chân Giáo che chở, hiệu ứng quảng cáo không thể nói là không mạnh được.
Lúc này người chơi thành Dư Huy tới không ngớt, ngay cả người chơi của thành chính khác cũng vì hâm mộ tiếng tăm mà tìm đến, xếp hàng trước cửa tiệm tạp hóa.
Thấy Vương Vũ từ xa đi tới, người chơi thành Dư Huy tự động tránh ra một con đường, Vương Vũ cũng bước vào cửa hàng như một lẽ đương nhiên.
"Ngươi đã tới rồi?" Mục Tử Tiên ngẩng đầu nhìn Vương Vũ, rất tùy ý chỉ tay về phía sau: "Đem thuốc nước Đồ Long ở bên kia tới giúp ta."
"Thuốc nước Đồ Long?" Vương Vũ nghe vậy, vội vàng nhìn theo hướng ngón tay của Mục Tử Tiên, chỉ thấy một bình thuốc ở phía bên phải của kệ.
Thuốc nước Đồ Long (Tễ thuốc)
Trong vòng 30 phút sử dụng, tăng thương tổn lên 10% đối với quái vật hệ rồng, cd thời gian 60 phút.
"Hô!" Vương Vũ cầm lấy tễ thuốc cảm thán một tiếng: "Bây giờ còn có loại dược này nữa sao?"
"Ừ!"
Mục Tử Tiên nói: "Đây là thuốc nước cao cấp, lần trước ở hội đấu giá ta đã tốn rất nhiều tiền mới mua được, toàn bộ sever chỉ chúng ta mới có."
Mục Tử Tiên của hiện tại, càng ngày càng có bộ dáng một thương nhân.
"Lợi hại lợi hại!"
Vương Vũ cầm tễ thuốc đi tới trước quầy tiền hỏi ai cần thuốc nước?
"Ta!"
Lúc này, một Cung thủ mang cung kim loại trên lưng vươn tay tới.
"50 kim tệ!" Mục tử Tiên ở một bên nói.
Cung thủ đó lấy ra một túi tiền, đưa cho Vương Vũ, cầm lấy thuốc nước Đồ Long.
Sau khi cầm được tễ thuốc, Cung thủ kia vẫn chưa rời đi, mà nhìn Vương Vũ hỏi: "Ngươi chính là Thiết Ngưu?"
"Ừ!" Vương Vũ gật đầu.
Hiện tại Vương Vũ đã quen rồi, mỗi lần ở trong này giúp đỡ, đều sẽ thu hút một đống người chơi tới vây xem, người chơi muốn biết mình, loại nóng lòng này Vương Vũ cũng có thể hiểu được.
"Xin chào, ta là Liêu Nguyên!" Cung thủ kia nghe vậy liền tự giới thiệu với Vương Vũ.
Nhưng Liêu Nguyên vừa dứt lời, người chơi từ trong đám người bắt đầu sôi trào cả lên, nhìn Cung thủ kia mà sợ hãi than rằng: "Chỉ một tia lửa, có thể Liêu Nguyên? Ngươi chính là Cung thủ Liêu Nguyên cứng ngắc đó sao?"
Ngay cả Vương Vũ cũng không khỏi sửng sốt.
Trước đây Vương Vũ là tân thủ trong trò chơi, cao thủ trong trò chơi mà Vương Vũ không quen biết cũng là việc hết sức bình thường, nhưng mà hiện tại, Vương Vũ dù sao cũng là môt nửa người chơi chuyên nghiệp, đối với cao thủ trong trò chơi tuy không hiểu rõ bằng đám khó nhằn Toàn Chân Giáo kia, nhưng vẫn biết một, hai người.