Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1552 - Chương 1554: Lão Rùa Đen An Đồ Ân

Trang 777# 1

 

 

 

Chương 1554: Lão rùa đen An Đồ Ân
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Có thể, đương nhiên là có thể rồi!" Hoàng Kim Ấu Long vui vẻ gật gật đầu, chỉ mong sao cái đám người này cút xéo nhanh một chút.

Đây cũng chính là sự thành thật của nhóm người Liêu Nguyên, nếu đổi lại là Vô Kỵ ở nơi này, không đem thằng nhãi con này bắt chẹt đến quần lót cũng đều phải ném ra thì Vô Kỵ mang họ Vương Vũ luôn.

Vương Vũ tự chơi trò chơi cho tới nay đã xen lẫn cùng Vô Kỵ, chút bản lĩnh ấy của Vô Kỵ, Vương Vũ cũng bất tri bất giác ăn vào gỗ sâu ba phần.

Lúc này nào có đạo lý ngươi để ta đi thì ta liền đi như vậy chứ.

Vương Vũ chắc chắn không phải là kiểu người tống tiền, mà là tay giơ lên che nắng nhìn về hồ nước vô bờ kia nói: "Cái hồ này thật lớn nha, bơi được qua đó cũng tốn không ít thời gian đi."

Tốc độ di chuyển của người chơi khi bơi so với trên mặt đất chậm gần gấp đôi, Vương Vũ có thể bay hiển nhiên không sợ, nhưng nếu như Liêu Nguyên bơi qua bên đó khẳng định sẽ tốn một đoạn thời gian.

"Cái này... đúng vậy... rất lớn." Hoàng Kim Ấu Long nghe vậy, nhìn thoáng qua mặt hồ, vội vàng gật đầu phụ họa.

"Vậy ngươi tiễn chúng ta một đoạn đường đi?" Vương Vũ cười tủm tỉm nói.

"Oa, lão Ngưu, ngươi như vậy là quá trớn rồi đó." Liêu Nguyên ở bên cạnh cảm thấy đau lòng cho Hoàng Kim Ấu Long, đây chính là BOSS đáng thương nhất từ trước tới nay mà hắn từng gặp, bị người đánh đến mức phải cầu xin tha thứ còn không nói, giờ lại còn bị người ta kêu đi làm người vác thuê...

"Cái này không hợp phép tắc."

Hoàng Kim Ấu Long có chút khó xử nói: "Ta chính là huyết thống Hoàng Kim cao quý đó."

Long tộc, chính là có rất nhiều quy củ, người bình thường muốn cưỡi rồng cũng không dễ dàng như vậy đâu, huống hồ Hoàng Kim Ấu Long lại là loại có huyết thống hoàng tộc, nếu như tùy tiện bị người cưỡi, sau này truyền ra ngoài thì làm sao mà làm rồng được nữa chứ?"

"Vậy là không có biện pháp!" Vương Vũ khoát tay nói: "Xem ra chúng ta trong thời gian ngắn cũng không thể đi được, ngươi mau nghĩ ra một biện pháp đi."

"Chuyện này..." Hoàng Kim Ấu Long thấy Vương Vũ lưu manh như vậy cũng không biết phải làm sao, đành thở dài một hơi nói: "Thúc thúc, người có tiền không?"

"Sao cơ? Ta không đòi tiền ngươi mà ngươi lại đòi ta à?" Vương Vũ nhíu mày, nghiêm khắc hỏi.

"Không, không phải." Hoàng Kim Ấu Long vội vàng nói: "Đây là quy củ..."

"Được rồi!" Vương Vũ cũng không phải loại người không thấu tình đạt lý, cũng biết quy củ của NPC trong trò chơi rất nhiều, vì thế thuận tay lôi ra một kim tệ nhét vào móng vuốt của Hoàng Kim Ấu Long.

Hoàng Kim Ấu Long tủi thân nhận lấy kim tệ nhìn thoáng qua, rồi lại nhìn Vương Vũ, thiếu chút nữa thì òa khóc, chẳng qua dưới dâm uy của Vương Vũ, Hoàng Kim Ấu Long vẫn quay về phía hồ nước rống lên một tiếng.

Đúng lúc này, mặt hồ cuồn cuộn trào lên, một hòn đảo nhỏ nhô lên từ trong hồ.

Đợi hòn đảo nhỏ kia hoàn toàn nhô lên trên mặt nước, đám người Vương Vũ không khỏi thán phục.

Meo, đây không phải là hòn đảo nhỏ, mà lại là một con rùa cực kỳ lớn.

"Điện hạ Tigris tôn kính của ta, hiệu triệu ta có chuyện gì vậy?" Sau khi lão rùa đen đó chui ra khỏi mặt nước, liền chậm rãi hỏi.

Hoàng Kim Ấu Long tiện tay ném một kim tệ cho lão rùa đen: "Đưa bọn họ đến bờ bên kia đi."

"Chỉ một kim tệ thôi á?" Lão rùa đen bĩu môi nói: "An Đồ Ân ta tuy bị giam cầm ở Long đảo, nhưng cũng có tôn nghiêm của mình chứ, nhiều người như vậy bỏ ra có một kim tệ mà cũng muốn sai ta đi chắc?"

"Vậy ngươi còn muốn bao nhiêu nữa?" Hoàng Kim Ấu Long chỉ vào Vương Vũ: "Bọn họ đưa cho ta một kim tệ, ta đều đưa hết cho ngươi rồi đó."

"Gì?" Lão rùa đen tự xưng là An Đồ Ân nghe vậy liền liếc mắt đánh giá Vương Vũ từ đầu đến chân một lượt, chợt trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Ngươi là Võ Thần?"

"Quá khen quá khen, không xưng được thần, ta chỉ là một Võ học gia mà thôi!" Vương Vũ khiêm tốn nói.

"Thì ra ngươi không phải là hắn..."

An Đồ Ân than thở lầm bầm một câu: "Ngươi đã là truyền nhân của hắn, để lão phu chở các ngươi miễn phí đi một đoạn đường, coi như là có tư cách, các ngươi lên đi."

Nói xong, An Đồ Ân nhích lại gần bờ, đối với vùng đất ở bờ bên kia lộ ra vẻ mặt khao khát, thế nhưng lại chưa từng lên bờ.

"Ngươi không thể lên bờ được à?" Vương Vũ thấy thế liền tò mò hỏi.

Loài sinh vật như rùa này, giảng đạo lý thì phải là loài bò sát sống được cả trên bờ lẫn ở dưới nước mới đúng chứ.

"Nói ra thì thật xấu hổ!" An Đồ Ân buồn rầu nói: "Lão phu bị người giam cầm ở nơi này không biết đã bao nhiêu năm rồi, đây cũng là lần thứ hai gặp được nhân loại."

"Lần thứ hai?" Liêu Nguyên ở một bên cũng khó hiểu hỏi: "Nói như vậy, còn có người nào khác từng từ nơi này đi qua nữa sao?"

"Ngay trước khi các ngươi tới không lâu!" An Đồ Ân nói: "Tigris điện hạ bị bọn họ đánh bay vào nước không dám đi ra ngoài."

"..."

Mọi người nghe vậy, đồng loạt liếc mắt nhìn Hoàng Kim Ấu Long.

Không thể tưởng tượng được tên nhóc này lại có vận mệnh thê thảm nhiều lần như thế.

Hoàng Kim Ấu Long tức đến nổ phổi nói: "Lão tặc An Đồ Ân ngươi, có thể ít nói mấy lời thừa thãi đó được không."

"Ha ha!" An Đồ Ân cười cười nói: "Tigris điện hạ hôm nay tương đối xui xẻo... mười hai hộ vệ bị người ta giết hết sạch."

"Ngươi còn nói nữa, có tin ta giết chết ngươi không?" Hoàng Kim Ấu Long đe dọa.

"Nhanh lên đi, sớm chết sớm tái sinh, ngươi cho rằng ta muốn ngẩn ngơ ở chỗ này lắm à?" Vẻ mặt An Đồ Ân không quan tâm.

"Xí, ta mới không bị ngươi lừa đâu!" Hoàng Kim Ấu Long xoay đầu qua chỗ khác, không để ý tới An Đồ Ân nữa.

"Hỏng rồi!" Lúc này, Liêu Nguyên đột nhiên vỗ tay thầm nghĩ: "Đám người chơi kia có phải đã tới pháo đài Cự Long rồi không."

"Không sai! Sao ngươi biết?" An Đồ Ân kỳ lạ hỏi.

"Mau mau mau mau đi!" Liêu Nguyên vội vàng nhảy lên lưng An Đồ Ân, lớn tiếng nói: "Đi mau lên... còn chậm thì sẽ không kịp mất."

"Không vội, bọn họ là bơi qua mà..." Cái lão rùa đen An Đồ Ân này vẫn như cũ không nhanh không chậm.

Liêu Nguyên lấy một túi kim tệ ra, nhét vào trong mai rùa của An Đồ Ân: "Một nghìn kim, ông à, cầu ông đi nhanh một chút đi!"

"Ha ha, đúng là trẻ ngoan hiểu chuyện nha!"

Lão rùa đen ha ha cười, ngay lập tức như tên rời khỏi cung bơi về phía đối diện.

Thực ra, cũng không thể trách Liêu Nguyên sốt ruột như vậy, Liêu Nguyên cũng là ngươi chơi cũ rồi, nhà thiết kế trò chơi này là cái thứ gì, Liêu Nguyên vẫn cực kỳ hiểu rõ.

Vô duyên vô cớ để hai đội ngũ đi pháo đài Cự Long sao? Nếu như đoán không lầm, thì tám phần mười là nhiệm vụ cạnh tranh.

Nếu chỉ là nhiệm vụ cạnh tranh bình thường thì tốt rồi, mọi người thảnh thơi ung dung, ngược lại cũng không lo lắng, chỉ sợ một điều, đó là nhiệm vụ cạnh tranh tới trước đạt được trước.

Dựa vào ý tứ của An Đồ Ân, đội ngũ người chơi trước sớm đã đi qua rồi, hiện tại nếu không nhanh chóng đuổi theo, chẳng phải là trơ mắt nhìn người khác cướp mất nhiệm vụ hay sao?

Muốn nói lão rùa đen An Đồ Ân này thoạt nhìn thì chậm rì rì, nhưng lúc bơi đi thật đúng là như gió, một đường nhanh như chớp, không mất bao lâu, đã đưa mọi người tới bờ bên kia hồ rồi.

"Khà khà! Nhanh đi!" Sau khi đem mọi người ném xuống, An Đồ Ân cười khà khà nói: "Lúc trở về lại tìm ta nữa nha, càng nhiều tiền thì càng nhanh."

"Ta tình nguyện chết trở về còn hơn."

Nhóm người Liêu Nguyên vừa nôn, vừa mắng... mẹ nó, lão rùa đen này thật đủ tàn nhẫn, tốc độ tăng vọt, trừ Vương Vũ ra thì những người khác đều ói ra hết.

An Đồ Ân cũng không để ý đến mấy lời chửi mắng của nhóm người Liêu Nguyên, mà quay đầu qua nói với Vương Vũ: "Võ học gia các hạ, thật vinh hạnh có thể được đưa ngươi một đoạn đường."

"Nào có nào có." Vương Vũ vội vàng khiêm tốn xua tay.

"Ha ha!" An Đồ Ân tủm tỉm cười: "Không biết Võ học gia các hạ có thiếu tùy tùng không?"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment