Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1553 - Chương 1555: Tùy Tùng An Đồ Ân

Trang 777# 2

 

 

 

Chương 1555: Tùy tùng An Đồ Ân
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Ta đệt!"

Nghe thấy hai chữ tùy tùng, đầu Vương Vũ đều to cả lên.

Mẹ nó, NPC bây giờ đều bị làm sao vậy? Động cũng không động đã đuổi theo người chơi đòi làm tùy tùng rồi.

"Hả? Võ học gia các hạ không muốn sao? An Đồ Ân có chút thất vọng nói: "Ta cảm thấy trên thế giới này, chỉ có nhân tài như ngài mới đáng giá để ta đi theo."

"Ặc, thật sao..." Vương Vũ nửa tin nửa ngờ hỏi.

Trong "Trọng Sinh" phàm là lời NPC nói, Vương Vũ ngay cả dấu chấm câu cũng không dám tin.

"Đương nhiên!" An Đồ Ân nói: "Ngươi nhìn ánh mắt ta chân thành tha thiết như vậy."

Nói xong, hai mắt An Đồ Ân rưng rưng nước mắt nhìn về phía Vương Vũ.

Vương Vũ liếc nhìn An Đồ Ăn một cái, cười nói: "Chỉ sợ là ngươi muốn ta đưa ngươi ra khỏi nơi giam cầm này, ta đã hiểu rồi, chỉ cần ta ký kết khế ước, ngươi liền quay đầu bỏ chạy, ngay cả một cái liếc mắt nhìn ta cũng hoàn toàn không có."

Loại sự tình này, Vương Vũ đã cực kỳ có kinh nghiệm rồi, trong thanh tùy tùng của hắn có hai con sói đáng khinh là đủ rồi.

"Ha, ha ha!" Nghe Vương Vũ nói như vậy, An Đồ Ân xấu hổ cười, ngược lại thành thật nói: "Quả thực là như vậy, không biết Võ học gia các hạ có thể giúp ta thoát ly khỏi bể khổ hay không."

"Có thể có thể." Vương Vũ trầm ngầm một chút: "Nhưng mà ta muốn hỏi một câu, nhiều người như vậy, vì sao ngươi cứ cố tình chọn ta?"

"Hừ!" An Đồ Ân nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng: "Lão phu tuy nghèo túng, nhưng cũng có ngạo khí nha, người bình thường há có tư cách để ta làm tùy tùng cho? Nếu ngươi đã được hai lão già Darius và Nephis đồng ý, có thể thấy được ngươi cũng không phải là người thường, làm tùy tùng của ngươi cũng không tính làm hỏng thanh danh của ta."

"Ặc..."

Vương Vũ không nói được gì, được rồi, lại là cái lý do thoái thác này, mạch não của An Đồ Ân và Nephis thật rõ ràng, bản thân mình lúc trước thu Darius cũng là bị hãm hại.

"Ngươi biết đấy!" Vương Vũ nghĩ nghĩ: "Ta là một người chơi, không phải là loại người giúp người khác không công."

"Chuyện này thì ta hiểu được!" An Đồ Ân đáp: "Nhiều năm như vậy rồi, ta dùng ngọc châu dưới đáy hồ cùng đám nhãi con tiểu long ở nơi này đổi được vô số tài bảo kim tệ, chỉ cần ngươi cứu ta ra, những thứ này đều là của ngươi hết."

"Ha ha!"

Vương Vũ lắc đầu nói: "Tiền bạc là thứ hiện tại ta không thiếu."

"Vậy ngươi thiếu cái gì? Chỉ cần ta có đều có thể đưa cho ngươi!" An Đồ Ân vì tự do mà sẵn sàng trả bằng bất cứ giá nào.

"Ngươi bị Võ Thần giam cầm ở nơi này phải không?" Vương Vũ đột nhiên lái sang chuyện khác hỏi.

"Ặc..." An Đồ Ân lúng túng đáp: "Không sai, đúng là Võ Thần đại nhân giam cầm ta ở nơi này, nhiều năm qua ta cũng đã hối cải rồi."

"Có thể làm cho Võ thần phải giam cầm ngươi, xem ra ngươi cũng là BOSS Thần cấp rồi." Vương Vũ lại hỏi.

"Không sai!"

An Đồ Ân kiêu ngạo nói: "Ta chính là sức mạnh của thế giới này, Kình Thiên Chi Trụ - An Đồ Ân, ngay cả Long Hoàng Darius trên Long đảo này thấy ta cũng phải khách khí.”

"Vậy ngươi có biết Thần Chi Vinh Quang là gì không?" Vương Vũ híp mắt cười.

"Hả?"

Nghe thấy bốn chữ Thần Chi Vinh Quang, sắc mặt An Đồ Ân đột nhiên trở nên nghiêm túc, sau đó híp mắt hỏi: "Người trẻ tuổi à, chẳng lẽ ngươi muốn đi vào con đường của Võ Thần sao?"

"Ừm!" Vương Vũ đáp: "Nói như vậy, ngươi biết Thần Chi Vinh Quang?"

"Biết!" An Đồ Ân bình tĩnh đáp: "Chẳng qua dựa vào cấp bậc của ngươi hiện tại, Thần Chi Vinh Quang không phải là thứ ngươi nên suy xét cân nhắc, ít nhất cũng phải trên cấp 80 mới có thể."

"Chuyện này không cần ngươi quan tâm!" Vương Vũ khoát khoát tay: "Chỉ cần ngươi nói cho ta biết Thần Chi Vinh Quang ở nơi nào, ta sẽ ký kết khế ước với ngươi."

"Người trẻ tuổi, không nghe lão nhân nói à..."

"Quên đi, ngươi không nói thì thôi, ta đi à!" Thấy An Đồ Ân lại muốn nói lời vô nghĩa, Vương Vũ quay đầu muốn rời đi.

"Đừng đừng đừng đừng đừng!" An Đồ Ân thấy thế vội la lên: "Thần Chi Vinh Quang ở thành Thiên Tinh!"

"Thành Thiên Tinh?" Là chỗ nào?" Vương Vũ buồn bực hỏi.

Vương Vũ tốt xấu gì cũng chơi trò chơi này lâu như vậy rồi, tuy đại lục Dũng Giả có ba trăm thành chính không phải hắn đã đi qua hết, nhưng cái tên này còn chưa biết đến, trong ba trăm thành chính cũng không có tên của thành Thiên Tinh gì gì đó, không phải lão rùa đen này định lừa mình đó chứ?"

"Thành Thiên Tinh nằm ở phía đông Long đảo." An Đồ Ân nói: "Làm sao có một bán đảo nối liền với đại lục Dũng Giả chứ, thành Thiên Tinh chính là thành chính khu vực này."

"Bán đảo?" Vương Vũ suy tư một chút rồi nói: "Nước Hàn?"

"Trong mắt người chơi các ngươi, hẳn là có cách gọi như vậy." An Đồ Ân đáp: "Năm đó Võ Thần và Thần Quang Minh hẹn ước giao chiến trên đỉnh Tuyết Sơn, nơi thần Quang Minh ngã xuống, thân thể hóa thành thành Thiên Tinh, Thần Chi Vinh Quang chính là thần cách còn sót lại đó, đến nay vẫn còn."

"Ngã xuống?" Vương Vũ nghe vậy liền cả kinh: "Thảm như vậy à?"

Thần Quang Minh, chính là tín ngưỡng chủ yếu của Mục sư và Kỵ sĩ, không thể tưởng tượng được người này lại ngã xuống, tin tức này cũng quá có tính oanh tạc đi.

"Không sai! Năm đó chúng ta đều tương đối thức thời, duy độc có Thần Quang Minh cho rằng Nhân Loại nên làm nô dịch, vì vậy Võ Thần liền dứt khoát làm thịt hắn."

An Đồ Ân nói tới đây, trong ánh mắt không tự giác hiện lên một tia hỗn loạn, vui sướng khi người gắp họa, xem ra quan hệ của lão rùa đen này và Thần Quang Minh có chút không tốt.

"Vậy hiện tại năng lực của Mục sư và Kỵ sĩ phát ra từ đâu?" Vương Vũ tò mò hỏi.

Vương Vũ từng đọc qua trong sách ở thư viện, cội nguồn sức mạnh của thế giới này đều tới từ tín ngưỡng.

Mục sư tín ngưỡng sức mạnh tự nhiên, có thể điều khiển các nguyên tố địa, thủy, hỏa, phong, lôi, Chiến sĩ tín ngưỡng sức mạnh vô hạn của Chiến Thần tài năng, Thích khách tín ngưỡng Hắc Ám, mới đạt được năng lực ẩn nấp.

Tín ngưỡng chủ yếu của Kỵ sĩ và Mục sư chính là Thần Quang Minh, Thần Quang Minh hiện tại ngã xuống, theo đạo lý mà nói, ngay cả Thần Quang Minh cũng không có, thì Kỵ sĩ và Mục sư sẽ không có cội nguồn năng lực mới đúng.

An Đồ Ân nói: "Thần Quang Minh chỉ là người sử dụng thần cách Quang Minh mà thôi, cho dù hắn ngã xuống thì Quang Minh vẫn còn."

"Thì ra là thế!" Vương Vũ sờ sờ cằm nói: "Nếu ta cũng cũng hạ được Thần Chi Vinh Quang thì như thế nào nhỉ?"

"Chuyện này ta không biết!" An Đồ An lắc đầu.

"Được rồi!" Vương Vũ khóa tay: "Cầm tới đây đi."

"Cái gì cơ?" An Đồ Ân vẻ mặt mờ mịt hỏi.

"Lệnh bài đó!" Vương Vũ xuất Long Vương lệnh và Phượng Hoàng lệnh ra quơ quơ trước mắt An Đồ Ân: "Bằng không sau này ta biết tìm ngươi thế nào đây?"

"... Ngươi thật ngoan độc!"

An Đồ Ân hắc tuyến đầy đầu mở miệng ra, sau đó nhổ ra một lệnh bài màu đen tuyền.

Vương Vũ thuận tay tiếp lấy.

Đại Địa Chi Lệnh: đạo cụ trân quý, ở trong bất kỳ tình cảnh nào, sử dụng Đại Địa Chi Lệnh có thể triệu hoán Kình Thiên Chi Trụ - An Đồ Ân.

Thuê nhà thì phải trả tiền thuê, thanh tùy tùng của Vương Vũ sao có thể cho BOSS Thần cấp tùy ý vào ở mà không trả tiền được chứ... lệnh bài này không biết lúc nào có thể sử dụng được, cứ coi như là tiền thuê nhà đi.

Thu hồi Đại Địa Chi Lệnh, Vương Vũ lấy khế ước ra đưa cho An Đồ Ân, An Đồ Ân vẻ vang trở thành tùy tùng thứ ba của Vương Vũ.

Rầm!

Cùng với An Đồ Ân ký kết khế ước, kết giới xung quanh hồ nước vỡ vụn, An Đồ An bò lên bờ, cảm kích hướng Vương Vũ gật gật đầu, sau đó xé mở không gian bồng bềnh rời đi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment